Sủng Ái Thiên Kim Giả


"Xin chào , cho hỏi Văn Bách có ở nhà không ?"
"Thiếu gia đang ở trong nhà"
Lê Sở Hề đi vào Liêu gia.

Đi chưa được hai bước , sau lưng lại nghe thấy tiếng loáng thoáng bàn luận.
"Đây là đại tiểu thư Lê gia , Lê Sở Hề sao ?"
"Không phải đâu.

Tiểu thư chân chính của Lê gia là Lê Nguyệt Nghi, còn Lê Sở Hề chỉ là tiểu thư giả mạo , là tu hú chiếm tổ mấy năm nay.

Giờ thiên kim thật đã quay về , cô ta còn ăn vạ Lê gia không chịu đi.

Thật là không biết xấu hổ."
Lê Sở Hề cứng đờ cả người.

Những lời nói loại này , mấy năm nay nàng đã nghe rất nhiều.

Lê Sở Hề không muốn nói nhiều , tay khẽ nắm chặt vạt áo , cúi đầu bước nhanh vào biệt thự Liêu gia
Ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng trên lầu hai.

Nghĩ đến muốn gặp người kia , Lê Sở Hề trên mặt hiện lên tia cười.

Mới vừa rồi bởi vì nghe được người hầu nói mà khổ sở , cũng vào giờ phút này tan đi rất nhiều
Vô luận có ra sao đi nữa , ít nhất nàng còn có Văn Bách...
Lê Sở Hề chuẩn bị đẩy cửa bước vào , bỗng nhiên truyền đến tiếng nam nhân thở dốc cùng nữ nhân rên rỉ.

Bên trong đang làm cái gì , không cần mở cô cũng biết.

Sắc mặt trở nên tát nhợt, cô phẫn nộ đẩy cửa phòng ra .
Trong phòng , trên giường lớn , đôi nam nữ đang dây dưa bên nhau.

Nam nhân nghe thấy tiếng động , quay đầu lại.

Nhìn thấy nàng , hắn hoảng loạn mặc quần áo vào .
" Tiểu Hề , sao em lại tới đây ?"
Lê Sở Hề đau đớn nhìn.

Cảm giác như trái tim đang vỡ ra ngàn mảnh , làm thế nào cũng không được nguyên vẹn như lúc đầu.
" Liêu Văn Bách , anh đây là đang làm gì ? Cô gái này là ai ?"
"Tiểu Hề , anh...."
" Chị , chị tới rồi sao "
Nghe được âm thanh mềm mại kia , Lê Sở Hề một thoáng kinh động.

Không dám tưởng tượng nổi , chậm rãi quay đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường...
Những sợi tóc rơi đầy trên mặt , khuôn mặt kiều mỹ lại thập phần quen thuộc kia hiện lên.
" Nguyệt Nghi , tại sao lại là em? Em tại sao lại làm vậy với chị ? Em cũng biết Văn Bách là hôn phu của chị , tương lai là anh rể của em ?"
Lê Nguyệt Nghi dùng cặp mắt kiều mỹ mang theo vài phần căm hận nhìn Lê Sở Hề
" Vì cái gì ? Bởi vì chị đã chiếm thân phận của tôi nhiều năm như vậy ? Trông khi tôi ở bên ngoài khổ cực , chị lại ở trong nhà tôi được cha mẹ sủng ái , cưng chiều , hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn thuộc về tôi.

"
" Lê Sở Hề , chị dựa vào cái gì mà chiếm thân phận tôi ?"
Nghe được những lời này , Lê Sở Hề cả người chấn động một chút.


Đúng vậy , nàng không phải là tiểu thư Lê gia.

Đã từng được cha mẹ xem như hòn ngọc quý trên tay , nhận ngàn vạn sủng ái mà lớn lên.
Nhưng lúc nàng mười sáu tuổi , cuộc sống của nàng đã thay đổi , bởi vì tiểu thư thật sự của Lê gia đã trở về.
Tất cả là do mười sáu năm trước , tiểu tình nhân của Lê Gia Minh vì trả thù ông ấy đã kết hôn với người khác mà giả trang thành y tá , đem nàng và Lê Nguyệt Nghi đánh tráo.

Cũng từ đây , Lê Nguyệt Nghi xa cách cha mẹ ruột mười sáu năm dài.
Lê Sở Hề sắc mặt tái nhợt , cắn chặt môi , một câu cũng không nói nên lời.

Bị chiếm thân phận nhiều năm như vậy là Lê Nguyệt Nghi.
Nàng thực sự xin lỗi nàng.
Lê Nguyệt Nghi bỗng nhiên vang lên tiếng cười , nhón chân hôn lên mặt Liêu Văn Bách.
" Văn Bách nói , anh ấy thích nhất là em ....Chị à, chị không hay biết gì lâu như vậy , thật là đáng thương !"
Phẫn nộ làm Lê Sở Hề mất hết lý trí , nàng giơ tay lên rất muốn tát thật mạnh vào khuôn mặt kia của Lê Nguyệt Nghi.
Nhưng mà ...
'Bang'
Nửa bên mặt nóng rát , Lê Sở Hề ngơ ngác , không dám tin tưởng mà ngước lên nhìn.

Lại thấy một màn Liêu Văn Bách kéo Lê Nguyệt Nghi ôm vào lòng.
" Văn Bách , anh đánh em sao ?"
Liêu Văn Bách lạnh lùng nhìn , trên mặt đã đầy sự chán ghét
" Nguyệt Nghi thương cô , tội nghiệp cô mà cho cô ở lại Lê gia mà đối đãi.

Cô lại không biết cảm ơn mà còn lấy oán báo ơn , muốn đánh em ấy.


Cô cái đồ điên này , cút ra xa cho tôi.

Từ nay về sau , tôi không muốn thấy cô trước mặt tôi và cả Nguyệt Nghi ."
Lê Sở Hề ngơ ngác , rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia , sao nay lại quá đỗi xa lạ.

Lê Nguyệt Nghi dựa vào ngực Liêu Văn Bách , khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Lê Sở Hề nước mắt giàn dụa.

Không còn chút mặt mũi mà quay đầu chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa tầm tã , Lê Sở Hề bị mưa xối từ đầu đến chân.

Ông trời tại sao lại đối xử như vậy với nàng.

Nếu như có thể , nàng nhất định sẽ không chiếm đoạt thân phận của ai .
Trong tiếng mưa vang lên tiếng động cơ xe , anh sáng chiếu vào khiến Lê Sở Hề chói mắt.

Không kịp xoay trở , cô cả người bị xe đâm vào bay lên , rồi nặng nề rớt xuống mặt đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận