Sủng Ái Quân Sư


- Đang nghĩ gì thế?
Thiên Long từ phía sau gọi lớn.

Vừa thấy hắn, cậu liền vui vẻ, cười thật tươi vẫy tay gọi hắn lại ngồi với cậu.

Hắn đi tới ngồi cạnh cậu trên một khúc gỗ cũ, hướng mặt ra là một vườn hoa trà đỏ vô cùng đẹp.
- Sao đệ tìm thấy được chỗ này thế?
Hắn ngã người ra cảm nhận làn gió nhẹ thổi thoáng qua khu vườn.

Có lẽ đã khá lâu rồi cậu với hắn mới có được dịp ngồi riêng với nhau hưởng thụ gió mát như thế này.
- Không biết, đi lạc rồi thấy đẹp quá nên ngồi đây hóng gió.
- Đệ lại đi lạc nữa à!? - Hắn giật mình, ngồi ngay ngắn lại, nhìn cậu chằm chằm.

- Sao xuống núi rồi là đệ cứ đi lạc mãi thế hả?
- Sao lại là đi lạc mãi, lâu lâu đi lộn thôi mà.

- Cậu cười cười đáp trả lại hắn.
- Lộn luôn vô nhà địch mà còn chẳng hay nữa là...
- Huynh nói gì đấy?
Nhan Tịch cố tình tiến sát lại gần hắn, dò hỏi.

Hắn không trả lời, chỉ lấy tay vuốt nhẹ tóc mai của cậu, dành hết yêu thương cho cậu, hắn hôn nhẹ lên tóc cậu, muốn gửi hết tình yêu của mình dành cho cậu vào nụ hôn nhẹ và đầy ấm áp đó.
- Tịch, ta rất thích em.
Hắn nói thầm từng từ chỉ cho mình cậu nghe được, từng từ từng từ đều được cậu nghe rõ, mỉm cười nhẹ nhìn hắn, gật đầu trả lời hắn.

Một lần nữa, đặt lên tóc cậu một nụ hôn đầy ấm áp rồi để cậu tựa đầu lên bờ vai rộng của mình.
Tình yêu đôi khi lại thật đơn giản, đơn giản đến khó tin, chỉ một chút là đủ, chỉ ít ỏi là đủ, không thiếu không dư, chỉ là vừa đủ để cảm nhận được hạnh phúc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
- Tịch! Huynh đi đâu đó!
Băng Cẩn từ phía sau chạy lại, nhào lên người cậu, bắt cậu cõng cô cho bằng được.
- Cẩn Nhi hả? Huynh cũng đang đi tìm muội đây nè.
- Hửm? Tìm muội có chuyện gì?
- Đang định hỏi muội cách làm mặt nạ dưỡng da ấy mà.
- Mặt nạ dưỡng da? Nhan Tịch! Huynh học được cái từ đó ở đâu thế hả?
Mắt cô đột nhiên sáng rực lên như mắt mèo, nhào tới lắc người cậu hỏi.
- Hôm trước đi với Thiên Long thấy có một chỗ bán dược phẩm dưỡng da, thấy cái đó có vẻ tốt nên muốn hỏi muội cách làm thôi...

- Tịch! Mọi thứ huynh nói huynh làm đều rất là đáng yêu có biết không!
- Hả...
Chưa kịp nói xong, cậu đã bị cô lôi đi về phòng cô.

Không ngờ địa bàn của Đường Băng Cẩn lại rộng lớn như thế này.

Ở trong cung thì có phủ riêng, ra ngoài thì cũng có nhà kiêm chỗ kiếm tiền riêng, đã vậy...cô còn dám.....!cướp luôn một căn phòng lớn như thế này ở Châu Phủ, cậu không hiểu là rốt cuộc cô sợ Châu Khương ở chỗ nào nữa, nhìn đi nhìn lại thì cô lên làm bà chủ Châu cũng được.
- Mau vào mau vào.

- Cô hớn hở giục cậu vào.
- Sao muội lại có phòng riêng ở Châu Phủ thế?
- Chuyện thường thôi mà, huynh hỏi làm gì?
- Thì muội cứ trả lời huynh đã....
- Rồi rồi rồi....Lúc trước, khi mà hoàng huynh với Tiểu Ngôn và tất cả người của Châu quý phi rời khỏi đây thì muội vẫn còn đang rong chơi khắp chốn, khi về đến thì đã phải thấy cảnh tượng không một bóng người ở lại, lúc đó muội không muốn về, muội không muốn gặp mặt mẫu hậu cũng không muốn gặp Nhị ca....- Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô liền quay mặt đi sang chỗ khác rồi tiếp sức kể tiếp.

- Nhưng lúc đó, Châu Khương lại đưa muội về đây, có lẽ đã đoán được hành động của muội nên khi muội mới rời khỏi cung thì đã có hắn đợi sẵn.

Hắn đưa muội về đây, cho muội được nhìn thấy tro cốt của nghĩa mẫu lần cuối, đôi khi tâm trạng bất ổn thì lại bị hắn lôi ra luyện kiếm, có đói thì cho ăn có buồn thì bị hắn chọc tức.

Hắn coi như cũng là đã cưu mang muội vào lúc đó....Hắn là ân nhân của muội, ơn muội nhất định phải trả, nên bây giờ không dám đối xử tùy tiện với hắn như lúc trước nữa, chỉ sợ đối xử không tốt với hắn rồi lại mất thêm một cánh tay phải....
Băng Cẩn cười cười, má ửng hồng lên như hai quả đào, lấy ngón tay gãi gãi nhẹ lên má.

Nhìn cô thì cậu cũng đủ hiểu tình cảm của cô.

Có lẽ là cậu đã lầm rồi chăng, nếu ngẫm lại, vào khoảnh khắc đó với biểu cảm của cô lúc này mới khác làm sao.
- Cẩn Nhi, đối với Triệu Ngôn, muội nghĩ đó là tình cảm gia đình hay tình yêu.
- Muội nghĩ là tình yêu...!- Cô nhìn lên không trung, bâng quơ nói.
- Vậy Châu Khương đối với muội là gì?
- Tịch....tịch...! Huynh....huynh....ý huynh là sao hả....!!! Ý huynh là....!muội có....có...
- Đừng có cà lăm.

Hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra nào, nói từ từ thôi.
- Ý huynh là muội đang có tình cảm với Châu Khương phải không?
Nhan Tịch gật đầu vui vẻ đã vậy còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội, có không công bằng với cô quá không chứ.
- Không nói cho huynh nghe nữa, lại đây muội chỉ làm mặt nạ!
- Ngại rồi ngại rồi....!- Cậu trêu cô.

Cô đưa cậu tới bàn làm việc của mình, rồi lấy thật nhiều dược phẩm ra.
- Nhiều thật...!- Cậu mê mẩn nhìn, nói.
Cô lấy thật sự phải nói là rất nhiều thứ, nhiều đến mức ngập hết cả bàn.
- Mặt nạ là một loại dùng để tăng dưỡng chất cho da vậy thôi.

Huynh có thể làm theo nhiều dược phẩm khác nhau như mật ong, nghệ hay thậm chí là nha đam.
Nhan Tịch lúc đầu cứ nghĩ mặt nạ là một loại rất đẳng cấp và khó làm, ai dè lại nghe dễ như vậy.

Cậu nhìn đi nhìn lại từng lọ dược phẩm ở trên bàn rồi lấy ra một lọ, mở nắp ra và ngửi.
- Trà? - Cậu hỏi.
- Loại này cũng tốt lắm, làm không?
Cậu gật đầu, hai mắt cứ sáng rực lên vì cứ tò mò cách làm ra nó.

Nhan Tịch là người ham học hỏi, cứ mỗi khi học được cái mới là cậu lại hớn ha hớn hở như một đứa trẻ được tặng món đồ chơi mới vậy.

Cậu chăm chú nhìn Băng Cẩn làm bột trà trong lọ thành một loại kem cùng màu rất đẹp.

Lát sau, cô tiến tới rồi lấy kem thoa đều mặt cậu.
- Nhìn huynh bây giờ đáng sợ lắm đấy biết không? - Cô vừa nói vừa cười ha hả.
Cậu lấy gương soi một lúc rồi cũng liền bật cười theo cô.
- Muội cũng làm một cái luôn đi.
- Được thôi! Sẵn tiện chỉ huynh cách làm loại muội thích luôn.
- Muội thích loại gì? - Cậu hỏi.
Băng Cẩn lựa trong đám lọ để trên bàn một lọ dược phẩm màu đỏ được khắc thêm những cánh hoa anh đào hồng nhẹ cực kỳ bắt mắt.

Cậu cầm lấy rồi ngửi.
- Hoa anh đào? À không...hoa trà đỏ chứ nhỉ?
- Cả hai đấy.

- Cô cười trả lời.

- Cái này là muội tự chế đấy, nghe mùi thơm nhỉ?
Cậu gật đầu công nhận.


Cô lại tiếp tục cười, lấy lại chiếc lọ, làm thêm một loại kem màu hồng đậm.

Cô lấy tay nhẹ nhàng thoa lên mặt mình rồi lại làm dáng đủ trò cho cậu cười.
- Tịch này, muội thấy chúng ta chẳng khác nào tỷ muội.
- Ta là huynh của cô đấy cô nương....!Với lại sao ta dám giành giật chức tỷ tỷ của Diễu Minh tỷ tỷ nhà cô cơ chứ.
- Huynh gặp tỷ ấy rồi à? - Cô hỏi.

- Tỷ ấy xinh nhỉ? Muội mà có là đàn ông các huynh thì muội đã xin cầu thân với tỷ ấy rồi.

Con gái gì mà đẹp người lại đẹp nết....
Nhan Tịch cốc một cái thật mạnh lên trán cô cho cô tỉnh mộng.
- Muội cũng mau học tập tỷ tỷ muội đi chứ.

Muội cũng là con gái, thế nào cũng sẽ tới ngày thành thân, lo từ bây giờ là vừa.

- Cậu nhắc nhở cô.
- Không! Muội không muốn thành thân đâu! Muội còn trẻ, lại có sức sống như vầy.

Phải đi phiêu bạt giang hồ thật đã rồi mới về....
Lại một lần nữa cô bị cậu cốc đầu, cái cốc này thậm chí còn nghe tiếng rõ hơn hẳn khi nãy, nhìn biểu cảm của cô thôi cũng biết nó đau cỡ nào.
- Coi chừng cái tên Tam ca vô tâm, lạnh lùng của muội gã cho Châu Khương lúc nào chẳng hay đấy.
- Không.

- Băng Cẩn dứt khoát nói.
- Sao vậy, dù sao Châu Khương cũng đâu phải một tên tồi.
- Nhưng hắn là ân nhân của muội mà.
- Thế thì liên quan gì.
- Đâu thể thành thân với ân nhân của mình.
- Sao lại không? Lấy thân báo đáp.
- Nhưng muội có định có con với hắn đâu mà lấy thân báo đáp?
Nhan Tịch lấy tay đập mạnh vào đầu, lúc đầu cứ nghĩ Băng Cẩn dù sao cũng là Đại công chúa của Viễn Sơn, sẽ có tiền đồ sáng lạng, ai dè, một tí kiến thức như vầy lại chẳng có, ai bảo muội ấy muốn có con với người ta thì mới được thành thân chứ!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thiên Long và Châu Khương ngồi điềm đạm chơi cờ vây với nhau, kế bên thì có Tiểu Ngôn đang ngồi ngáy khò khò mua vui cho hai người họ.

Thiên Long cờ trắng, Châu Khương cờ đen, hắn đột nhiên đánh một nước mà Thiên Long không thể ngờ tới được.
- Yêu là một loại tình cảm, nhưng cuối cùng điều quan trọng nhất vẫn là sự lâu dài.

- Châu Khương nói.
Với cái tính hiếu thắng, Thiên Long liền đáp trả bằng một nước cờ đẹp, làm Châu Khương cũng phải ngạc nhiên với tài chơi cờ của hắn.
- Huynh, ý huynh là thế nào? - Hắn ngừng nhìn vào bàn cờ, hỏi.
- Nhìn vào thì ta cũng có thể thấy được tình cảm của ngươi dành cho Nhan Tịch, và cậu ấy cũng như vậy với ngươi.


- Châu Khương nói.

- Nhưng...ta muốn hỏi, liệu sau này, ngươi có kéo dài được đoạn tình cảm này hay không?
- Ta đã nói lời yêu với em ấy, em ấy cũng là người đầu tiên ta yêu, nhất định ta sẽ không buông đoạn tình này.

- Hắn nói chắc chắn.
- Vậy nhỡ cậu ấy giấu ngươi một bí mật, không muốn nói cho ngươi biết thì thế nào? Còn tình cảm?
- Mỗi cá nhân đều sẽ có điều bí mật cho riêng mình, ta cũng có chứ không nói riêng gì em ấy.
- Thiên Long, dù sao ta với Nhan Tịch cũng từng là bằng hữu, từng cùng vào sinh ra tử, nếu sau này hai người có trở mặt thì thật ta cũng không biết chọn phe nào.

- Châu Khương có một chút cười buồn.
Hai người lại tiếp tục chơi cờ vây như không có gì.

Tiểu Ngôn nãy giờ đã thức dậy từ lúc nào, cũng đã nghe được thấy được tất cả, như Thiên Long, cậu cũng hiểu ý Châu Khương, rốt cuộc Nhan Tịch đang có bí mật gì mà đến cả Châu Khương cũng thắc mắc có nên nói ra hay không.

Những đường nét trên gương mặt hắn lúc ấy có thể thấy đây không phải chuyện đùa, rốt cuộc là có chuyện....
- A!!!!!
Tiểu Ngôn đột nhiên la thất thanh, làm hai người chơi cờ giật bắn người, làm rơi vãi cờ tứ tung khắp nơi.

Cả hai cùng quay qua thì cũng giật mình không kém khi thấy một gương mặt xanh lè và một gương mặt đỏ cũng chẳng thua kém gương mặt kế bên.
- Hai người làm gì đấy? - Hắn hỏi.
- Cẩn Nhi dạy ta cách làm mặt nạ dưỡng da, tốt lắm, huynh muốn không ta làm cho một lớp.

- Cậu cầm hũ kem chạy lại.
- Thôi thôi đi mà.

Tịch à....!giỡn không vui...- Hắn vừa cười vừa đùa với cậu.
Cậu bắt đầu lấy kem chét lên mặt hắn, vừa mát vừa nhột, buồn cười chết đi.

Châu Khương thấy mặt Thiên Long bị hành hạ không thương tiếc thì liền phá lên cười, nhưng xui cho hắn là có một người cũng đang định làm điều tương tự với hắn.

Băng Cẩn len lén sau lưng hắn, đột nhiên quay người hắn.
- Bắt được ngươi rồi nhé! Để ta làm cho ngươi cái việc tương tự mà Tịch đang làm nhá! - Cô hí hửng nói.
Châu Khương có né đằng trời, đã vào tay cô là không thoát.

Tiểu Ngôn thấy được cái kết đắng lòng của hai người đàn ông bên cạnh thì liền len lén trốn đi.
- Ơ mà Ngôn đầu rồi nhỉ? - Nhan Tịch đang làm mặt nạ cho Thiên Long thì đột nhiên hỏi.
Băng Cẩn đang quậy mặt Châu Khương thì liền quỳ thẳng dậy, ngó ngang ngó dọc rồi liền hét lên thật lớn.
- Huynh ấy trốn kìa! Mau bắt lại!!!
Cả bốn người cùng chạy đuổi theo Tiểu Ngôn cho bì được, mặt cho dung nhan hiện tại trông như thế nào thì có xấu thì cũng phải chia đều.
Nở nụ cười trên môi, chạy, chạy thật nhanh, để đến được một cái kết thật đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận