Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh


Hạ Ngư cũng không biết mình đã biến thành khách quý siêu cấp của Ngưu Ngưu tinh.

Sau khi nàng lấy được thẻ căn cước, liền lên mạng, chuẩn bị tiếp tục hoàn thành thủ tục chưa xong.

Ai biết vừa đăng nhập đã bị tin nhắn ngợp trời trong hộp thư bao phủ!
Bởi vì thân phận của Hạ Ngư vẫn là du khách, cho nên khi dân mạng nhắn lại cũng sẽ không trực tiếp khiến quang não rung lên để báo, mà là sẽ tự động chuyển vào hộp thư cá nhân của Hạ Ngư, để Hạ Ngư sau khi lên mạng sẽ đọc.

Nhưng mà tin thông báo thủ tục hành chính đến từ chính phủ thì quang não lại trực tiếp rung lên.

Bởi vì tính chất được thiết lập sẵn của tin nhắn riêng, toàn bộ lời nhắn đều có hình dạng của một chiếc phong bì nhỏ, nàng vừa lên mạng, một đống phong thư rầm rầm từ trên trời rơi xuống, rất nhanh chôn vùi nàng qaq.

Phong thư rơi trên mặt đất trong nháy mắt hoá thành một dòng tin tức, lấy tốc độ thích hợp trôi qua trước võng mạc của Hạ Ngư để nàng có thể đọc được.

Hạ Ngư liền nhìn đến đủ thứ --
[Yêu thích Hạ: A a a a a a a a a đây là món mỹ vị nhân gian gì chứ!! Ăn ngon ăn ngon ăn ngon ăn ăn ăn --]
[Đô đô đô: Vì cái gì cà có thể làm một món -- ăn -- ngon -- thế này!!]
[Tuyết tuyết tuyết: Ta chưa hưởng qua cà: ha ha cái thứ quái quỷ gì chứ.

Ta đã hưởng qua cà: Ta mới là thứ quái quỷ, cà thực ngon!]
[tyguhi: Vì cái gì lại gọi [Cà kho cá] chứ, rõ ràng không có "cá" mà!]
[Phong hoa: A a a a a a mau tiểu mỹ nữ mau nhận lấy ta quỳ!! Ô ô ô tay nghề tuyệt như vậy vì sao lại không xin làm mỹ thực chủ bá chứ qaq."
"......"
Lần đầu tiên Hạ Ngư nhìn thấy hiện trường khổng lồ fan thổ lộ như thế.

Trước kia lúc nàng ở Trái Đất cũng từng thấy rất nhiều hot blogger, nhưng trong lòng nàng tràn đầy đều là làm cách nào để lừa mèo về nhà.

Về việc nấu cơm, cho tới giờ nàng cũng chưa từng ý thức mình sẽ làm nghề đó.

Nhưng hiện tại vì Hoan Hỉ, nàng nhất định phải cố gắng kiếm tiền mới được!
Không thể thật sự đi trộm bình điện xe ah qaq.

Tin nhắn nhiều lắm, căn bản xem không hết.

Nhưng tổng kết mà nói, chính là khen ngợi tài nấu nướng của nàng, khen nàng đẹp, sau đó mãnh liệt hy vọng nàng làm mỹ thực chủ bá, hơn nữa có người trực tiếp tag kênh mỹ thực trực tiếp của Tấn Giang.

Hạ Ngư nghĩ, chính bởi vì thân phận không được thông qua nên mình mới bị nhà đài Tấn Giang từ chối, nên mới có thể ở trạng thái treo như thế.

Chẳng qua hiện tại thân phận không thành vấn đề nữa!
Đang lúc nàng cười cười muốn rời khỏi không gian chứa tin nhắn, bỗng nhiên bắn ra một con bồ câu nho nhỏ ngậm phong thư lấp lánh kim quang.

[Bồ câu nhỏ đáng yêu của Tấn Giang: Kênh mỹ thực trực tiếp của Tấn Giang chân thành tha thiết mời ngài livestream!]
Hạ Ngư mở to hai mắt.

Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

Dưới là một cái nút di chuyển, chỉ cần nhấn nút này là có thể được trực tiếp chuyển tới không gian làm việc, rồi điền số liệu cho thủ tục làm chủ bá.

Kênh truyền hình trực tiếp của Tấn Giang là một kênh trực tiếp siêu cấp lớn được lực lượng của chính phủ duy trì, ngân hà rộng lớn, có đủ loại blogger, mấy triệu vạn người dùng đồng thời online.

Mà thư mời này, chỉ có những người mới mà nhà đài Tấn Giang cảm thấy cực kỳ có tiềm lực mới có thể gửi thư mời.

Bởi vì clip đăng lên là nặc danh, cho nên nhân viên của kênh mỹ thực Tấn Giang cũng không biết Hạ Ngư chính là cô bé đáng thương đã từng bởi vì thân phận du khách của mình mà bị đài Tấn Giang cự tuyệt từ ngoài cửa.

Chẳng qua Hạ Ngư không biết điều đó, chỉ cảm thấy thật vui mừng, dù sao có thể không cần lại đi liên hệ với bên phía nhà đài, có ngay truyền tống mà!
Nàng chọc cái nút, cảnh tượng bên người đột nhiên xoay tròn, chớp mắt Hạ Ngư được mời đến một đại sảnh vàng son huy hoàng.

Trong đại sảnh......!
Dĩ nhiên vẫn là đầu người máy dạng chó đã từ chối nàng lần trước.

Con chó người máy kia mặc đồng phục tao nhã, hai chân đứng thẳng, nhìn đến là nàng, hơi sửng sốt một chút.

Hạ Ngư: "............"
Ngươi vừa rồi ngẩn ra đúng không!! Ta nhìn thấy!
Nó rất nhanh khôi phục bình tĩnh, dùng thứ âm điệu máy móc đều đều không gợn sóng nói: "Mời đưa ra chứng minh......."
Nó nói xong bỗng nhiên nghẹn lời.

Bởi vì nó nói sai rồi.

Tân nhân là khách quý được Tấn Giang mời tới đều là những tân tú có tiềm lực, được phán đoán có thể nổi tiếng khắp vũ trụ, không cần bọn họ làm bất cứ chuyện gì, thật ra nó cũng không cần nói, chỉ cần xem xét số liệu là được rồi, nhưng khi nó nhìn thấy Hạ Ngư liền nghĩ đến lần trước nàng chỉ có ID tạm thời......!
Lại nói thì, thú nhân thuần huyết đều có chứng minh thư vĩnh cửu, chỉ có một số khách nhập cư trái phép, không hộ khẩu, hoặc thú nhân tạp huyết bị người vứt bỏ mới có thể chỉ có chứng minh thư tạm thời.

Hạ Ngư liền thấy con chó người máy kia nói đến một nửa lại như bị kẹt, đột nhiên câm miệng, đôi mắt nho nhỏ kia nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, Hạ Ngư dĩ nhiên từ cặp mắt điện tử hồng hồng kia thấy được một chút ý đánh giá ngạo mạn.

Hạ Ngư: "............"

Ban đầu nàng cứ nghĩ chó người máy thì cũng chỉ là người máy, nhưng quả nhiên thời đại tinh tế, chó người máy cũng không phải loại người máy bình thường, rất thông minh nhỉ? Còn học được "mắt chó nhìn người thấp".

Cuối cùng con chó người máy quyết định đâm lao phải theo lao: "......thư."
Nó nghĩ, cho dù là người không có thẻ căn cước vĩnh cửu, nếu là người mới mà nhà đài đào móc được, như vậy dùng chứng minh thư tạm thời chắp vá một chút cũng không có gì không được.

Nhưng nghĩ đến, cũng không phải người có thân phận tôn quý gì.

Vì thế thái độ khó tránh khỏi có chút có lệ.

Hạ Ngư cũng không tính so đo với một con chó máy, nếu cái gì cũng so đo thì có lẽ nàng sẽ biến thành cá nóc mất.

Dù sao lập tức sẽ trở thành chủ bá kiếm tiền!
"Là thẻ ID thân phận đúng không?"
"Đúng vậy."
Hạ Ngư vô cùng cao hứng đem chứng minh thư của mình đưa qua.

Con chó máy kia nghĩ, chẳng qua chỉ điền thông tin của một cái chứng minh thư tạm thời thôi mà, cần gì phải kích động như vậy chứ.

Nó vươn móc vuốt bằng máy, tiếp được tấm thẻ điện tử kia.

Nháy mắt khi số liệu tiến vào thân thể!
Quyền hạn công dân cấp SSS!!?
Gần như chưa cho nó thời gian phản ứng, bộ não điện tử của con chó máy trực tiếp mở ra hình thức tiếp đón khách quý của đế quốc!!
Hạ Ngư liền thấy con chó máy vốn còn có chút kẹt máy, còn hơi có lệ, thái độ đột nhiên thay đổi 180*!
Nó không còn bộ dáng hai chân đứng thẳng, mà trực tiếp thành bốn chân, cái đuôi nhỏ lay động, nhiệt tình giống một con chó Nhật: "Cẩu số hiệu β thứ 1117 hết sức trung thành vì ngài phục vụ! Mời ngồi, chủ nhân mau mời ngồi."
Hạ Ngư: "........???" Ngồi thế nào cơ?
Không đợi nàng kịp nghĩ, sau lưng Hạ Ngư tự động xuất hiện một cái sô pha đơn tuyết trắng mềm mại, hai đôi vuốt của con chó máy với đám lông mềm mại xù xù vươn đến, đem nàng mềm nhẹ ấn ngồi lên sô pha.

Sô pha thật sự siêu mềm, Hạ Ngư vốn nhỏ nhắn, vừa ngồi xuống, nhất thời cả người chìm vào trong.

Móng vuốt cẩu còn tri kỷ đưa cho nàng một cái gối ôm cực mềm hình một con chó màu xám.

Nàng vừa đón lấy cái gối ôm, trước người liền hiện ra một bàn trà bằng thuỷ tinh xinh đẹp, mấy con Samoyed phi thường xinh đẹp đi ra từ hai cái cửa nhỏ, ngồi ở một bên bàn trà, dùng ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn nàng chăm chú.

Con chó máy nhiệt tình lại ân cần rót trà cho nàng: "Đây là trà Tuyết Liên, rất nhiều vương tộc đều thích."
Một con Samoyed lại tao nhã đi đến bên người Hạ Ngư, đầu nhẹ nhàng cọ cọ tay nàng, ánh mắt trong suốt nhìn nàng, có vẻ đa tình lại dịu dàng.

Con chó máy thiệt tình thực lòng nói: "Ngươi xem, nó thích ngươi lắm đó."
Lông của Samoyed vừa dài lại mềm.

Hạ Ngư: "......"
Không biết vì cái gì bỗng nhiên nghĩ tới Hoan Hỉ ở nhà.

Hạ Ngư theo bản năng rụt tay lại.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại thế, nhưng, nhưng nàng lại cứ rút tay về qaq
.......Chó con, chó con cũng đáng yêu mà, không phải nàng không thích, nhưng, nhưng quả nhiên nàng vẫn càng thích mèo nhỏ hơn t皿t
Con chó máy rất biết nhìn mặt đoán ý, phát hiện Hạ Ngư rụt tay lại, lập tức hơi nhướn lông mi.

Con Samoyed kia liền nhu thuận lùi qua một bên.

Chó máy ân cần nói: "Chứng minh thư và thủ tục của ngài đã xong xuôi hết, từ hôm nay ngài chính là chủ bá đã ký hợp đồng với nhà đài chúng tôi, cụ thể ăn chia là......."
Chó máy đem câu ăn chia 5:5 chuẩn bị thốt ra sửa lại: "Ba bảy, ngài 7 nhà đài 3."
Dựa theo quy định của đế quốc, công dân được Vương thượng khâm định là cấp SSS có thể được hưởng thụ đặc quyền miễn phí mọi phương tiện công cộng, đồng thời điều khoản của mọi công ty thuộc chính phủ đều có sự ưu đãi với công dân cấp SSS.

Bởi vì công ty Tấn Giang có một nửa cổ phần là của chính phủ.

"Ồ, tốt vậy sao?" Hạ Ngư mở to hai mắt: "Nhưng ta xem trên mạng nói, đài Tấn Giang ăn chia đều là 5 - 5 mà."
Chó máy nhiệt tình giải thích: "Ăn chia 5-5 là chỉ áp dụng cho công dân từ cấp S trở xuống, còn công dân cấp SSS do Vương Thượng khâm định có thể hưởng thụ ưu đãi."
Hạ Ngư "à" một tiếng: "Như vậy à."
Nàng không nói gì nữa, tiếp nhận điều khoản này, nhưng trong lòng đã có điểm mờ mịt nói không nên lời.

Con chó máy lại giảng giải cho nàng một số việc liên quan với hợp đồng, sau khi Hạ Ngư gật đầu đồng ý, ký tên, liền chính thức hoàn thành.

Hiện tại nàng thành công biến thành chủ bá được đài trực tiếp Tấn Giang ký hợp đồng, hơn nữa bởi vì là thân phận cấp SSS, một vài tin tức về thân phận, ví dụ như chủng tộc này nọ, có thể căn cứ theo yêu cầu của nàng tiến hành bảo mật.

Nhưng niềm vui của Hạ Ngư, lại bị vơi đi phân nửa.

Sau khi Hạ Ngư thoát mạng, liền trông thấy mèo nhỏ tựa bên chân mình.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ, rõ ràng lúc nàng lên mạng, nó vẫn còn cuộn tròn trong rổ trúc, sau khi nàng thoát mạng, nó đã lại rúc bên mắt cá nhân của nàng.

Thật sự là một con mèo nhỏ siêu cấp dính người nha.


Nó nhắm mắt lại, có vẻ đang ngủ, nhưng Hạ Ngư nhìn không bao lâu, nó bỗng nhiên mở mắt.

Ánh dương quang ấm áp xuyên qua mức bàn bằng lụa mỏng tiến vào, chiếu sáng đôi đồng tử vàng kim to tròn của nó, nét ôn nhu nhàn nhạt chảy xuôi, làm cho người ta lưu luyến.

Nó "meow meow" một tiếng, cọ cọ chân nàng.

Xúc cảm mềm mại, lại ngưa ngứa, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ sau buổi trưa, lại có cảm giác xao động không rõ vì sao.

Vi Nhi Pháp có thể nhìn ra nỗi cô đơn nơi khoé mắt Hạ Ngư.

Nó thầm nghĩ, làm sao vậy? Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó vẫn biết phải làm cái gì bây giờ.

Vi Nhi Pháp nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, đem cái bụng lộ ra, móng vuốt nho nhỏ cọ cọ bàn tay mềm của tiểu cô nương, an ủi nàng.

Nó biết, làm vậy tâm tình của tiểu cô nương sẽ khá hơn.

Cái bụng của mèo nhỏ trắng trắng mềm mềm, đôi đồng tử kim sắc nhìn nàng chằm chằm, tiểu móng vuốt đặt lên tay nàng.

Trong nháy mắt Hạ Ngư lại đầy máu!
Nàng giang tay ôm mèo nhỏ vào lòng, cọ cọ bộ lông mềm mại của nó, bàn tay tội ác lần đến cái bụng mềm nho nhỏ, xoa nhẹ thật lâu.

A a a a xúc cảm quá tuyệt mà!
Vi Nhi Pháp bị xoa thẹn thùng chết mất!
Nó lớn ngần đấy rồi, lần đầu tiên có người xoa cái bụng nhỏ ở dạng mèo của nó như thế.

Nhưng nó cũng chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi, nghĩ đến bàn tay mềm mại trắng nõn ấm áp của tiểu cô nương dán lên bụng mình, ấm áp lại thoải mái, cho nó một thứ cảm giác an toàn cùng ôn nhu nói không nên lời.

Nó sẽ không cảm thấy khủng hoảng, sẽ không cảm thấy bất an, nó muốn lại gần nàng một chút, lại gần hơn chút nữa.

Bốn móng vuốt nho nhỏ của Hoan Hỉ mềm nhũn ôm lấy tay nàng, đệm thịt lướt qua tay, mềm mềm đàn hồi.

Hạ Ngư: awsl!!!
Đáng yêu quá a a a a a a a!
Hạ Ngư tận tình vuốt mèo một phen, tâm tình trực tiếp như xua tan mây mù.

Hoan Hỉ bị tiểu cô nương xoa đến hơi buồn ngủ, cuộn tròn trong tay nàng, tiểu móng vuốt cào cào tay nàng, nghiêng đầu: "Meow meow?" Hôm nay sao thế?
Hạ Ngư bị nó đáng yêu đến tâm can run rẩy.

Nàng lại nắn nắn măng cụt của nó, thở than: "Sao ta cứ hễ thấy ngươi liền sẽ vui vẻ nhỉ?"
Nàng ôm nó nhấc lên, hôn nhẹ lên trán của nó, mặt mày cong cong: "Ngươi thật đúng là tiểu vui vẻ nha ~"
Hơi thở trên người tiểu cô nương sạch sẽ tươi đẹp, có sự trong veo mê người.

Vi Nhi Pháp bị hôn đến đỏ mặt.

Nó ngẩng đầu, tai mèo nhạy cảm cọ qua hai má mềm mại của tiểu cô nương, cẩn thận lưu lại một nụ hôn trên má nàng.

- - Đừng khổ sở, dù là bi thương hay vui vẻ, ta đều sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.

Khoảnh khắc cái mũi ướt sũng lướt qua gò má, mắt Hạ Ngư cong lên: "Được nha, thế nào ngươi lại thích hôn trộm ta vậy chứ, lại bị ta bắt gặp này?"
Vi Nhi Pháp: "!!!"
Hạ Ngư than thở một tiếng: "Ngươi xem ngươi hại ta nghĩ đến chuyện làm mình phiền lòng mà cũng không hề không vui."
Tai Vi Nhi Pháp hơi nóng lên, đôi mắt lướt qua ý cười thẹn thùng nhàn nhạt.

Nó lại nâng tiểu móng vuốt, đặt lên mặt tiểu cô nương, nghiêng đầu: "Meow meow ~?"
Vậy ngươi lại gặp được chuyện gì khiến ngươi bận lòng như thế?
Hạ Ngư nhìn hiểu.

Đều nói mèo là loài động vật hiểu ý người, xem ra, quả thật thế này.

Lúc cao lãnh thì kiêu căng vô cùng, lúc ôn nhu, lại có năng lực đòi mạng ngươi.

Hạ Ngư cọ cọ lông nó: "Chỉ là một ít chuyện vụn vặt thôi."
Vi Nhi Pháp có chút hung dữ: "Meow meow?" Việc nhỏ gì chứ?
Nhìn bộ dáng mèo nhỏ thoạt có vẻ như rất muốn biết, Hạ Ngư nở nụ cười: "Thế nào mà ta cảm thấy, ngươi dường như cái gì cũng nghe hiểu được nhỉ."
Vi Nhi Pháp căng thẳng trong lòng.

......Nàng.....Sẽ phát hiện ra sao?
Ai ngờ thiếu nữ chỉ ôm chặt nó, hàng mi dài rủ xuống: "Nếu ngươi giống ta, đều là yêu quái thì tốt rồi."
Vi Nhi Pháp giương mắt lên, đôi kim đồng như đốm lửa nóng cháy thiêu đốt trong đêm tối, lại mang theo ba phần vắng lặng ôn nhu của một đêm rét lạnh, sau khi phồn hoa tan hết.

"Chẳng qua như vậy cũng rất tốt."

Hạ Ngư xoa xoa đầu nó: "Vừa rồi, ta chỉ cảm thấy có chút mờ mịt mà thôi."
Trái tim Vi Nhi Pháp hơi co rút, nó lại có phần hận chính mình, chỉ là một con mèo.

Chỉ là một con mèo.

Nó không có cách nào ôm nàng vào lòng, vuốt phẳng thứ tâm sự giữa đôi mi nàng.

Rốt cuộc là một con cá vừa mơ hồ, lại độc thân, cho nên cứ có tâm sự gì, sẽ nhịn không được cứ lầm bầm làu bàu mãi.

"Vì sao Vương Thượng lại trao cho ta thân phận cấp SSS nhỉ?"
Hạ Ngư nói: "Ta cũng đâu làm gì."
Nàng đến đế quốc này, không hề làm chuyện đại sự kinh thiên động địa gì, cũng không có công huân hiển hách, lại lập tức được quyền hạn công dân cấp SSS được người tôn trọng.

Hạ Ngư cảm thấy, mình có phần không xứng với danh hiệu này.

Vi Nhi Pháp ngẩn ra, thế nào cũng không ngờ, Hạ Ngư không vui dĩ nhiên là vì chuyện này.

Nó nhất thời nóng nảy.

Trong mắt nó, không ai xứng với quyền hạn đó hơn Hạ Ngư, thậm chí, nó còn cảm thấy, cấp SSS của Ngưu Ngưu tinh cũng vẫn thiệt thòi cho nàng.

Nàng đã cứu vớt một vị Vương suýt chút nữa bước vào bị huỷ diệt.

Nàng đứng trước nó, bảo hộ thân thể tàn phá của nó, bảo hộ tôn nghiêm yếu ớt của nó, nghĩa vô phản cố.

Nàng cứu vớt nó từ đống hoang vu đổ nát tuyệt vọng kia.

Tương lai, nàng còn có thể là Vương hậu của nó.

Chỉ là một cái cấp SSS mà thôi, không có thứ gì đáng giá hơn Hạ Ngư cả.

Nhưng mà hạch tâm nguyên lực bị vỡ tan làm nó không có cách nào biến thành người, nó không có cách nào nói cho nàng những thứ đó.

Hạ Ngư liền cảm giác mèo nhỏ trong lòng bỗng nhiên nôn nóng hẳn lên, nó vừa nóng ruột, sẽ bắt đầu đạp đạp cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng.

Hạ Ngư: "......."
Nàng vừa cúi đầu, liền chống lại đôi đồng tử kim sắc của nó, nó meow meow meow meow kêu vài tiếng với nàng, sau đó......!
Lại đạp hai cái.

Măng cụt của mèo rất mềm, dẫm lên bụng nàng đặc biệt thoải mái, giống như chiếm được một cái máy mát xa bằng chân mèo.

Hạ Ngư:!!!!!
Thật thoải mái a a a a a a a
Trong mắt Hoan Hỉ, tuy cõi lòng tràn đầy nôn nóng, lại đều là bóng dáng của nàng.

Như thể nàng chính là trân bảo duy nhất của cuộc đời nó.

Trên thế gian này không còn thứ gì đáng giá hơn nàng.

........!
Hạ Ngư một chút liền sống lại!
- - Cho dù nàng có kém cỏi tới đâu, thì cũng là duy nhất của Hoan Hỉ!
Hoan Hỉ vì muốn an ủi nàng, dĩ nhiên lại đạp ngực hu hu hu hu --
Đời này đáng lắm!
Nàng mới không kém hơn ai đâu!!
Bộ dáng nàng xinh đẹp như thế!! Nàng còn có thể nấu cơm!! Nàng còn có tiền!! Tuổi còn trẻ thậm chí còn ôm một bộ bất động sản! Nàng thậm chí còn có một con mèo đáng yêu đến thế!!
Cấp SSS sao lại không xứng với nàng được chứ!
Chỉ cần nói nàng có Hoan Hỉ thì cho dù là cấp SSSSSSS.......S đều không xứng với cá hốt phân của Hoan Hỉ nha!!
Cho dù, cho dù thật sự không xứng, vậy nàng cố gắng làm cho mình xứng là được rồi!!
Trong nháy mắt Hạ Ngư lại cao hứng trở lại.

Nàng ôm mèo nhỏ đang đạp ngực mình lên, ánh mắt cong cong: "Ta nghĩ thông rồi."
Vi Nhi Pháp: "???"
Nó còn chưa làm gì mà, nàng nghĩ thông cái gì?
"Ta không kém cỏi chút nào." Hạ Ngư nói: "Bởi vì ta có ngươi nha."
Chỉ cần ở trong mắt ngươi, ta hào quang vạn trượng, như vậy cho dù ta sẽ không sáng lên, cũng muốn cố gắng đứng dưới mặt trời, làm bộ lấp lánh toả sáng!
"Ta sẽ cố gắng!"
"Cố gắng không cô phụ sự kỳ vọng của ngươi!"
Tai Vi Nhi Pháp hơi nóng lên.

Kỳ vọng lớn nhất của nó, chính là cưới nàng về nhà.

Một cá một mèo náo loạn một lát, Hạ Ngư bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần dùng cho lần livestream đầu tiên của mình.

Nàng vừa chuẩn bị vừa nhỏ giọng lải nhải: "Hoan Hỉ, ta xin được thành mỹ thực chủ bá rồi, từ nay về sau ta chính là một con mỹ nhân ngư chỉ cần nấu cơm trực tuyến, ngươi cần phải quý trọng ta nha, nếu ngươi không quý trọng ta, ta sẽ làm cho ngươi cơm mèo không thể ăn nổi......"
Những lời lẩm bẩm của nàng thường rất vô nghĩa, nhưng mỗi câu đều phải kèm theo tên của nó.

Vi Nhi Pháp ở một bên nhìn, lại nghĩ, mỹ thực chủ bá?
Quang não ở tim của nó cũng có thể lên mạng.

Nó cuộn mình ở một bên, nhắm mắt lại, lên mạng, lập tức từ một đống đường link chia sẻ, thấy được cái của Hạ Ngư.

[Tiểu đầu bếp siêu mềm xứng đôi với "Cà kho"! Ngôi sao mới nổi của giới streamer ẩm thực~]
Là đường dẫn chia sẻ của video làm món [Cà kho cá] của Hạ Ngư, để tích luỹ danh tiếng cho lần đầu tiên livestream của Hạ Ngư sau đó.

Vi Nhi Pháp nghĩ nghĩ, click vào xem.


Lọt vào tầm mắt đúng là căn bếp nho nhỏ sạch sẽ của tiểu cô nương.

Khi Hạ Ngư nấu cơm, Vi Nhi Pháp bị nhốt ngoài cửa.

Kỳ thật nó cũng muốn xem Hạ Ngư nấu cơm.....!
Mỗi một dáng vẻ của nàng, Vi Nhi Pháp đều muốn nhìn đến.

Cho dù trong trạng thái 3D, Vi Nhi Pháp cũng ở bộ dáng mèo.

Đây là hệ thống tự động mặc định, sau khi đăng ký tài khoản online, sẽ tự động đem số liệu điều chỉnh đến trạng thái của người đăng ký.

Cho nên Vi Nhi Pháp liền ngồi xổm trong đoạn video đó, nhìn khuôn mặt bị làm mờ của tiểu cô nương, nàng dùng những ngón tay thon gầy xinh đẹp cắt cà tím thành miếng nhỏ, bỏ vào bát.

Ánh sáng trong phòng bếp tốt lắm, tuy khuôn mặt đã bị làm mờ, nhưng Hạ Ngư vừa quay đầu, nó liền có thể nhìn đến mái tóc được nhuộm sắc vàng toả ra ánh sáng ấm áp của nàng.

Nét ôn nhu làm trái tim đập thình thịch.

Vi Nhi Pháp chậm rãi đem số liệu điều chỉnh thành dáng vẻ vốn có của mình.

Trong căn phòng bếp trống trải, hào quang ấm áp, tiểu cô nương đem con mèo bị làm mờ ôm ra ngoài.

Trong clip, chỉ thoáng giây, Vi Nhi Pháp đứng phía sau nàng.

Nữ nhân mặc bộ chế phục màu trắng mình thường mặc nhất, dải lụa cùng quân hàm hoa lệ, hai má trắng nõn, mái tóc đen được tuỳ ý búi lên.

Nàng im lặng đứng sau nữ hài, dáng người thon dài hoàn mỹ, sống lưng thẳng tắp, trong đôi đồng tử kim sắc, đều là bóng lưng màu xanh bận rộn của tiểu cô nương.

Nàng khôi phục lại chiều cao của bản thân, một mét bảy chín, dáng người thon dài hoàn mỹ.

Tiểu cô nương lại chỉ cao một thước sáu.

Trước kia lúc nàng nhìn tiểu cô nương, vẫn đều là trong lốt mèo, muốn nhìn nàng ấy, sẽ phải cố gắng ngẩng đầu lên.

Nhưng ở góc độ này, nàng có thể trông thấy mái tóc đen mềm mại của tiểu cô nương nhuộm sắc vàng của ánh mặt trời, trên đỉnh đầu còn có hai cái xoáy đáng yêu.

Bóng dáng tiểu cô nương ở ngay trước mặt nàng, nàng chỉ cần cúi đầu, là có thể hôn lên vành tai ấm áp của tiểu cô nương.

Trong clip, tiểu cô nương đã nấu cơm xong, đặt lên bàn.

Vi Nhi Pháp không để ý đến món cà mê người kia, trong mắt nàng lẫn trong lòng nàng, đều là cô nương này.

Ngay khi thanh âm trong veo của tiểu cô nương vang lên.

".......Cà kho cá."
Vi Nhi Pháp vẫn nhịn không được, cúi đầu, hôn lên mái tóc tiểu cô nương.

Tuy toàn bộ đều ở trạng thái 3D, nhưng vì bảo vệ sự riêng tư của chủ bá, thực vật có thể giữ sắc hương vị vẹn toàn, nhưng chủ bá lại chỉ là một ảo ảnh không thể bị đụng chạm.

Vi Nhi Pháp chính là hôn đến ảnh ảo của tiểu cô nương.

Nàng nghĩ.

Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mảnh mai như vậy, lại không biết từ khi nào, ở trong lòng nàng, lại trở nên ôn nhu, đáng tin cậy đến thế.

Làm cho người ta kìm lòng chẳng đặng mà ỷ lại.

Vi Nhi Pháp lớn đến ngần này, chưa bao giờ nếm thử ỷ lại ai, hay thích cái gì.

Chỉ có Hạ Ngư, là ngoại lệ.

Tiểu cô nương coi nó là mèo, ôm nó lâu đến thế.

Nàng cũng muốn ôm tiểu cô nương một cái.

Vi Nhi Pháp nhẹ nhàng ôm lấy ảnh ảo của tiểu cô nương, mái tóc dài được búi hờ rời rạc, buông xuống vài lọn, che khuất đôi kim đồng hơi lộ ra say mê lại nhè nhẹ ấm áp.

Từ xa xa nhìn lại.

Nữ nhân mặc chế phục màu trắng hơi khom người, ôm hờ một tiểu cô nương khuôn mặt mơ hồ.

Mái tóc đen của nữ nhân lỏng lẻo buông lơi, làn da trắng nõn như ngọc, mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ là cặp kim đồng có vẻ cấm dục lạnh lẽo cứng rắn, toàn thân như quấn quanh vẻ lãnh cảm người sống chớ tới gần, nhưng động tác nàng ôm tiểu cô nương, lại ôn nhu trân trọng đến vậy.

Vi Nhi Pháp biết, toàn bộ biển sao trời này, chỉ có Hạ Ngư.

Chỉ có tiểu cô nương.

Chẳng sợ nàng chỉ có thể truy phong trục ảnh.

(*đuổi theo gió bắt lấy bóng hình)
Cũng lòng tràn đầy ôn nhu.
Hết chương 24
- ----------------------------------
Bách Linh: Thật chứ khi một con mồn lèo nặng mấy ký phóng lên ngực hay bụng, cảm giác muốn thổ huyết như bị bóng đè chứ sung sướng gì:((((
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui