Lăng Như không nán lại lâu, đã được Liên Châu dìu trở về.
Sau khi nàng ấy đi, Thang Ấu Ninh đi viết thư hồi âm cho Nhạc La.
Rời kinh mấy ngày nay, Nhạc La có ân cần thăm hỏi nàng, giờ đã trở về, theo lý nên nói một tiếng, hơn nữa, nàng còn muốn mời Nhạc La đến cùng ngắm hổ con.
Nhớ lại phản ứng của Lăng Như lúc nãy, Thang Ấu Ninh đã học được bài học, trước tiên nàng hỏi rõ trong thư, nếu Nhạc La sợ hãi, nàng sẽ không cho Nhạc La xem.
Viết xong thư, Thang Ấu Ninh không muốn lãng phí mực, nhân tiện lấy giấy ra luyện vẽ.
Tần bà tử bưng đến cho nàng một chén sữa đậu nành nóng hổi, có thêm sữa bò tươi, thơm ngon ngọt ngào.
Thấy nàng mới về cũng không nghỉ ngơi mà đã bắt đầu vẽ tranh, Tần bà tử không khỏi khuyên nhủ một câu.
“Nhũ nương,” Thang Ấu Ninh ngẩng đầu lên nói: “Vương gia nói có thể bán tranh cho ngài ấy.”
Cho nên nàng mới luyện vẽ, năm trăm lượng bạc đó, dù sao cũng phải vẽ đẹp một chút.
Hơn nữa, ở nông trang, nàng đã nhìn thấy và nghe thấy rất nhiều điều, rất muốn vẽ lại tất cả.
Thêm nữa là thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu tuyết rơi, hai tay tê cóng, sẽ khó vẽ tranh.
Tuy Thang Ấu Ninh đã học dùng bút lông vẽ tranh, nhưng dùng ngón tay vẫn là dễ vẽ hơn.
Từng chút từng chút tô vẽ màu sắc, nàng rất hưởng thụ quá trình đó, yên tĩnh vui vẻ, còn có một chút cảm giác mãn nguyện.
Tần bà tử nghe vậy, cũng không nói nhiều nữa, chỉ bảo nàng nhân lúc sữa đậu còn nóng, mau uống đi.
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn uống xong, thuận miệng nhắc tới chuyện trắc phi.
Tần bà tử nhận lấy chiếc bát không, nghe vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, suýt nữa làm rơi bát!
“Thật ư? Có chuyện tốt như vậy sao!?”
Trắc phi! Đây chính là danh phận thật sự! Xem ra Vương gia rất yêu thương nương tử!
Tần bà tử vui mừng khôn xiết, Thang Ấu Ninh nhìn bà ấy, hỏi: “Nhũ nương, con có nên đồng ý không?”
“Đương nhiên là nên rồi!” Thiếp thất nào có thể từ chối chuyện đáng vui mừng này chứ!
Thang Ấu Ninh lại hỏi: “Vậy Vương phi có cho trắc phi ra ngoài không?”
Sau này nàng vẫn muốn tiếp tục hẹn gặp Nhạc La đi chơi, không thể không ra ngoài được.
Tần bà tử không ngờ nàng lại lo xa đến vậy, ngược lại bà ấy, chỉ vì vui mừng trước mắt, mà có vẻ không kiên trì.
Bà ấy khẽ ho một tiếng, nói: “Trên lý thuyết thì không.”
Mặc dù Trắc phi không phải chủ mẫu, nhưng ra ngoài giao tiếp, là điều hoàn toàn bình thường.
Nhưng nếu gặp phải Vương phi không hiền đức, không hòa hợp với thiếp thất, thường xuyên cãi vã náo loạn, thì cũng không thể biết chắc được sẽ gây khó dễ thế nào.
Nếu chính thê cố ý muốn làm cho cuộc sống của ngươi khổ sở, tùy tiện cũng có thể tìm được lý do.
Khi đó, gia trạch sẽ không yên ổn...!với tác phong của Nhiếp Chính Vương, tuyệt đối sẽ không để mặc như vậy.
Tần bà tử lo lắng cho tương lai của Thang Ấu Ninh, điều đó là đương nhiên.
Từ xưa đến nay, những thiếp thất được nâng cao quá mức đều khiến người ta ghen ghét, đề phòng ngã xuống tan xương nát thịt.
Nếu nàng nuôi dưỡng con thứ trước khi Vương phi vào cửa, liệu có thể không chướng mắt sao?
Nhưng đã là thiếp thất rồi, còn có thể lựa chọn nào khác?
Không làm trắc phi? Không có con?
Ai mà chẳng lo cho bản thân mình, tính toán trước sau, những ngày tháng sau này còn sống ra sao?
Tần bà tử bảo nàng cứ nhận lời, con thứ của thiếp thất và con thứ của trắc phi có khác biệt.
Mặc dù Vương gia hắn không được, đời này không có con nối dõi, thì với danh phận trắc phi, đãi ngộ dưỡng già cũng khác nhau.
Thang Ấu Ninh suy nghĩ một chút, ở Vương phủ cũng rất tốt, mới đầu là Trác Hòa viện, bây giờ có chỗ ở lớn hơn rồi.
Lòng người dần dần lớn lên, nàng cũng không có quá nhiều hy vọng xa vời, chỉ mong đừng để nàng nếm trải sự tuyệt diệu của tự do rồi lại tước đoạt đi.
Như vậy quá tàn nhẫn.
*
Nhạc La nhanh chóng hồi âm, vốn từ phủ Diễn Dụ quận vương đến phủ Nhiếp Chính vương cũng chỉ cách vài con phố, dặn hạ nhân chạy thêm vài chuyến, vậy là đã hẹn gặp được Thang Ấu Ninh vào ngày mai.
Còn bảo nàng dẫn hổ con theo.
Thang Ấu Ninh vui mừng, hôm sau dậy từ rất sớm.
Tự mình rửa mặt chải đầu xong, nàng cầm một cái lược gỗ nhỏ, chải chuốt bộ lông mượt mà của Khốn Khốn đang ngủ say.
Chải lông cho mượt, rồi cùng ra ngoài chơi nha!
Một người một hổ ăn xong điểm tâm liền ngồi xe ngựa, hội hợp với Nhạc La ở đầu phố Thừa Nghiệp Phường.
Nhạc La trực tiếp chui lên xe, dặn xa phu đến phủ Thừa Ân Hầu.
Nàng ấy ôm Thang Ấu Ninh nói: “Hôm nay chúng ta đến nhà ngoại tổ ta, biểu tỷ ta về nhà mẫu thân, ta muốn cho các người gặp nhau!”
Giải thích xong, Nhạc La vội thò đầu ra nhìn hổ con.
Bây giờ nó đã tỉnh táo được lâu hơn, ăn xong là lại bò khắp nơi chơi đùa, híp mắt như một con hổ ngốc ấy.
Đúng như Thang Ấu Ninh đoán, Nhạc La vô cùng yêu thích Khốn Khốn, ôm nó vào lòng, cọ cọ hồi lâu.
Thang Ấu Ninh lần đầu tiên đến quý phủ của người lạ làm khách, rứt rứt đầu ngón tay nói: “Ta không mang theo quà.”
Nàng sắp có bạn mới sao?
”Không cần,” Nhạc La sảng khoái khoát tay, nói: “Cứ đi theo ta, biểu tỷ của ta rất tốt.”
“Nhưng đừng quan tâm đến biểu muội của ta, ả lắm lời, không thú vị gì đâu...”
Còn chưa đến phủ Hầu, Nhạc La đã lo báo trước những thứ không hay.
“Được.” Thang Ấu Ninh rất phối hợp.
Xe ngựa lắc lư đến phủ Thừa Ân Hầu, có huyện chúa Nhạc La lộ mặt ở phía trước, các nàng được nghênh đón thẳng vào cửa thứ hai.
Thừa Ân Hầu phu nhân - Dư thị sớm biết Nhạc La hẹn con gái mình đến chơi, nên đang chờ đợi Nhạc La đến.
Không ngờ rằng Nhạc La lại dẫn theo cả Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh này, bà ta đã từng gặp trong cung yến.
Nghe nói, Nhiếp Chính Vương vô cùng dung túng nàng ta.
Dư thị không ngờ rằng hôm nay lại gặp Thang Ấu Ninh ngay tại nhà mình.
Bà ta không khỏi trách móc Nhạc La hành động quá tùy hứng, lại không báo trước một tiếng...
“Thang di nương,” Dư thị mỉm vười tiến lên: “Ta nhận ra ngươi, chỉ sợ ngươi không nhận ra ta.”
“Chào phu nhân.” Thang Ấu Ninh hành lễ vãn bối với bà ta.
Dư thị che miệng cười, sai người dọn trà, quay đầu nói với Nhạc La: “Biểu tỷ con xuống phòng bếp rồi, nói muốn tự mình xuống bếp chiêu đãi con đó.”
Đây là một trong những lý do mà Nhạc La thích biểu tỷ, vẻ mặt nàng ấy đầy háo hức: “Biểu tỷ lại làm đồ ăn ngon rồi!”
Nói xong liền tạm biệt Dư thị: “Cữu mẫu, chúng ta đi xem một chút, không cần người tiếp đâu.”
“Ơ...” Dư thị còn chưa nói xong.
Bà ta không khỏi thở dài: “Đứa trẻ này, đã đến tuổi cập kê rồi mà vẫn còn nóng nảy, không biết nặng nhẹ gì cả.”
Đại nha hoàn bên cạnh nghe vậy, cười nói: “Quận vương luôn nuông chiều huyện chúa, đó cũng là phúc khí của nàng ấy.”
Nếu không, một đứa trẻ mồ côi mẫu thân từ sớm, còn có kế mẫu ở nhà, sao có thể vô tư vô lo như vậy được chứ?
Ngoại trừ phong hào huyện chủ, chủ yếu còn phải là phụ thân có ý thiên vị.
Dư thị đương nhiên là hiểu rõ tính nết Nhạc La, điều bà ta không nghĩ tới chính là: “Thang di nương kia lại có thể chơi cùng Nhạc La, xem ra lời đồn là đúng.”
Thang Ấu Ninh đơn thuần, người tinh ý tiếp xúc hai lần là có thể nhận ra ngay.
Nhưng chẳng ai dám đem ra bàn tán, bởi rõ ràng Nhiếp Chính Vương say mê nhan sắc của nàng, đâu đến lượt người ngoài xen vào.
Dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi không lâu dài.
Nhạc La dẫn Thang Ấu Ninh đến hậu viện Hầu phủ, nơi ở của Liêu đại nương tử.
Tuy nói đã xuất giá, nhưng khuê phòng vẫn như cũ.
Liêu Thành Huyên trước khi xuất các cũng rất thích xuống bếp, sau xuất giá lại không có cơ hội.
Trở thành thê tử của người ta, việc quan trọng nhất là giúp đỡ phu quân, dạy dỗ con cái, hiếu thuận với phụ mẫu, hoàn toàn không cần chui vào bếp.
Hiếm có dịp được về nhà, Liêu Thành Huyên muốn tự tay làm mọi thứ, Dư thị thương con gái, không nỡ dùng quy củ gì để ràng buộc nàng.
Nhạc La và Thang Ấu Ninh đến đúng lúc, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, cả sân đều thoang thoảng hương thơm.
“Biểu tỷ! Nhìn xem là ai tới!” Nhạc La gọi to.
Liêu Thành Huyên bưng đĩa đi ra, mỉm cười nói: “Khách quý Huyện chúa, tiếp đãi không chu đáo rồi?”
Nhạc La dẫn Thang Ấu Ninh đi qua, đều là tiểu nương tử trẻ tuổi, giới thiệu qua lại một chút liền quen biết nhau, cũng không câu nệ lễ nghĩa rườm rà, cứ tùy tiện gọi tỷ tỷ muội muội.
Liêu Thành Huyên tính tình dịu dàng, năm nay mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn Thang Ấu Ninh một tuổi, nhưng xem nàng giống như muội muội của mình vậy, vội vàng rót một ly Dương Mai Lộ cho nàng.
Thang Ấu Ninh cảm ơn nàng ấy, uống từng ngụm nhỏ, mùi vị ngọt ngào cũng không tệ.
Ba người vừa ngồi xuống trò chuyện thì muội muội của Liêu Thành Huyên đến, chính là vị “lắm lời” mà Nhạc La đã nhắc đến.
“Tỷ tỷ vừa tới, cả Hầu phủ chúng ta náo nhiệt hẳn lên.” Liêu Chỉ Tú ung dung bước vào, hai mắt đảo quanh quan sát.
“Ta nghe nói nữ quyến phủ Nhiếp Chính vương đại giá quang lâm, nên cố ý chạy đến xem thử một chút.”
Người này tốc độ nói chuyện nhanh, người chưa đến nhưng tiếng đã đến trước rồi, nghe là biết một người nhanh mồm nhanh miệng.
Thang Ấu Ninh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ngươi muốn tìm ta?”
“Đây chính là Thang di nương sao?”
Hai mắt Liêu Chỉ Tú chăm chú nhìn: “Quả thật là nhan sắc khuynh thành, nõn nà đến mức có thể vắt ra nước.”
Liêu Thành Huyên khẽ nhíu mày: “Chỉ Tú, không được vô lễ.”
“Cái gì mà vô lễ?” Liêu Chỉ Tú phất tay áo, tự mình ngồi xuống bên cạnh: “Nàng ta cũng không phải Vương phi, còn muốn ta phải hành lễ quỳ lạy sao?”
“Có ai nhìn người như ngươi không?” Nhạc La liếc nàng ta một cái: “Chắc là ghen tị người khác xinh đẹp hơn mình.”
Nhạc La kéo lấy Thang Ấu Ninh, nói: “Đừng để ý tới nó.”
Liêu Chỉ Tú nghe vậy liền mỉm cười: “Biệu tỷ huyện chúa của ta, nàng ta có đẹp đến đâu cũng liên quan gì đến ta? Chẳng phải là còn cản trở tỷ hơn sao?”
Cũng không đợi các nàng hỏi là cản trở gì, Liêu Chỉ Tú đã nhanh chóng nói tiếp:
“Ta nghe nói, năm xưa tiên đế đã định chọn một vị quận chúa nào đó trong tông thất gả cho Nhiếp Chính Vương, đáng tiếc là lúc đó tỷ còn nhỏ tuổi, nếu không thì đã được nâng làm quận chúa rồi.”
Kim chi ngọc diệp quá ít, không có công chúa nào đủ tuổi, chọn một vị quận chúa hay huyện chúa từ bên ngoài cũng được.
Sau khi tiên đế băng hà, phe Bảo Hoàng cũng từng có ý định này, nhằm mục đích trói buộc Nhiếp Chính Vương, đề phòng người này lập công cao lấn chủ, soán ngôi.
“Chỉ Tú, muội nói bậy gì vậy!” Liêu Thành Huyên vừa sợ vừa tức, giơ tay vỗ lên vai muội muội mình: “Nghe ai nói bậy bạ, lại dám nói ra miệng vậy hả!”
Chưa nói đến hôn sự của Nhiếp Chính Vương, không phải chuyện mà tiểu nữ tử như các nàng có thể bàn tán, ngay cả danh dự của biểu tỷ muội mình cũng không bận tâm sao?
Nhạc La không ngờ một ngày nào đó mình lại có thể dính líu đến Bạc Thời Diễn, trợn tròn mắt, đứng phắt dậy, chỉ vào Liêu Chỉ Tú chất vấn: “Ngươi nghe ai nói vậy hả!”
Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, chuyện này sẽ không xong đâu!
Thấy ba người này sắp cãi nhau, Thang Ấu Ninh không hiểu ra sao, quay đầu hỏi Tương Xảo: “Nói vậy là có ý gì?”
Tương Xảo cũng rất kinh ngạc, vội nói: “Đều là những lời đùa cợt không đáng tin, các vị nương tử đừng nói bậy!”
Chưa có gì chắc chắn, truyền ra ngoài chỉ khiến người ta chê cười!
Liêu Thành Huyên vô cùng tức giận, gọi bà tử đến dẫn Liêu Chỉ Tú đi: “Mẫu thân từ trước đến nay nuông chiều muội đến hư đốn, cái miệng muội như vậy, sau này về gả đi làm sao có thể sống hòa hợp được?”
Sợ là chưa đến một tháng đã bị đuổi về nhà rồi!
Nhạc La vẫn tiếp tục truy vấn: “Chỉ Tú, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe! Có phải là lời của cữu cữu đã bị ngươi nghe thấy rồi không!”
Việc này liên quan đến chung thân đại sự của mình, sao có Nhạc La thể không nóng ruột được!
Liêu Chỉ Tú bị đưa đi, Liêu Thành Huyên khuyên nhủ Nhạc La, đồng thời nghiêm lệnh cấm khẩu với những hạ nhân có mặt ở đây.
Nàng không ngờ lại xảy ra chuyện này, đến cả món ngon cũng chẳng ai đụng đũa.
Nhạc La tức giận, nhưng cũng không đến mức đến trước mặt cữu cữu cáo trạng hay chất vấn, nàng dứt khoát dẫn Thang Ấu Ninh cáo từ.
“Chúng ta đi, đừng cản trở họ thi hành gia pháp.
Nha đầu Chỉ Tú kia, nhất định sẽ phải chịu đau khổ! Đáng đời nó!”
Ra khỏi phủ Thừa Ân Hầu, trên xe ngựa, Nhạc La giải thích cho Thang Ấu Ninh: “Chỉ Tú không muốn ta có bạn tốt, muốn ly gián chúng ta, ta có chết cũng sẽ không chịu gả cho Bạc Thời Diễn!”
Thang Ấu Ninh không hề để tâm như Nhạc La nghĩ, bởi vì nàng không hề có chút ham muốn chiếm hữu nào đối với Vương gia.
Nàng khó hiểu, hỏi: “Tại sao vậy? Phủ Nhiếp Chính Vương không tốt sao?”
Nhạc La hất cằm: “Không phải chuyện tốt hay không, chẳng lẽ ta là người có thể tranh đoạt nam nhân với tỷ muội mình hay sao? Hơn nữa, hôn phu tương lai của ta không được phép có sủng thiếp đâu!”
Nàng nghĩ đến chuyện này, hai tay siết chặt lại.
Thang Ấu Ninh không hiểu lắm loại cảm xúc này: “Giả dụ như sủng thiếp kia là ta, tỷ cũng không chấp nhận được sao?”
“Tất nhiên! Muội tuyệt đối đừng tin đám khuê tú nói mấy lời như không ngại phu quân nạp thiếp, tất cả đều là gạt người thôi!” Đặc biệt là quý nữ cao môn, đều ngang ngược từ trong xương cốt, chỉ là không nói ra mà thôi.
Mà không chỉ có nam nhân, dù là một bộ y phục đẹp, nếu người khác muốn mượn mặc, không nữ tử nào lại không cảm thấy cấn đấn trong lòng.
Nhạc La nói đến mức quên lựa lời: “Không tin muội đi hỏi thử mấy nam tử đó đi, nếu thê tử của hắn bị người khác chạm vào, hắn không tức đến giậm chân chắc?” Chỉ là dục vọng sỡ hữu thôi, chứ không liên quan gì đến tình yêu.
Thang Ấu Ninh như đang suy tư.
Nàng nhớ đến đích mẫu Bành thị, nhớ đến chính thê nào cũng ghét bỏ thiếp thất, khi còn bé nàng đã không ít lần nghe thấy người trong viện của đích mẫu mắng nàng và tiểu nương.
Thang Ấu Ninh không có ấn tượng gì với mẫu thân của mình, chỉ biết qua miệng những người đó, thiếp thất rất ti tiện, càng có mấy từ ngữ mà nàng nghe không hiểu, chỉ biết là không tốt đẹp gì.
Bọn họ nói: Con gái của thị thiếp thì sau này cũng chỉ có thể làm thiếp.
Quả nhiên, nàng thật sự làm thiếp cho người, Thang Ấu Ninh thật sự nghĩ không ra, làm thiếp không đúng ở chỗ nào.
Giống như sinh ra đã bị buộc phải đi trên con đường này, vậy thì sai ở đâu?
Vậy nếu nàng ngủ với Vương gia, sinh ra con nhỏ, về sau nó cũng phải làm thiếp cho người ta sao? Thang Ấu Ninh cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình, mày đẹp nhăn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...