Sủng Ái Quân Sư


Mở cửa ra mà ai thấy một đôi cẩu nam nữ trước mặt thì chắc cũng đều ngại còn không thì cũng là ghen tức, còn gặp phải trường hợp....một trong hai người đó là người mà mình yêu hoặc thích chắc sẽ chạy lại ít nhất là gậy sự còn không là đánh lộn, chửi mắng nhau.

Nhan Tịch thì không như thế, cậu chỉ đóng cửa lại thật nhẹ rồi đứng đó nhìn đôi cẩu nam nữ đó thật lâu cho tới khi nào họ nhận biết được sự tồn tại của cậu mà thôi.
Băng Cẩn đang nói chuyện thì nhìn thấy cậu, liền nháo nhào chạy tới.
- Huynh có bị làm khó không mà sao ra đây lâu thế?
- Đâu có, sư phụ đối xử rất tốt với ta.

- Cậu cười cho cô yên lòng.
- Đệ ra rồi à? - Thiên Long đi đến gần hỏi.
Thấy hắn đến gần, cậu vờ như không thấy hắn, tiến về phía trước để bắt chuyện với Diễu Minh.
- Kiều tiểu thư, chắc tiểu thư còn nhớ ta chứ? - Cậu tỏ ra thân thiện, bắt chuyện với cô.
- À...ừm....nếu ta không lầm...thì cậu là tiểu nha hoàn của Châu Khương phải không? - Cậu lo lắng, sợ rằng câu hỏi của cô có hơi kì.
- Trí nhớ của Kiều tiểu thư đúng thật là tốt, dù lúc đó là ta cải trang thành nữ mà cô vẫn nhận ra.

Thật ra ta là một nam nhân, Nhan Tịch.

- Cậu đưa tay ra định bắt tay cô.
- Ta...là Kiều Diễu Minh, trưởng nữ Kiều gia, huynh....!à không! Chúng ta nên xưng hô thế nào nhỉ? - Cô cười bắt lấy tay cậu.
- Tỷ lớn hơn ta 5 tuổi, cứ gọi ta là đệ đệ đi, tỷ tỷ được không?

Nghe cậu nói xong mắt Diễu Minh liền sáng lên.

Chạy tới gần cậu, bắt lấy tay cậu.

Rạng rỡ nói.
- Được chứ, đệ đệ!
Thấy cô vui như thế, Tiểu Ngôn đứng kế bên liền phì cười.
- Đệ cũng là đệ đệ của tỷ sao mà cách đối xử khác nhau thế?
- Ai bảo càng lớn đệ càng cao hơn ta chứ.

Tiểu Tịch chắc cũng chỉ gần bằng Cẩn Nhi thôi.

Bé bé xinh xinh.

- Cô xoa đầu cậu.
" Bé bé xinh xinh"!!!!??? Nghe cô nói mà cậu cứ có cảm giác là đang bị vạn tiễn xuyên tâm thế này nhỉ.

Đúng là tình địch, cách nói chuyện cũng khiến người ta đau lòng thế này.
- À mà...Diễu Minh tỷ tỷ, sư phụ có một chút không khỏe nên đệ nghĩ cần kêu thái y đến khám đấy.

Nãy giờ đệ quên mất.
- Nội tổ phụ của tỷ làm sao cơ!?
- Sư phụ bảo có hơi mệt nên đệ có dìu người lên giường nghỉ mệt rồi.

Đệ nghĩ là cần nói cho....
Cậu chưa nói hết thì cô đã đẩy mọi người ra, chạy về hướng phòng của nội tổ phụ cô.
- Minh Minh! Tiểu Ngôn! Mau đi gọi thái y và lão Kiều!
Thiên Long chạy theo Diễu Minh, còn Tiểu Ngôn cũng chạy đi gọi lão Kiều nốt.

Hắn và cô cùng chạy vào phòng, cậu không hiểu lắm nhưng cũng liền lo lắng chạy vào phòng xem sao.
Đến trước giường bệnh, cậu thấy Diễu Minh một bên, Thiên Long một bên, cùng dìu Kiều tể tướng ngồi dậy.
- Nôi, ông không sao chứ ạ?
- À....Minh Minh của chúng ta sao thế này? Tiểu Tịch nói với bọn con à? - Thấy cậu đang đứng gần đó, nên ông liền cười hỏi.

- Thật tình, ta chỉ là muốn nằm nghỉ một chút thôi mà, Tiểu Tịch khi nãy đã lo lắm rồi mà bây giờ lại thế này, vất vả cho con rồi.
- Dạ không, dù sao thì....

- Đệ về đi.
Cậu ngước mặt lên thì thấy Thiên Long đang nhăn mặt nhìn cậu.
- Cẩn Nhi, đưa Tịch về trước.

Huynh và Tiểu Ngôn về sau.
- Vâng.

- Băng Cẩn nhìn cậu, buồn bã trả lời hắn.
Chân cậu dường như có cái gì đó quấn chặt lại, cứ một mực nhìn hắn.

Băng Cẩn phải dùng lực cả hai tay mới kéo cậu đi ra được đến xe ngựa.

Cô đưa cậu vào trong, rồi cũng lên ngồi cạnh cậu, ra lệnh cho người cưỡi ngựa về Châu phủ.
- Huynh sao thế? - Băng Cẩn lo lắng.
- Khi nãy muội có nhìn thấy ánh mắt của huynh ấy không? - Cậu như người đã chết, lạnh lùng nói.
- Có chứ.

Cứ như....!- Cô không dám nói tiếp.
- Cứ như nghi ngờ đệ đã gây ra chuyện gì ấy.

Phải không?
- Tịch, huynh đừng nghĩ nhiều.
- Về phủ trước đi.


- Cậu lạnh lùng quay mặt đi.
Cô cứ không yên lòng, không hiểu sao mà tên hoàng huynh đần này của cô.

Không biết nghĩ gì trong đầu mà lại nghĩ như vậy.

Nhưng tể tướng đột nhiên bị mệt như vậy chắc là có lý do, nhưng chắc chắn lý do đó không hề liên quan đến cậu.
Xe ngựa vừa dừng trước Châu phủ, cậu liền chạy ra khỏi xe, chạy ngay đến thư phòng Châu Khương, Băng Cẩn đuổi từ phía sau mà cũng không chạy kịp cậu.
- Sao thế? Về rồi à, thuận lợi chứ? - Châu Khương đang đọc bản tấu thì liền hạ xuống.
- Thuận lợi, chúng ta thuyết phục được họ rồi, ta đột nhiên cũng trở thành đệ tử của Kiều tể tướng luôn, rồi tiện thể bị Thiên Long nghi ngờ là người làm cho tể tướng cảm thấy không khỏe.
- Ngươi bái Kiều tể tướng làm sư!?
- Ờ, ông ta thấy ta nhìn cũng được, ta thấy ông ta nhìn cũng được nên liền bắt đầu ngay mối quan hệ thầy trò luôn.
- Sao ngươi nói nghe tỉnh thế!? Còn chuyện bị Thiên Long nghi ngờ là sao nữa!?
- Sau khi ta bái sư thì sư phụ liền đưa ta đến thư phòng, định cho ta cái gì đó.

Trong phòng ngột ngạt quá nên ta mở cửa sổ, vừa mở ra thì liền thấy thái tử đang ríu ra ríu rít với Kiều tiểu thư, thế là sư phụ đột nhiên nhớ đến con gái quá cố, thế là làm mệt.
Nghe cậu nói mà Châu Khương bần thần người ra, không nói nên lời.

Đột nhiên nhăn mặt.
- Phức tạp!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận