Sủng Ái Thiên Kim Giả


Lê Sở Hề nhìn Lê Nguyệt Nghi đang hoảng loạn mà nói lắp , trên mặt đều là biểu tình ủy khuất , đáy mắt lại bình tĩnh không một gợn sóng .
Kiếp trước cũng tại thời điểm này , trước sau đều là nàng chịu thiệt.
Lê Nguyệt Nghi giỏi nhất là đổi trắng thay đen , tranh thủ sự đồng tình , mà mỗi thời điểm làm như vậy , đều có thể thành công.
Nguyên bản Lê Gia Minh đối với nàng vẫn là có chút cảm tình.

Ít nhất ngoài mặt sẽ không làm cho nàng quá gian nan.

Nhưng Lê Nguyệt Nghi lần lượt châm ngòi , hắn ngoài mặt chút cảm tình đó cũng không còn , lời nói đối với nàng càng ngày lạnh nhạt.
Đang chìm trong ký ức , bỗng nhiên truyền đến âm thanh
" Đã biết rồi thì làm sao ?"
Cố Vân Phương từ trên đi xuống , đem Lê Nguyệt Nghi che chắn đằng sau lưng.
" Nguyệt Nghi nói vốn dĩ là sự thật , còn nữa , con bé không phải không cẩn thận nói ra sao ? Ông hung dữ với con bé làm gì ? Con bé chính là con gái ruột của ông đấy ! "
Lê Gia Minh : " Nhưng thanh danh của Lê gia ...!"
Cố Vân Phương cười lạnh một cái : " Là thanh danh Lê gia hay là thanh danh của ông ? Lê Gia Minh , việc ông có nhân tình , tôi còn chưa tính sổ với ông.


Hôm nay , ông lại muốn trách cứ con gái của tôi ? Nếu không phải ông ở bên ngoài làm bậy , con gái ngoan của tôi cũng không đến nỗi phải chịu khổ mười sáu năm trời ở bên ngoài , cho tới bây giờ mới được về nhà ? Mà tôi lại coi một đứa con hoang không biết ở nơi nào là con gái mà nuôi dưỡng mười sáu năm ...!"
Lê Gia Minh nhăn mi lại : " Vân Phương , tôi đã giải thích cho bà nghe rồi mà , đó là chuyện trước khi kết hôn.

Khi mà quyết định cùng Cố gia liên hôn , tôi đã cắt đứt liên lạc với Lý Đình.

Là Lý Đình cô ta không cam lòng , cho nên mới ...!"
Cố Vân Phương kích động mà hét lên
" Không được nhắc tới tiện nhân kia "
Lê Gia Minh có chút bực : " Bà ...!"
Mắt thấy sự việc càng ngày mất khống chế , Lê Nguyệt Nghi vội vàng đứng ra hoà giải.
" Cha , mẹ , hai người đừng cãi nhau.

Là do con không cẩn thận , nên mới đem thân phận thật sự của chị nói ra.

Con thật lòng xin lỗi chị , con thật lòng xin lỗi cha mẹ , hết thảy đều là con sai ...!"
" Như thế nào mà con sai ? Nguyệt Nghi , con chính là quá hiền lành !"

Cố Vân Phương đánh gãy lời nói của Lê Nguyệt Nghi.
" Người khác không dạy con , mẹ sẽ mời thầy giáo tốt nhất đế đô đến dạy cho con ! Rõ ràng ở Lê gia hưởng thụ mười sáu năm , có vài việc nhỏ như vậy mà cũng không chịu làm...!Đúng là bạch nhãn lang , không biết nói câu cảm ơn..."
Dứt lời , lôi kéo Lê Nguyệt Nghi đi , không thèm liếc mắt tới Lê Sở Hề .
Lê Nguyệt Nghi ở góc độ mà Lê Gia Minh cùng Cố Vân Phương không nhìn thấy , quay đầu làm cái khẩu hình với Lê Sở Hề , đáy mắt toàn là đắc ý .
Lê Sở Hề không có biểu tình , nhưng móng tay đã đâm vào lòng bàn tay .
Nàng thấy được , Lê Nguyệt Nghi nói chính là ' con hoang '
Lời nói Cố Vân Phương vẫn còn vang vọng bên tai.
Dù cho nàng không phải con đẻ của Cố Vân Phương , nhưng rốt cuộc bà ta cũng đã nuôi dưỡng nàng mười sáu năm.

Dù là nuôi chó , cũng sẽ có tình cảm.
Nhưng xem ra , nàng ở trong mắt bà ta , cũng chỉ là ' con hoang ' , là ' bạch nhãn lang '...
Đây là người mà nàng vẫn coi là mẹ sao ?.
Đáng thương , kiếp trước nàng còn cảm thấy Cố Vân Phương là yêu thương chính mình.

Mặc dù Lê Nguyệt Nghi đối xử với nàng cay nghiệt như vậy , nàng cũng không nói gì thêm , chỉ yên lặng chịu đựng .
Bởi vì Lê Nguyệt Nghi là con gái ruột của Cố Vân Phương , nàng không nghĩ là sẽ làm Cố Vân Phương thương tâm
Hiện tại xem ra , những việc nàng làm trước kia đều hết sức buồn cười.
Lê Sở Hề nhìn về phía Lê Gia Minh
" Ba ...!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận