Rất nhanh, Mậu Lam đã dẫn Tư Vân và Tần bà tử đến, báo cáo kết quả điều tra cho Bạc Thời Diễn, cũng giải ‘tên đồng hương’ lén truyền tin tức đến.
Tên sai vặt đã bị trói lại, miệng bị bịt kín không thể nói tiếng nào.
Mặt của Tư Vân và Tần bà tử lập tức tái mét.
Tần bà tử hoàn toàn bị chọc giận, vừa khóc vừa vung một cái tát vào mặt Tư Vân gằng giọng quát: “Ngươi muốn hại chết tiểu nương tử hay sao?!”
Tư Vân không nghĩ chuyện sẽ bị bại lộ, toàn thân run rẩy, quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu: “Nô, nô tỳ……”
Tần bà tử cực kỳ tức, thời điểm này không phải là lúc quản Tư Vân, bà đến gần Bạc Thời Diễn quỳ xuống dập đầu: “Vương gia, việc này không liên quan gì đến Thang di nương, là chủ ý của một mình Tư Vân! Là lão nô sơ suất, xin Vương gia tha cho Thang di nương…”
“Nhũ nương?” Thang Ấu Ninh thấy bà phản ứng mạnh như vậy, chậm chạp phát hiện tình huống nghiêm trọng, nàng đứng lên, nhìn về phía Bạc Thời Diễn.
Bạc Thời Diễn mặt không biến sắc, im lặng không nói.
“Vương gia tha mạng!” Tư Vân cuống quít biện giải cho bản thân: “Nô tỳ tuyệt đối không có ý hại Thang di nương, chỉ là nô tỳ thấy Thang di nương ở trong vương phủ hằng ngày buồn chán, không quên được Trác tiểu hầu gia, nên mới…”
“Ngươi dám nói bậy!”
Tần bà tử vô cùng phẫn nộ, nước mắt dàn dụa.
“Uổng công ta chọn lựa ngươi trong đám tiểu nha đầu cùng nương tử lớn lên, không ngờ ngươi lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa! Tư Vân, tim ngươi làm bằng đá hả? Nhiều năm vậy rồi chẳng lẽ ngươi không có tình cảm với nương tử?”
Tư Vân cắn chặt răng, còn muốn nói nữa, Bạc Thời Diễn lại không rảnh rỗi nghe ả ta khóc lóc van nài, bèn vung tay cho Mậu Lam kéo người ra ngoài.
Mậu Lam trực tiếp nhét khăn vô miệng ả ta, nói: “Vương gia định án rất dứt khoát, ngươi vùng vẫy cũng vô ích!”
Người qua lại thư từ với ả đã bị bắt, từ đó đến giờ đã cho ba lần ngân lượng, chứng cứ lục soát được từ phòng của ả, chẳng phải đã vô cùng xác thực sao?
Nhanh chóng xử trí Tư Vân xong, chỉ còn lại Tần bà tử.
Bà ấy bị bệnh nặng mới khỏi, vốn đã gầy yếu, tuổi tác cũng đã cao, Bạc Thời Diễn cũng không gây khó dễ cho bà ta.
“Bổn vương sẽ phái người giúp ngươi quản lý Trác Hòa Viện, lui xuống đi.”
Tần bà tử lau nước mắt, không thể yên tâm: “Vương gia thật sự tin tưởng nương tử sao?”
Từ lúc nhập phủ đến nay, bọn họ vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, an phận thủ thường, cũng xem nơi này như bến đỗ của mình.
Nào ngờ chính là người bên cạnh làm ra chuyện kinh động thế này…
Đừng nói đích mẫu không từ thủ đoạn, dù không có Thang Ấu Ninh, đại lang quân Thang gia cũng sẽ dùng thứ muội của mình để đổi lấy lợi ích cho bản thân.
Hai năm trước là như thế, hắn ta tự ý quyết định dâng Thang Ấu Ninh cho Trác tiểu hầu gia, nhưng lại bị Bành thị ngăn trở.
Bành thị cho rằng Trác gia không bằng Bạc Thời Diễn, cho nên cuối cùng Thang Ấu Ninh phải dẫn theo nhũ nương và tiểu nha hoàn lên kiệu nhỏ vào cửa hông Nhiếp chính vương phủ.
Bạc Thời Diễn chưa nói tin hay không, chỉ nói: “Nàng ấy không biết nặng nhẹ, giấu chuyện không báo, phải phạt.”
Tim Tần bà tử giật nảy lên, Thang Ấu Ninh chỉ vào mặt mình: “Phạt ta?”
“Phạt mới có thể nhớ kỹ sự giáo huấn.” Bạc Thời Diễn chỉ lên kệ sách chứa đầy những quyển sách cổ: “Chép cho hết số sách đó mới thôi.”
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh nhìn kệ sách kia, hai mắt mở to, “Toàn bộ sao?”
Lúc này Tần bà tử mới thở phào một hơi, hành lễ tuân mệnh: “Vương gia yên tâm, lão nô nhất định đốc thúc Thang di nương, khi trở về sẽ nghiêm túc sao chép.”
Giơ cao đánh khẽ thế này tuyệt không còn gì tốt hơn.
“Không cần,” Bạc Thời Diễn nói: “Khi nào bổn vương rảnh rỗi sẽ phái người đến gọi nàng lại đây chép.”
Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhìn hắn: “Lại đây là đâu?”
“Bạch Tễ Đường,” Mày hắn khẽ nhướng lên: “Sao, có ý kiến gì?”
Hắn không muốn bất cứ ai biết được chuyện mùi hương từ người nàng có tác dụng với hắn, khi nào hắn đau đầu, sẽ dùng cách chép sách này gọi nàng đến.
*
Bạc Thời Diễn đã quyết định, Thang Ấu Ninh không có quyền từ chối.
Nàng không thể hiểu được tại sao sau khi đến Bạch Tễ Đường trở về, không chỉ bị phạt, lại còn mất đi Tư Vân.
Cách Thang Ấu Ninh ỷ lại Tư Vân tuy không bì được với Tần bà tử, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, nhịn không được hỏi: “Nhũ nương, A Vân sẽ bị bán đi sao?”
Tư Vân từng nói với nàng chịu không ít khổ trong tay tú bà, nên thường ngày nàng vẫn hay nhường nhịn nàng ta.
Ai ngờ cuối cùng thành ra thế này.
Tần bà tử nghiêm mặt: “Nương tử, việc này đáng lý người không nên giúp nó gạt ta.”
“Muội ấy nói sẽ không như vậy nữa.” Thang Ấu Ninh cúi đầu: “Ta không nên tin muội ấy.”
Tần bà tử không khỏi thở dài, cầm lấy tay nhỏ của nàng: “Cốt nhục thân tình cũng có khả năng phản bội nhau, tình cảm chủ tớ nhiều năm như vậy, trong mắt người ta lại không là cái gì, nếu nương tử đã nhận ra thì tốt.”
Nói cái gì nương tử không quên được tiểu hầu gia, kẻ không biết còn cho là bọn họ có một đoạn tình cảm xưa.
Lương tâm ả đúng là bị chó tha rồi!
Cũng may Vương gia nhìn rõ mọi việc, không tin vào lời bôi nhọ của Tư Vân.
*
Nói sẽ phái thêm nhân thủ cho Trác Hòa Viện, ngày hôm sau quản sự ma ma đã dẫn hai nha hoàn đến, Trần quản gia cũng đi theo.
Tần bà tử không ngờ đại quản gia lại đích thân đi một chuyến này, còn có thêm hai nha hoàn nữa.
Trần quản gia cười tủm tỉm, vừa nhìn thấy Thang Ấu Ninh đã vui vẻ nói: “Lão nô tự chủ trương, mang theo bút mực đến cho Thang di nương tiện luyện chữ.”
“Trần quản gia có lòng.” Tần bà tử vội vàng tiếp nhận.
Cũng không phải là thực sự luyện chữ.
Đến Bạch Tễ Đường chép sách, chủ yếu là để Vương gia nhìn thấy.
Tuy nói là phạt, nhưng trong mắt người khác, có thể ra vào chính viện, lại là thưởng.
Quản sự ma ma họ Lưu, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng, mở miệng khen phúc của Thang di nương đến rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là người đầu tiên bên cạnh Vương gia, vinh hạnh biết bao.
Lưu ma ma trực tiếp đưa khế ước bán thân của hai nha hoàn cho Tần bà tử, từ nay về sau, bọn họ hoàn toàn thuộc về Trác Hòa Viện.
Tần bà tử mừng như điên, Vương gia nói phái người đến, hóa ra là ban người.
Có thể thấy được hắn không chỉ hào phóng, mà còn cực kỳ chu đáo.
Nếu không có khế ước bán thân, Tần bà tử sẽ lo lắng không biết hai người này có phải là tai mắt của Vương gia hay không.
Hắn thật sự tin Thang di nương trong sạch sao?
Vết dơ này một khi đã dính vào thì rất khó để rửa sạch, đáng sợ nhất là bệnh đa nghi của nam tử.
Nhưng được sắp xếp thế này, xem ra cũng rất thỏa đáng.
Tần bà tử ân cần pha trà chiêu đãi Trần quản gia và Lưu ma ma, bọn họ vui vẻ ăn xong mới đứng dậy cáo từ.
Hai nha hoàn kia tên là Tương Xảo - Tương Nghi.
Bà hỏi bọn họ biết làm cái gì, thì bọn họ nói là biết chải đầu trang điểm, pha trà làm điểm tâm.
Tần bà tử vui mừng không thôi, nhưng vẫn cảnh cáo các nàng trước, không được thấy nương tử đơn thuần mà ngấm ngầm chèn ép.
Tương Xảo có gương mặt thành thật, cuống quít lắc đầu, là đích thân Vương gia sai bọn họ đến đây, cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám!
Trác Hòa Viện nho nhỏ có thêm hai nha hoàn, tức khắc nhộn nhịp hẳn lên.
Bọn họ nhận thấy cảm xúc của Thang Ấu Ninh không tốt, nàng có chút rầu rĩ không vui, từng người một dỗ dành nàng vài câu, rồi rủ nàng cùng chơi hạt châu.
Tiểu nương tử rất dễ dỗ, lập tức vứt mọi phiền não ra sau đầu.
*
Hai ngày sau đó, Nhiếp chính vương trở lại triều đình, khiến cho vài quan viên liên tiếp bị cách chức, tất cả đều là những người không chịu an phận trong lúc hắn tĩnh dưỡng.
Lúc trước không biết tin tức từ đâu đồn đãi khắp nơi, nói chứng đau đầu của Nhiếp chính vương ngày càng nghiêm trọng, là do trời cao trách phạt.
Là vì không chấp nhận loạn thần tặc tử độc tài hoàng quyền, cho nên trừng trị hắn.
… Hiện tại nhìn Nhiếp chính vương kia long tinh hổ mãnh, làm gì giống như lời đồn!
Người ta chỉ không nắm quyền có mấy ngày, các ngươi còn tưởng lời đồn là thật?!
Băng đảng của Trác thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là vào thời điểm này lại xảy ra một chuyện.
Người của Ngự Sử Đài bắt gặp Trác tiểu hầu gia mập mờ dây dưa với hoa khôi của Lưu hương lâu, tố giác gã ta ung tiền như rác.
Đầu hạ, vùng phía nam mưa to liên tiếp mấy ngày, có khả năng sẽ lũ lụt, mấy ngày nay thượng triều đều là bàn bạc biệc này, con cháu hào môn thế gia lại chỉ lo tiêu xài hoang phí, khác nào khiến lòng dân nguội lạnh, tương lai của Đại Yển triều sẽ lâm nguy!
Tiểu hoàng đế nghe xong, trước mặt mọi người quát lớn: Trác gia thân là hoàng thân quốc thích, không biết làm gương tốt, sai người áp giải Trác Vưu Thâm đến Vũ Dương môn đánh hai mươi đại bản.
Trừng phạt này không nhẹ không nặng, nhưng lại làm Trác gia vô cùng mất mặt.
Đặc biệt là, Trác Vưu Thâm tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã kế thừa tước vị, đường đường là một hầu gia, nhưng lại bị một tiểu Hoàng đế tuổi nhỏ hơn mình giáo huấn!
Con cháu quan gia lại có quan hệ với hoa khôi của Lưu hoa lâu, đây là chuyện bá tánh trong kinh thành cực kỳ thích bàn tán.
Tô gia đã kết thông gia với Trác gia cũng bị mất mặt theo, Hầu phu nhân Tô thị trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, dự tính một hai tháng tới đều từ chối ra cửa tham dự yến tiệc.
Trác thái hậu biết được, cực kỳ tức giận, lại không tiện lôi người của Ngự Sử Đài đến trách tội, chỉ có thể ngấm ngầm vuốt giận tiểu Hoàng đế.
Bọn họ nhất thời không rõ, tại sao Ngự Sử Đài lại đột nhiên gây khó dễ như vậy, chẳng lẽ là có ai đó sau lưng quạt gió thêm củi?
Nếu là Bạc Thời Diễn, hắn đâu thích chơi mấy trò tiểu kỹ xảo không đau không ngứa này.
Mấy chuyện không tổn thương gân cốt, Nhiếp chính vương hắn vốn khinh thường không làm.
*
Có bạn mới cùng chơi, Thang Ấu Ninh trải qua một buổi sáng vui vẻ.
Sau khi dùng bữa trưa xong, nàng bị ấn vào bàn bắt đầu luyện chữ.
Tần bà tử kêu Tương Xảo mài mực: “Nương tử đã lâu không viết chữ, tất nhiên phải tập, tránh để khi đến trước mặt Vương gia lại ngượng ngùng.”
Thang Ấu Ninh không thích viết chữ, nhưng đã bị phạt chép sách, nàng đành ngồi ngay ngắn trên bàn, nâng ống tay áo ngoan ngoãn ôn tập.
Nàng làm gì cũng rất tập trung, chìm đắm vào trong việc luyện chữ suốt nửa buổi chiều.
Đến khi trời chạng vạng, nàng vẫn chưa dùng bữa tối, Thang Ấu Ninh đã hẹn trước với Tương Xảo sẽ chơi cầu mây ở hành lang.
Bỗng cửa viện bị gõ vang, Nhiễm Tùng mỉm cười tiến vào: “Thang di nương, Vương gia gọi người qua đó.”
Sự xuất hiện của y làm Thang Ấu Ninh ngoài ý muốn, nàng chu môi: “…… Nhanh như vậy đã phải phạt sao?”
Tần bà tử nghe tiếng đi ra, thấy sắc trời đã tối đen, ban đêm chép sách sợ là không tốt cho mắt.
Nhưng Vương gia đã lên tiếng, ai dám từ chối.
Tương Xảo vội vàng đỡ Thang Ấu Ninh đi chải đầu.
Thang Ấu Ninh cọ tới cọ lui, lắc lắc tay nói: “Chép sách không cần chải đầu.”
Tương Nghi ở một bên cười trộm: “Nương tử, cũng đến giờ dùng cơm rồi, Vương gia sẽ không để người chịu đói chép phạt đâu.”
Qua đó tất nhiên phải cùng nhau dùng cơm nha! Cho nên trang điểm một chút là rất cần thiết!
Thang Ấu Ninh quên mất việc ăn tối, nàng chậm chạp ôm bụng, quay đầu nhìn về phía Nhiễm Tùng: “Ta còn chưa ăn cơm, hắn muốn ta chịu đói?”
Nhiễm Tùng ho nhẹ một tiếng: “Thang di nương, Vương gia sẽ không để người chịu đói đâu.”
Dưới sự thúc giục của Nhiễm Tùng, Thang Ấu Ninh không thể không nhanh sửa soạn đầu tóc, dẫn theo Tương Xảo đến Bạch Tễ Đường.
Làn váy trắng tuyết bay bay, lay động dưới ánh đèn lồng soi rọi càng thêm uyển chuyển.
Hành lang khu tiền viện treo rất nhiều đèn lồng, là nơi sáng sủa, khác hoàn toàn so với Trác Hòa Viện.
Vị trí của Trác Hòa Viện hẻo lánh, cách Bạch Tễ Đường khá xa, đi lâu như vậy rồi, lại vào giờ thường ngày dùng cơm, Thang Ấu Ninh đã sớm đói bụng
Nhiễm Tùng và Tương Xảo đều nói Vương gia sẽ không bỏ đói nàng, nào ngờ…
Bạc Thời Diễn kêu nàng một mình vào thư phòng, trong phòng chỉ có sách, hoàn toàn không có ý muốn dùng bữa.
Thang Ấu Ninh chần chờ một chút, tiến lên vấn an.
“Lại đây ngồi.”
Ngón trở thon dài của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, khớp xương rõ ràng.
Bên cạnh chiếc ghế lớn, có một chiếc ghế khác nữa, là chỗ cho nàng ngồi.
Một tay Bạc Thời Diễn đỡ trán, nhấc mí mắt lên, chờ nàng tới gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...