Hạ Ngư cũng không biết mèo nhà mình đã đoán được tâm tư nho nhỏ của mình, nàng vẫn còn đang trên mạng tra tìm xem làm thế nào để dỗ mèo cưng.
[Chua chua chua: Để bạn ngươi đóng giả làm người xấu ném mèo đi, sau đó ngươi làm bộ vô tình đi ngang qua tìm nó về.
Bảo đảm giận gì cũng quên hết.]
Hạ Ngư: "........"
Ý kiến ngu ngốc như thế sao lại được tận một vạn like chứ!!! Diễn quá rồi đó!
Mèo nhà nàng thông minh lắm được không!
Dislike!!!
Hạ Ngư kéo xuống.
[Mèo lả lướt: Mua đồ chơi cho mèo! Mua cho nó một bình dinh dưỡng dịch tinh xảo mà nó thích ăn! Mua cho nó tất cả! Nếu có điều kiện thì có thể mua một tinh cầu cho nó chơi nha, mèo nhà ta đặc biệt thích Thảo Thảo tinh (hành tinh cỏ) mà ta mua cho nó, ta trồng trên đó đủ loại cỏ mèo, nó vui vẻ cực kỳ! Chúng ta mỗi ngày đều rất vui vẻ =w=]
Hạ Ngư: "....."
Chủ nhân của câu trả lời này còn kèm theo ảnh chụp lọ dinh dưỡng dịch, còn cả hình một con mèo Ragdoll trắng như tuyết lăn lộn trên cỏ mèo.
Trọng điểm chính là khoe ảnh chai dinh dưỡng dịch cùng hành tinh mà nàng ta mua.
Hạ Ngư nhìn nhìn giá của tinh cầu mà nàng ta mua.
10000000000000000000000000000000 tinh tệ.
Hạ Ngư: Cáo từ.
......!
Thật đó hả, câu trả lời được mấy vạn like không phải đề nghị rất ngu ngốc thì chính là khoe giàu, không thể có câu trả lời nào có tính xây dựng chút sao?
Hạ Ngư cảm giác được thương tổn đến từ sự bần cùng của mình.
Nàng ủ rũ héo úa, cuối cùng rốt cục tìm được một câu trả lời có vẻ hợp lý một chút.
[Người Meo Meo tinh: Mèo mà giận dễ dỗ lắm, mèo giận bình thường là giận chủ nhân không dốc lòng làm bạn nó.
Chỉ cần dùng đồ ăn vặt nó thích dỗ nó, hôn nhẹ nó, vuốt ve nó, hoặc cùng nó xem phim kinh dị.......]
Hạ Ngư: "......."
Mấy câu đầu nghe còn ra tiếng người, sao đến đoạn sau lại thấy không ổn nhỉ?
Cùng xem phim kinh dị là kiểu gì? Cũng đâu phải tình nhân chứ! Lại nói mèo xem phim kinh dị có hiểu không???
Chờ đã, nếu xem mà hiểu thì về mặt ý nghĩa cũng thật đáng sợ!!
Hạ Ngư mệt mỏi tiếp tục kéo xuống tìm, cũng không thấy được bình luận có tính đóng góp gì cả.
Ánh mắt của nàng chậm rãi lại trở về câu trả lời [cùng nhau xem phim kinh dị].
Hạ Ngư: "......."
.....Có lẽ....thật sự, thật sự có chút tác dụng?
Hạ Ngư nghĩ, có lẽ khi người khác đề nghị cùng mèo xem phim kinh dị là tự nhiên có....tự nhiên có đạo lý nào đó của bọn họ mà một con cá địa cầu như nàng không hiểu lắm.
Nói không chừng có thứ gì đó giống bạc hà mèo mộc thiên liệu có thể đột nhiên làm mèo vui vẻ chưa biết chừng?
Nghĩ như vậy, Hạ Ngư rục rịch, chọc mở trailer của một bộ phim kinh dị.
.......!
Phim ảnh của thời đại tinh tế đều là 3D, cái kiểu mà hoàn toàn lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nói cách khác, phim kinh dị sẽ phi thường kinh dị, có thể tuỳ tiện doạ khóc một con cá địa cầu không có kiến thức.
Ví dụ như lúc bay lơ lửng giữa không trung, lên trên tròi hay xuống dưới đất, từ xa xa nhìn thấy một hành tinh, hưng phấn vội vàng đi qua, hành tinh đột nhiên nổ thành một cái mặt quỷ khủng bố, tiếp theo chân dẫm lên mặt đất, thật vất vả có chút cảm giác chân thật, vừa quay đầu lại nhìn thấy vực sâu sau lưng, một đôi mắt nhìn mình chằm chằm......!
A a a a a a a ----
Doạ chết cá rồi -----
Hạ Ngư ra khỏi trailer bộ phim, cảm giác như mình mới đi một vòng quỷ môn quan.
Đáng sợ quá!! Đây là phim kinh dị mà người ngoài hành tinh thích xem à?! Cùng mèo đi xem phim kinh dị cái gì, thật sự không phải đưa ra ý kiến ngu ngốc sao?!
Tuyệt đối là một ý kiến ngu ngốc!!!
Không có con mèo nào thích quỷ! Không có con mèo nào cả!! Cá cũng không thích!!
Sau khi cố gắng bình phục tâm tình một chút, Hạ Ngư vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ.
Làm một con cá biển sâu, Hạ Ngư không sợ tối, cũng không sợ thứ gì đó kỳ quái, nhưng nàng thực sợ hãi cái loại này, bị người bắt lại, cảm giác trên đầu không có trời, dưới chân không có đất.
Nàng mơ hồ nhớ rõ trước kia hình như từng bị con người, còn cả chim bắt được, nhưng những thứ kích thích bộ não cá gì đó, rất nhanh đã bị nàng quên hết, chỉ hơi có chút bóng ma.
Nhưng kiểu phim kinh dị thế này.
Không bao giờ xem nữa!! Quá doạ người!!
Nói tới xem phim, có thể không cần xem phim kinh dị mà.
Hạ Ngư bắt đầu tìm phim.
Mỗi bộ phim điện ảnh đều có trailer, loại trừ phim kinh dị ra, Hạ Ngư xem rất nhiều.
Thời đại tinh tế có vẻ cảm thấy rất hứng thú với thể loại phim chiến tranh, loại trừ một phần lớn phim kinh dị ra thì chính là chiến tranh giữa các vì sao.
Bởi vì khoa học kỹ thuật của tương lai phát triển, kỹ xảo 3D trong phim ảnh dùng như cá gặp nước, nhìn mà Hạ Ngư không rời mắt.
Nhưng xem nhiều rồi, Hạ Ngư cũng thấy chán, thật ra nàng không thích đánh đánh giết giết cho lắm.
Nàng bỗng nhiên tìm được một bộ phim điện ảnh.
Tên gọi là, [Phim về biển sâu].
Biển sâu......!
Đây là một bộ phim điện ảnh duy nhất ở giữa một đống phim về đề tài chiến tranh giữa các vì sao có đề tài về biển cả.
Kỳ thật bộ phim này đã rất lâu đời, có cảm giác như phim phóng sự.
Hạ Ngư mở trailer ra.
Chỉ trong nháy mắt.
Biển sâu hắc ám, sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, là loài sứa trôi nổi.
Dưới trạng thái 3D, dưới chân là cát mịn bị nước ngâm đến mềm mại, dưới sự phản chiếu của của rặng san hô tự phát sáng ánh lên từng tia lấp lánh nhỏ vụn, nàng có thể cảm giác được dòng nước lạnh như băng quanh thân, trong bóng đêm, đủ loại cá biển sâu hình thù kỳ quái thong thả bơi ngang qua người nàng, có con bạch tuộc với xúc tua thật lớn phun ra mực nước nồng đậm.....!
Hạ Ngư đứng dưới đáy biển giả dối, mái tóc đen tản ra tung bay trong nước, nàng ngửa đầu, nhìn nơi cao trong bóng tối.
Biển sâu hai vạn thước, ánh mặt trời không thể chạm tới, nàng từng, là một con cá cô độc.
Ở trên một hành tinh lạ xa xôi, Hạ Ngư chưa từng nghĩ có một ngày dĩ nhiên lại từ trong một bộ phim điện ảnh trông thấy hình ảnh của cố hương.
Hai mắt Hạ Ngư bỗng nhiên sáng ngời.
Mèo trên đất liền hẳn chưa từng trông thấy biển rộng nhỉ.
Vậy chọn bộ phim này đi!
Mà Vi Nhi Pháp đang làm ổ trong một góc phòng bếp.
Đối với suy đoán của mình, tuy nó cảm thấy đầu quả tim phát ngọt, nhưng càng nhiều là một loại bất an.
.......Nhỡ đâu không phải thì sao?
Nhỡ đâu nó đoán sai?
Vì thế nó lại lên mạng, còn nghiêm túc vào không gian live stream của Hạ Ngư, xác định một chút địa vị bá chủ của mình.
Cái tên [Vi] không chút do dự chiếm lĩnh đầu bảng.
Vi Nhi Pháp nhìn chằm chằm vài phút, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển, yên lặng nhủ thầm.
Bá chủ [Vi] của chủ bá Hạ Ngư.
.....!
Chỉ nhìn cái tên này, chẳng sợ chỉ nhẩm cái danh hiệu nho nhỏ này một chút, Vi Nhi Pháp cũng đã thấy đầu quả tim ngọt ngào.
Nhất định sẽ không sai.
Ừ, đúng vậy.
Sau khi Vi Nhi Pháp xem xong cũng không thoát mạng, nó nhìn nhìn số tinh tệ của mình, thật là hết sạch chẳng còn mấy.
......!
Không có tiền sao được chứ!!
Hạ Ngư đã bắt đầu có tiểu bá chủ rồi!
=皿=!
Nếu như bị vượt qua, nó còn có mặt mũi nào chứ!
Xem ra, nó cần phải kiếm tiền mới được.
Vi Nhi Pháp suy tư một chút.
Vương tinh, trước mắt là thiên hạ của tứ đại gia tộc.
Kim gia, Hùng gia, Quý gia, Khương gia.
Tứ đại gia tộc thuần huyết tối thượng nhất, nắm giữ chiều gió của đế quốc.
Thậm chí trong lịch sử từng có gia tộc vì có quyền lực quá lớn mà lấn lướt cả Vương quyền.
Bởi vậy, khi tinh võng bắt đầu phát triển, tổ Vương mới có thể hao hết toàn bộ tài lực vật lực để chế tạo con chip tượng trưng cho Vương quyền đó, trong lúc vừa hoàn toàn giữ bí mật chuyện đấy với tứ đại gia tộc, tổ Vương cũng hạ chỉ thiết lệnh cấm người của tứ đại gia tộc đăng cơ làm Vương, cũng lập nên các cơ cấu giám sát, giám hộ.
Chỉ có người trở thành Vương mới có tư cách kế thừa con chip này.
Cho dù thế Vương quyền vẫn không thể che đậy được quyền lực từ từ hưng thịnh của các gia tộc, thời gian ngàn năm trôi qua, từng điều luật thép mà Vương tộc định ra ở trước mặt đám gia tộc thuần huyết ngạo mạn đã trở thành một tờ giấy suông.
Kim Vũ trở thành một trong những ứng viên cho Vương chính là sự tiêu biểu cho việc quyền lực của gia tộc hưng thịnh.
Để đăng cơ làm Vương, mỗi một gia tộc trong tứ đại gia tộc có một phiếu, còn cả dân chúng bỏ phiếu, mà cơ quan giám hộ lại có quyền phủ quyết tuyệt đối.
Vốn, nếu Vi Nhi Pháp không xuất hiện, chỉ có mình Kim Vũ là người được chọn, cho dù cơ quan giám hộ có bỏ một phiếu phủ quyết thì cũng không có hiệu lực, bởi vì có tư cách làm Vương cũng chỉ có mình Kim Vũ.
Nhưng Vi Nhi Pháp xuất hiện.
Mang theo mưa gió sấm chớp, lấy tư thái Vương giả trục xuất đám trùng tộc xâm nhập như đuổi rác rưởi ra khỏi địa giới của đế quốc!
Tiếng hô của dân chúng đạt tới đỉnh điểm, tứ đại gia tộc bị áp lực của chiến tranh ép, trừ Kim gia, đều đưa ra lựa chọn chấp thuận.
Vì thế Vi Nhi Pháp thuận lợi đăng cơ.
Dưới sự giúp đỡ âm thầm của Vi Nhi Pháp, Vương tinh kỳ thật cũng có thế lực đơn thuần duy trì Vương tộc.
Trong đó có một Vệ gia, chơi trò chính trị không tốt lắm, nhưng việc buôn bán lại đạo lý rõ ràng, chẳng qua thế lực nhỏ yếu, gia chủ lại có một phần tư tạp huyết, ở Vương tinh bị kỳ thị không có đường đi, bị thế lực của tứ đại gia tộc áp bức đến phá sản, phải bị thu mua.
Nhưng bị Vi Nhi Pháp âm thầm cản trở, rồi phối hợp đủ kiểu mới chậm rãi kéo dài hơi tàn, phát triển lên.
Vi Nhi Pháp nghĩ, bây giờ thật ra lại có thể lên mạng liên lạc một chút.
Nàng hiện tại thân thể khôi phục chưa đủ, nhưng mảnh vỡ thứ ba của con chip đã bắt đầu có dấu hiệu dính lại.
Có năm phần nguyên lực chống đỡ, tuy khi biến thành người có thể sẽ bị phản phệ, nhưng không sai biệt lắm.
***
Nhìn tiểu cô nương thoát mạng.
Vệ Ngọc yên lặng chia sẻ đoạn video buổi livestream của tiểu cô nương.
Màn biểu diễn trước đó của nàng cũng không khiến chủ bá chú ý, bởi vì chờ chủ bá xuất hiện, món ăn kia đã nổi tiếng lắm rồi.
Tin nhắn bình luận ở dưới đếm không hết, người bình luận sớm nhất là nàng đây ngược lại bị một núi bình luận chôn vùi, không dậy nổi một bọt nước.
Vệ Ngọc thở dài thật sâu.
Không phải nàng diễn không đủ, mà là người biết diễn trò thật sự nhiều lắm, nàng bị mai một.
Ngẫm lại thật đúng là khổ sở mà.
Nàng không thoát mạng, mà đi lang thang trên mạng môt phen, ý đồ muốn đào móc ra chủ bá mỹ thực nấu ngon như Hạ Ngư, nhưng sau khi nếm thử vô số món hắc ám liệu lý, Vệ Ngọc từ bỏ.
Thôi đi thôi đi, mạng chó quan trọng hơn mạng chó quan trọng hơn.
Nàng về lại nhà nàng ở trên mạng.
Trên mạng cũng có thể có phòng để ở, có một số gia tộc vì để tiện liên hệ, còn có thể ở trên không gian ảo trên mạng thành lập đủ kiểu căn cứ gia tộc.
Vệ Ngọc về chính là căn cứ địa gia tộc của Vệ gia trong không gian ảo trên mạng.
Nàng còn chưa vào cửa liền cảm giác bầu không khí hơi kỳ lạ.
Tỷ tỷ cô cô tẩu tẩu bình thường cũng không thấy lên mạng được mấy lần, lúc này toàn bộ đều ở căn cứ trên mạng.
Nàng lắc đầu, đi vào phòng khách: "Mẹ....."
Không đợi nàng phục hồi lại tinh thần, mợ nàng đã túm nàng qua một bên: "Không được nói chuyện."
Vệ Ngọc: "????"
Nàng theo bản năng nhìn về phía phòng khách, thế này mới phát hiện, phòng khách bình thường không có người giờ lại có gia chủ của Vệ gia đang ngồi, bà ngoại của nàng.
Bà ngoại của nàng rất ít khi lên mạng.
Đây là ngọn gió nào thổi tới?
Nàng nhìn về hướng kia.
Lại chỉ thấy một bóng lưng hơi lười biếng.
Nàng có thể nhìn được mái tóc đen biếng nhác buông lơi của người nọ.
Một tay khoác lên sô pha, bao tay tuyết trắng ôm lấy đường cong nơi cổ tay trắng nõn tao nhã, thấy không rõ mặt.
Nhưng chỉ một bóng lưng cũng có thể làm nội tiết tố của người ta mất cân bằng.
Vệ Ngọc: "............................"
Vệ Ngọc: "Đây đây đây đây.....đây là?"
"Đây là khách quý." Tiểu cô cô đang nhìn lén một bên vỗ đầu nàng, nhỏ giọng nói thầm: "Nghe nói là bà con xa thân thích của Vương thượng tôn quý, trong tay có một cái mạch khoáng cực -- có tiền muốn bán cho chúng ta."
Vệ Ngọc nhìn bàn tay đang khoác lên sô pha của vị khách quý kia hơi hơi giật.
Vệ Trầm nhìn nữ nhân trước mắt.
Nàng mặc chế phục màu đen ôm vừa người, tư thái ngồi tuỳ ý lười nhác, lông mi dài, đôi đồng tử màu đen hờ hững, đeo bao tay màu trắng.
Nhưng chỉ thoạt nhìn biếng nhác thôi.
Cơ thể dưới lớp chế phục căng chặt, ánh mắt nhìn như đạm mạc lại cất giấu ánh đao sắc bén.
Vệ Trầm không chút nghi ngờ nếu nàng nói sai câu nào, vị này cắt đứt cổ nàng cũng chỉ trong nháy mắt.
Cảm giác lười nhác lại sắc bén như vậy.
Vệ Trầm chỉ từng gặp qua trên người một người.
Năm đó, vị Vương cao ngạo kia, cũng có tư thái như thế này.
"Tiểu bối nhà các ngươi, hơi ồn đó."
Thanh âm của nữ nhân đạm mạc.
Vệ Ngọc lập tức che miệng lại.
Vệ Trầm nói: "Là do ta dạy dỗ không chu toàn."
"Không có gì." Vi Nhi Pháp không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây: "Trao quyền khai thác mạch khoáng nguyên thạch của hành tinh Năng Nguyên cho Vệ gia các ngươi ba mươi năm, tiền lời thu được chia hai tám, ta tám các ngươi hai, nhớ chuyển tiền lời vào tài khoản này."
Bởi vì mạch khoáng này thuộc về Vi Nhi Pháp, Vệ gia chỉ phụ trách tìm người khai thác, khoáng thạch bán ra được tiền lời chia tám hai, không hề bạc đãi.
Thú nhân ở thời đại tinh tế nguyên lực dễ hao tổn, trừ dùng dinh dưỡng dịch chuyên môn để khôi phục thì đeo nguyên thạch cũng là một cách cực kỳ hữu hiệu để khôi phục.
Nhưng nguyên thạch rất thưa thớt, thường thường một khối ngàn vàng khó cầu.
Mà mạch khoáng nguyên thạch đã thăm dò được trước đó không lâu từ rất sớm đã bị chính phủ nhét vào túi, vốn hẳn do Kim Vũ chọn lựa phía khai thác, Vi Nhi Pháp trực tiếp trao quyền.
Đôi khi Kim Vũ trực tiếp đem quyền khai thác cho Kim gia, kiếm chác lợi riêng, Vi Nhi Pháp cũng một mắt nhắm mắt mở.
Chẳng qua, hiện tại chỉ sợ không có chuyện tiện nghi như vậy.
Vi Nhi Pháp vừa dứt lời, Vệ Trầm đã thu được tin nhắn riêng, báo rằng Vệ gia đã lấy được quặng nguyên thạch giàu có ở hành tinh kia.
Có thể có được mạch khoáng này, hơn nữa còn có quyền trao cho Vệ gia, thân phận của người này quả thực không cần nói cũng hiểu.
"Được." Vệ Trầm cung kính nói: "Ta trước đem phí trao quyền gửi cho ngài."
Vi Nhi Pháp vừa lòng gật gật đầu: "Vậy thì cứ quyết định thế đi....." Nói xong rồi.
Thân thể của nàng bỗng nhiên chợt loé, biến mất.
Vệ Trầm: "......."
Vệ Ngọc đang nhìn lén: "??? Khách quý đâu?"
Cô cô của Vệ Ngọc trầm ngâm một chút: "Trạng thái này của khách quý....Hình như là đứt mạng."
Vệ Ngọc: "......."
Vi Nhi Pháp bị đứt mạng hiện tại dùng móng vuốt cũng biết là do ai.
Nó mở to mắt, liền thấy tiểu cô nương đang nghiêm mặt nhìn mình.
"....."
Vi Nhi Pháp nghĩ, ngươi nhìn gì, ngươi nhìn gì nhìn gì.
.....Tuy nói người trên mạng kia là nó đi, nhưng mà, nhưng mà tiểu cô nương tuỳ tiện ở trên mạng bị một nữ hài tử dùng tư thế ném tiền oai hùng quyến rũ đi mất như thế, việc này này này này còn ra thể thống gì.
Nghĩ trái nghĩ phải, vẫn nên giả vờ giận mới được.
"Ngươi ở trong bếp à."
Hạ Ngư giang tay muốn ôm Hoan Hỉ.
Vi Nhi Pháp lùi lại một bước.
.....Nó vào bếp thì sao chứ, sao nó không thể vào bếp.
Nó lại không rụng lông, còn sạch sẽ như vậy, vì sao không thể vào bếp!
Vi Nhi Pháp bắt đầu hờn dỗi.
Hạ Ngư vồ hụt, cũng không ngoài ý muốn, trong mắt nàng, Hoan Hỉ còn đang giận mà.
Nàng ngửi ngửi hương vị trong phòng bếp.
Thông gió tốt lắm, mùi khói dầu đã tan hết.
Nàng đột nhiên tiến lên bắt được Hoan Hỉ.
Vi Nhi Pháp: "!!"
Vi Nhi Pháp vốn muốn phản kháng, nhưng ngửi được hơi thở trên người Hạ Ngư, liền không động đậy.
Cái loại hương vị trong veo dụ hoặc này, chỉ cần vừa ngửi, nó liền không hề có tâm tư phản kháng.
Thật sự đòi mạng mà.
Hạ Ngư cẩn thận ôm Hoan Hỉ vào lòng: "Cũng may trong bếp hết mùi rồi, không thì mùi khói dầu nặng quá, ta lại phải tắm rửa cho ngươi."
Vi Nhi Pháp: "......."
Vi Nhi Pháp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
Cho nên, ý của tiểu cô nương không cho nó vào bếp....cũng không phải vì ghét nó rụng lông làm bẩn.....!
Mà sợ mùi khói dầu trong bếp sẽ hun nó?
"Nhìn ta làm gì thế." Hạ Ngư cọ cọ lỗ tai nó, thanh âm mềm mại: "Không phải ngươi không thích tắm rửa sao?"
Lỗ tai nhạy cảm tiếp xúc hai má mềm mại của tiểu cô nương, Vi Nhi Pháp không kìm được run lên.
Nó...không phải nó không thích tắm rửa, nó cũng không phải cái loại mèo dơ không thích sạch sẽ....!
Chỉ là dáng vẻ này, lúc tắm rửa xấu lắm.
"Chẳng qua lần sau ta tắm cho ngươi, ta và ngươi cùng tắm nhé." Hạ Ngư ôm nó, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: "Người nhà ấy à, lúc tắm rửa cũng cùng nhau nhỉ?"
Vi Nhi Pháp: ".........................."
Vi Nhi Pháp: "!!!"
Hạ Ngư cảm giác mình nói xong, con mèo trong lòng cứng ngắc.
Cứng như một con mèo hoá đá.
À, còn nóng lên nữa.
Hạ Ngư: "???"
Hoan Hỉ làm sao vậy?
Hạ Ngư cũng không để ý, nàng ôm mèo ra khỏi bếp, lần này mèo nhỏ không phản kháng, ngoan không chịu được.
Hạ Ngư còn có chút buồn rầu.
Vì sao chứ, dáng vẻ này, chẳng lẽ Hoan hỉ không thích tắm rửa với nàng sao?
......!
Đương nhiên không phải Vi Nhi Pháp không thích tắm chung với tiểu cô nương rồi!!
Nó chỉ tạm thời, tạm thời còn chưa chuẩn bị tốt....!
.......!
A a tắm rửa cùng Hạ Ngư a a a a a a --
Nhanh, nhanh như vậy sao?
Chuyện này này này này không được!!
.......!
Xấu hổ quá a a a!!
Vi Nhi Pháp trong lòng ngượng ngùng, không được, không thể, trong đầu đã lại tự động phác hoạ dáng vẻ tiểu cô nương tắm rửa.
Mái tóc ướt sũng, hàng mi ướt nước, đôi mắt tối như mực, thần sắc bị hơi nước phủ lên vẻ dịu dàng ôn nhu, lúc hất nước lên, lấm tấm hạt nước rơi xuống.......!
Vi Nhi Pháp: "......."
awsl!
Vi Nhi Pháp nhìn lén Hạ Ngư.
Tiểu cô nương mang nó về hướng phòng khách, cách đó không xa chính là phòng tắm.
A, hiện tại đi tắm à?
Sao có thể! Không thể...!
Nhưng lại nói, hiện tại nó thật ra rất bẩn, lăn lộn trên mặt đất, rồi lại vào bếp, nói không chừng trên người có mùi khói dầu, tắm rửa cũng không quá mức.
Có thể!! Nó có thể!! Không có gì không thể!
"Meow meow." Tắm rửa.
Hạ Ngư vuốt đầu nó: "Ngoan."
Vi Nhi Pháp tràn ngập đầu óc toàn màu vàng bị Hạ Ngư đặt vào ổ.
Vi Nhi Pháp: "....."
Hạ Ngư đem mèo bỏ vào phòng khách, đi điều chỉnh thiết bị chiếu phim, nàng không rõ lắm, cũng may dưới sự trợ giúp của Tiểu Quả, vẫn chuẩn bị tốt.
Vừa quay đầu lại.
Một con mèo tam thể lười nhác ngồi xổm trước phòng tắm, làm bộ vô tình đi ngang qua, cái đuôi dài xinh đẹp màu đen quăng trái một chút, rồi lại quăng phải một phen, đôi con ngươi vàng rực nhìn nàng: "Meow meow." Đi tắm.
Cùng nhau tắm rửa đi qaq.
Hạ Ngư: "......"
Hạ Ngư ôm nó về, vuốt đầu nó: "Hôm trước vừa mới tắm cho ngươi, mèo tắm nhiều quá không tốt cho thân thể."
Vi Nhi Pháp tay không xé nát tinh cầu: "........"
Không, sẽ không gây ảnh hưởng không tốt cho thân thể! Tuyệt đối sẽ không!
Không đợi Vi Nhi Pháp nghĩ làm thế nào để vào bếp or mặt đất or chỗ nào đó trên sàn có bụi lăn lộn hai vòng, cái đầu nhỏ của nó đã bị đeo một cái kính VR nho nhỏ.
Mèo dùng kính VR.
Vi Nhi Pháp: "......."
Vi Nhi Pháp theo bản năng dùng móng vuốt gãi.
Hạ Ngư giúp nó cài dây trên cái đầu đầy lông mềm của nó, cầm tiểu móng vuốt đang cào loạn kia: "Có lẽ hơi không quen, chờ một chút là được rồi."
Kính VR sau khi đeo rồi sẽ tự động điều chỉnh, rất nhanh liền biến thành trạng thái thoải mái.
Hạ Ngư thả lỏng tay, thấy Hoan Hỉ không cào nữa, Hạ Ngư kìm lòng chẳng đặng nhếch môi: "Thích không?"
Vi Nhi Pháp: ".....Meow meow." Cũng được.
Kỳ thật Vi Nhi Pháp cũng không nói rõ là thích hay ghét, vì con chip trong quang não của nó tự có công hiệu như kính VR rồi.......!
Thôi quên đi.
Khi nào thì đi tắm vậy qaq.
"Thích thì tốt rồi." Hạ Ngư không biết chân tướng vui vẻ niết lỗ tai nó: "Vừa vặn dùng hết bảy vạn tinh tệ cơ đấy."
Vi Nhi Pháp: "............................"
Cho nên ngươi đem tiền kim cương lôi lấy đi mua kính cho nó hết phải không.
Con cá phá sản! Con cá phá sản!
Phong thuỷ thay đổi a đổi a, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu.
Hạ Ngư cũng không biết nội tâm muốn hỏng mất của Vi Nhi Pháp, đặc biệt cao hứng, lấy quang não ra chụp thật nhiều ảnh.
Trong ảnh một con mèo tam thể đeo kính VR, chỉ thiếu một bộ tây trang nho nhỏ là có thể trình diễn mèo quốc tế rồi!
Kính VR cho vật nuôi rất quý, kính VR bình thường chỉ tầm mấy trăm tinh tệ là được rồi, mà kính VR rẻ nhất cho vật nuôi cũng bán ba vạn tinh tế.
Chẳng qua Hạ Ngư vẫn rất chịu chi cho mèo nhỏ của mình, cũng không phải nàng không có tiền.
=w=.
Sợ Hoan hỉ không thoải mái, nàng đã chọn loại kính quý nhất, vừa vặn bảy vạn tinh tệ.
Ban đầu tâm trạng Vi Nhi Pháp còn có chút tan vỡ, nhưng thấy Hạ Ngư chụp hình vui vẻ, chậm rãi cũng không có cảm giác gì.
Quên đi, dù sao cũng không phải nó không có tiền.
Mạch khoáng cho Vệ gia, chỉ riêng phí trao quyền đã sáu triệu, lại vẫn chỉ là tiền đặt chọc.
Đối với chuyện Hạ Ngư mua kính cho nó thật ra nó không có ý kiến gì, nó chỉ là hy vọng tiểu cô nương dùng tiền tiêu lên chính bản thân nàng ấy mà thôi.
Ví dụ như, mua thêm mấy chiếc váy đẹp mắt, mua thêm kẹp tóc trang sức xinh đẹp.
Giống như những tiểu cô nương bằng tuổi, sống một cuộc sống vui vẻ xinh đẹp lại thoải mái.
Nhưng nhìn bộ dáng trầm mê hút mèo này của Hạ Ngư......!
......!
Tuy rằng, tuy làm vậy cũng không có gì không tốt, nhưng mà, nhưng quả nhiên vẫn hy vọng tiểu cô nương càng yêu bản thân hơn một chút!!
.....Đương nhiên, đương nhiên nếu nàng yêu nó còn hơn cả yêu bản thân, nó, nó tuy sẽ hơi ngượng ngùng, nhưng mà, nhưng mặt dày cũng không có gì không tốt.
Vi Nhi Pháp nghĩ, nếu tiểu cô nương đem mọi yêu thương đều trao cho nó, mà quên yêu chính mình.
Như vậy cứ để nó phụ trách mua váy đẹp, châu báu quý hiếm, và cả tinh cầu mĩ lệ cho nàng, mua tất cả những thứ mà nàng đáng giá có được.
Tuy nó không hiểu lắm nên làm thế nào để yêu một người.
Nhưng nó sẽ cố gắng, cố gắng đem mọi trân ái đều hiến dâng cho nàng.
Vi Nhi Pháp đang nghiêm trang nghĩ tới việc làm bá đạo tổng tài của tiểu cô nương, nghĩ đến thâm trầm, bỗng nhiên nghe thấy tiểu cô nương vui vẻ nói: "A, phim bắt đầu rồi."
Một thoáng sau.
Sắc lam vô tận dần dần biến thành màu đen, nước vô biên vô tận như nhấn chìm hết thảy!
Vi Nhi Pháp giật mình một cái, một cỗ sợ hãi từ chỗ sâu trong linh hồn phát ra, móng vuốt sắc bén thò ra!
Nó nó nó nó nó nó nó nó hình như bị chứng sợ hãi biển sâu a a a a a a!!!
Hết chương 27.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...