Người của Ngu gia đã đến Kinh thành.
Ngu Tố Âm bị Thái hậu triệu đến Kinh thành, bị Diễn Dụ Quận vương gia làm ầm làm ĩ như thế, không thể trở về Nam Nghiêu nữa.
Bây giờ đã là người của hậu viện ở phủ Quận vương gia.
Sau khi Ngu gia biết chuyện này há có thể buông xuôi, trực tiếp đến Kinh thành muốn Quận vương gia cho một lời giải thích.
Cho dù hứa được làm thiếp thì cũng khó có thể xoa dịu chuyện này.
Ngu Thế Tân có rất nhiều đệ tử, tất cả đều đang phản đối sự bất công này, chỉ trích Diễn Dụ quận vương gia không tu dưỡng đức hạnh, tác phong không tốt.
Mà việc đã đến nước này, cũng không nên vì vậy mà bức ép Ngu nương tử.
Mọi người đều lần lượt đến an ủi nàng ta, mong nàng ta sống tốt ở phủ Quận vương, nhất định không được vì nghĩ không thông mà đâm đầu vào ngõ cụt.
Kết quả là Ngu gia nhận được rất nhiều sự đồng tình và thương tiếc, Ngu Tố Âm ‘không còn cách nào khác’ đành rời khỏi am ni cô, chính thức trở thành thê thiếp của người khác.
Ngu Thế Tân cũng không phải là tay không mà tới Kinh thành, mà còn mang theo thư tín của Bạc gia.
Sau khi đến phủ bái phỏng, ông ta tận tay đưa cho Bạc Thời Diễn - đứa cháu tài đức nhà họ Bạc.
Bức thư được đích thân Bạc lão gia tử viết, chủ đích là muốn Bạc Thời Diễn an bài một bức thư tiến cử để ông ta vào triều làm quan.
Bạc Thời Diễn khép hờ mắt, đáp ứng chuyện này, mời Ngu Thế Tân ngồi xuống thưởng trà, nhưng không nhiều lời.
Hắn thường thư từ qua lại với người nhà theo định kỳ, nếu không có chuyện gì gấp, sẽ không bao giờ truyền tin vào những ngày khác.
Mà bức thư này không phải chuyện gấp gì, chắc là vì Ngu Thế Tân mở lời hỏi Bạc lão gia, ông ta sắp vào Kinh, có cần ông ta giúp chuyển thư từ gì không.
Mục đích là muốn nhắc nhở Bạc gia, đến lúc nên trả ơn rồi.
Nên Bạc lão gia mới làm như thế.
Suy cho cùng cũng bởi vì năm đó hắn không phân biệt được người tốt kẻ xấu, cho rằng Ngu Thế Tân thật sự trong sạch, là một người cao thượng.
Hai nhà đã sớm định hôn sự, vô cùng hòa thuận.
Mãi đến sau này, Bạc Thời Diễn và Ngu Tố Âm lần lượt thủ hiếu.
Cái này ngược lại cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể coi đó là việc tốt thường gặp trắc trở, hai đứa trẻ thành thân muộn vài năm cũng không sao.
Tuy nhiên, Ngu Thế Tân lại chọn cách từ hôn, nói rằng không muốn trì hoãn việc thành gia lập thất của đàng trai.
Điều này về nguyên tắc thì nghe có vẻ không sai, nhưng đứng ở góc độ của Bạc gia mà nói thì thực sự rất kỳ lạ.
Bạc gia vốn không phải là không thể chờ được, càng không hối thúc hay tỏ ra bất mãn bất cứ điều gì.
Tuy nhiên Ngu gia lại một mực tỏ thái độ như vậy, nói hai nhà quan hệ vốn rất tốt, Bạc Thời Diễn đã đến tuổi thành thân, không thể trì hoãn việc hắn thành gia lập thất.
Cuối cùng, Bạc lão gia tử cũng đành buông tay, lên tiếng giải trừ hôn ước.
Bạc gia càng giống như bậc thang giúp Ngu gia đạp lên, nhờ đó mà nhận được rất nhiều danh tiếng tốt đẹp.
Những việc này bọn họ ngược lại cũng không để trong lòng, chỉ là cảm thấy có chút không thích hợp.
Mãi đến sau này, khi Ngu Tố Âm đã hai mươi tuổi, thủ hiếu thân gia xong, muốn chọn một người để gả cũng không phải chuyện dễ dàng, Ngu gia đành đưa nàng ta đến am ni cô.
Lúc này Bạc gia mới tỉnh ngộ, một người đạo đức tốt mà lại ngược đãi khuê nữ của mình như vậy sao?
Gấp gáp không kịp chờ như vậy, tất cả chỉ là vì hám danh mà thôi!
Hơn nữa, những gì xảy ra với Ngu Tố Âm giống như là bị Bạc gia hại mà thành.
Trước tiên người ta bằng lòng định hôn, sau đó phải đợi đàng trai thủ hiếu một năm nên mới lỡ mất hôn kỳ.
Đây là sự thật không thể phủ nhận.
Bạc gia có khổ mà không thể nói, còn phải mắt nhắm mắt mở mà nhận phần ân tình này.
Cô nương nhà người ta đã khốn khổ đến vậy rồi, nhà họ có tám cái miệng cũng không tránh khỏi liên quan.
Lúc đó Bạc Thời Diễn còn chưa dẫn quân trấn áp biên quan, chân nhân bất lộ tướng, nhà họ Bạc tuy là một gia tộc lớn ở Nam Nghiêu, nhưng ở cả Đại Yển này, gia tộc như vậy đâu có ít.
Nếu như Ngu Thế Tân biết rằng có một ngày Bạc Thời Diễn sẽ trở thành Nhiếp chính vương, lão ta sẽ không bao giờ làm ra hành động ngu ngốc như vậy.
Hiện tại đã quá muộn rồi, biết sớm thì đã chẳng làm, giờ có nói gì cũng vô dụng.
Không lên được con thuyền lớn này, moi được một phong thư tiến cử cũng rất tốt rồi.
Sau khi Ngu Thế Tân cáo từ rời đi, Bạc Thời Diễn phái Mậu Lam đi chuyển lời đến Triệu đại nhân.
Thư tiến cử không cần hắn đích thân viết, chỉ cần hắn không lên tiếng phản đối cũng đủ thể hiển ý tứ trong đó.
Ngu Thế Tân sẽ được như ý.
*
Vừa sau buổi trưa, huyện chúa Nhạc La cho người mang thiệp mời tới tìm Thang Ấu Ninh.
Nàng ấy đã sai người đi nghe ngóng, Nhiếp chính vương đã vào cung, lúc này không ở trong phủ.
Trần quản gia nhìn thấy một khách nữ đến cửa, vui vẻ cho nàng ấy vào, còn phân phó quản sự ma ma tiếp đãi khách của Thang di nương, phòng bếp bên kia không được sơ suất.
Trong phủ không có chủ mẫu, không cần đợi ai gật đầu, chỉ cần Trần quản gia không ngăn cản, Thang Ấu Ninh có thể tiếp đón vị khách đầu tiên của mình tới phủ.
Sau khi thuận lợi tiến vào Tuyết Lô viên, Nhạc La ở bên trong đi dạo một chút, nói: “Xem ra Bạc Thời Diễn đối xử với ngươi cũng không tồi.
”
Mấy thê thiếp ở phủ khác đều không được ở trong viện lớn như vậy.
Bên trong còn có một cái ao? Nhạc La còn đang định hẹn Thang Ấu Ninh cùng đi câu cá, đây là người câu cá giỏi nhất mà nàng từng gặp!
Thang Ấu Ninh lắc đầu từ chối, cá trong ao quá ngốc, vừa quăng mồi liền cắn câu, câu lên cũng không có ý nghĩa gì.
Nhạc La nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, buồn phiền nói dạo này trong nhà quá ầm ĩ, nàng ấy vô cùng mệt mỏi.
“Bởi vì Ngu nương tử sao?” Thang Ấu Ninh cũng nghe nói qua.
Ngu nương tử ở độ tuổi đôi mươi trở thành tiểu nương của Nhạc La.
“Họ có như thế nào, không liên quan đến ta.
” Nhạc La nhăn nhăn mũi nói: “Mọi người nói ta ngốc, xem ra là di truyền, phụ thân ta chính là một kẻ đại ngốc.
”
Người kém cỏi như kế mẫu ông ấy còn không quản được, hiện tại lại bị Ngu Tố Âm lợi dụng làm bia đỡ đạn.
Phủ quận vương nhỏ xíu lại phải nhét nhiều người như vậy, có thể không phiền sao!?
Huyện chúa Nhạc La nghĩ gì nói đó, phun liên tiếp những ‘lời hay ý đẹp’, thiếu chút nữa khiến Tương Xảo và Thập Lan bật cười.
Thang Ấu Ninh chớp chớp mắt nói: “Với thân phận này của ngươi cũng có người nói ngươi ngốc hả?”
Đây không phải là trùng hợp sao? Nàng cũng bị nói là đồ ngốc.
Nhạc La chống tay lên hông khịt mũi nói: “Bổn huyện chúa không thèm chấp bọn họ!”
Là mấy khuê tú kia nói xấu sau lưng, bị nàng bắt gặp.
Nàng vốn dĩ không thích chơi cùng bọn họ, cái gì mà thơ ca phong nhã, đúng là học đòi văn vẻ, nhàm chán hết sức.
Thang Ấu Ninh không biết phải nói gì, nàng chưa bao giờ kết giao bạn bè gì cả.
Nhạc La muốn đi đâu đó xa xa để chơi, nói: “Bạc Thời Diễn không cho ngươi ra ngoài sao? Bảo Dương có một ao sen, vui lắm, chúng ta đi câu cá đi?”
“Lại là câu cá.
” Thang Ấu Ninh hỏi: “Bảo Dương ở đâu?”
“Là huyện Bảo Dương, cách Kinh thành nửa ngày đường, gần hơn Tân Phong nhiều.
” Nhạc La nghĩ nếu có thể ở đó dăm ba ngày thì thật tuyệt.
Thang Ấu Ninh từng đến Tân Phong, nơi này đối với nàng vốn dĩ đã rất xa rồi, phải ngồi xe ngựa cả ngày mới có thể quay về.
Tương Xảo lắc đầu cười nói: “Cảm ơn huyện chúa yêu mến, nhưng nương tử nhà chúng ta đã là người của vương phủ, không tiện đi du ngoạn xa như vậy.
”
Nghe vậy, Nhạc La hiểu ý, bĩu môi nói: “Là ta bất cẩn, nữ tử sau khi xuất giá đều như vậy.
”
Biểu tỷ của nàng cũng tương tự như vậy, trước kia vẫn còn chơi với nhau, sau khi gả đi làm nương tử nhà người ta thì phải giúp đỡ trượng phu, dạy dỗ con cái, muốn đi ra ngoài một chuyến cũng cần được sự đồng ý của phu gia.
Vậy còn ý nghĩa gì nữa
Nhạc La ngước mắt nhìn Thang Ấu Ninh, tiếc rằng không quen biết nàng sớm hơn: “Ngươi xinh đẹp như vậy, lại còn giỏi câu cá, Bạc Thời Diễn chiếm hời rồi.
”
Trong mắt tiểu huyện chúa, câu cá giỏi đồng nghĩa với một người tài giỏi.
Đây là lần đầu tiên Thang Ấu Ninh được công nhận như thế, khóe miệng hiện ra một nụ cười ngọt ngào: “Đợi Vương gia trở về, ta thử hỏi xem có thể ra ngoài chơi không.
”
Trước kia nàng chưa từng hỏi, không dám hi vọng quá nhiều.
Nhưng mà bây giờ, nàng không khống chế được trái tim mình nữa, nàng muốn ra ngoài chơi.
***
Nhạc La không ở lại lâu liền trở về, hết lời khen ngợi tay nghề làm bánh sữa của Tần bà tử, Thang Ấu Ninh tiễn nàng ấy đến cửa Bạch Ngọc, lúc quay trở lại thì gặp được Lâu Nghi Tư.
Hôm đó, Lâu Nghi Tư đánh đàn bên ngoài Tuyết Lô viên, sau đó bị triệu vào trong viện.
Người ở hậu viện chỉ nghĩ rằng vương gia thích nàng ta vì tiếng đàn, cho rằng không bao lâu nữa nàng ta cũng sẽ được sủng ái như Thang Ấu Ninh.
Không ai biết rằng, sau khi nàng ta vào hậu viện, Vương gia thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Nàng ta chỉ là đệm nhạc cho bọn họ nghe mà thôi.
Hay là nói, chỉ là đàn cho mình Thang Ấu Ninh nghe thôi?
Lâu Nghi Tư cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề vì điều này.
Nàng ta là đích nữ Lâu gia, nếu không gả cho Nhiếp chính vương, hoàng đế vẫn còn nhỏ tuổi, làm sao nàng ta có thể lưu lạc đến bước đường này? Sống chung với một đám thê thiếp?
Từ nhỏ được sự học hỏi từ cầm sư, chỉ là vì để mua vui cho tên ngốc Thang Ấu Ninh này?
Nàng ta cũng không phải là nhạc công!
Lúc này oan gia ngõ hẹp, Lâu Nghi Tư trừng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm Thang Ấu Ninh, càng nhìn lại càng tức giận.
“Thang Di Nương thật phóng khoáng, đây là tự xem mình như chủ mẫu Vương phủ sao?”
Qua lại với huyện chúa, giống như nữ chủ nhân tiếp đãi khách đến chơi.
Haha, thật là nở mày nở mặt.
Chỉ với Thang gia vô danh tiểu tốt của nàng, đừng nói đến chuyện làm chủ mẫu, đến làm thiếp còn không đủ tư cách.
Tương Xảo thay mặt tiếp lời nói: “Lâu di nương nghĩ nhiều rồi, đây là vì Trần quản gia và Vương gia rộng lượng.
”
“Nàng ta câm à? Cần ngươi nói thay hả?” Lâu Nghi Tư nhẹ giọng hừ một tiếng, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì.
Nàng ta bước lên phía trước hai bước, quay đầu lại nhìn Tương Xảo và Thập Lan hỏi: “Hai người các ngươi ai là Tương Nghi? Trùng tên húy với ta là ý gì?”
Lúc này Tương Nghi không có đi cùng, bọn họ không ngờ lại nghe được lời này.
Trước đó, không ai cảm thấy chữ Nghi trong Tương Nghi lại trùng với từ Nghi trong tên của nàng ta.
Với lại không ngờ nàng ta lại biết Tương Nghi, chắc là đặc biệt nghe ngóng tình hình của Tuyết Lô viên.
Lâu Nghi Tư dùng giọng điệu ngang ngược hỏi: “Thang di nương, lúc ngươi sai bảo nó, trong lòng có phải rất sảng khoái không? Dùng ả để ám chỉ ta.
”
“Lâu di nương đa nghi rồi.
” Tương Xảo lên tiếng giải thích: “Tương Nghi là người hầu trong Vương phủ, tên này được đặt rất lâu, hôm nay vô ý trùng tên, đổi một chữ là được rồi, làm gì có liên quan đến người khác?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Không được, đổi tên phải có sự đồng ý của Tương Nghi mới được.
”
Cái tên đã gắn bó bao nhiêu năm, làm sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi.
Lâu Nghi Tư nghe được câu này lập tức khó chịu, cho rằng Thang Ấu Ninh cố ý vũ nhục nàng ta, tức giận nói: “Tương Nghi chỉ là một nô tì còn có thể hơn ta? Chúng ta đi gặp Trần quản gia nhờ phân xử!”
“Tại sao phải nhờ Trần quản gia phân xử?” Thang Ấu Ninh không hiểu: “Để ta phân xử, ta nói không liên quan là không liên quan.
”
Lâu Nghi Tư tức giận cười nói: “Ngươi đừng ở đây mà cố làm ra vẻ, nếu như có chó hay mèo trùng tên với ngươi thì sao?”
Thang Ấu Ninh nghĩ ngợi một hồi, nghiêm túc nói: “Nếu thích ngươi cũng có thể nuôi một con chó đặt tên là Ấu Ninh.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...