Bác sĩ còn muốn nhìn kỹ cho rõ, kết quả màn hình của khoang chữa bệnh chợt loé, tiếng điện cháy xèo xèo chói tai vô cùng vang lên.
Hạ Ngư sợ hãi: "Làm sao vậy?!"
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Bác sĩ cũng sửng sốt, ngay sau đó, "xoẹt" một tiếng, khoang chữa bệnh mở ra.
Một con mèo lông xù xù ngồi xổm trước khoang chữa bệnh, đôi mắt màu vàng kim sáng ngời xinh đẹp.
Hạ Ngư nhẹ nhàng thở phào, cảm giác như sống sót sau tai nạn.
May mắn.......không có chuyện gì.
Tuy rằng thương tích bên ngoài tốt rồi, nhưng hạch tâm nguyên lực còn chưa chữa trị, nhân tố bạo động tàn sát bừa bãi trong thân thể, vẫn rất khó chịu.
Nhưng hoàn hảo, có thể nhẫn nại.
Dinh dưỡng dịch trên người Vi Nhi Pháp đã được rửa sạch, hơn nữa được sấy khô, biến thành một con mèo lông xù xù rậm rạp.
Kỳ thực Vi Nhi Pháp rất chán ghét bộ dáng của mình, một đống lông bao quanh, thoạt nhìn xấu xí chết được.
Không, phải nói là, chỉ cần ở bộ dáng mèo, nó đều phi thường chán ghét.
Nhưng chống lại ánh mắt Hạ Ngư.......!
Hạ Ngư ngơ ngác nhìn nó, sau đó nhìn bác sĩ: "Nó, thương thế của nó khỏi rồi phải không?"
Bác sĩ còn đang ngẩn ra, quay đầu lại, màn hình đã khôi phục bình thường, các hạng số liệu ở mặt trên đều bình thường: ".......Đúng vậy."
"Ta, ta có thể sờ nó không?"
"Có thể."
Vi Nhi Pháp: "......................."
Ngươi muốn sờ ta không phải nên trải qua sự đồng ý của ta sao!!!? =皿=
Nhưng ngay sau đó, nó đã bị Hạ Ngư kích động ôm vào lòng.
Khuôn mặt nhẵn nhụi phấn nộn của tiểu cô nương cọ cọ cái mặt nhỏ nhắn xù lông của nó: "Ngươi rốt cục cũng khoẻ! Ta chờ ngày này lâu lắm rồi!"
Nàng rốt cục có thể tận tình vuốt ve nó!!
Hơi thở trên người tiểu cô nương ngọt ngào ấm áp, mang theo thứ dụ hoặc vô thanh vô tức, chợt bị ôm đầy cái lõng, Vi Nhi Pháp: "!!!"
Nàng ôm nó!!
Vi Nhi Pháp cảm giác mình như rơi vào một mảnh thơm ngọt, hễ đạp một bước, sẽ có mật đường ngon ngọt chảy ra.
Nơi nơi đều là hương vị ngọt ngào.
Hạ Ngư: "A, phải rồi, ta có thể sờ ngươi sao?"
Vi Nhi Pháp: "......" Ngươi ôm rồi mới hỏi!! =皿=
.......!
.......Ừ, nó đồng ý.
Vi Nhi Pháp tự xưng mình am hiểu nhẫn nại, nhưng giờ khắc này, nó nhịn không được.
Nó ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếm qua hai má mềm mềm của tiểu cô nương.
Khuôn mặt non mịn mềm nhẵn, ấm áp dụ hoặc.
Đôi mắt hạnh của Hạ Ngư nhìn nó đầy ấm áp, khoé môi cong lên ý cười ngọt yếu ớt: "Ah, ngươi hôn trộm ta à?"
Vi Nhi Pháp đột nhiên đỏ mặt, nó chỉ có thể may mắn lông mình dày, nhìn không ra, nhưng móng vuốt lại khẩn trương lộ ra, sợ cào trúng nàng, lại cẩn thận giấu đi.
Hạ Ngư ôm nó vào lòng, điểm điểm chóp mũi nó: "Mèo nhỏ hư, thích ta, cũng không thể hôn trộm nha."
Vi Nhi Pháp: "!!!!"
Nàng nàng nàng nàng nàng nàng biết nó thích nàng!!?
Nàng có biết không?
Trái tim Vi Nhi Pháp bang bang nhảy loạn, nhưng để mặc nó tự nhảy trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra.......!
Nó hiện tại chỉ là một con mèo.
Hạ Ngư thích, chính là mèo mà thôi.
Nghĩ thế, trong nháy mắt Vi Nhi Pháp liền ủ rũ, cảm giác mất mát nhàn nhạt quanh quẩn bao lấy nó.
Nó biết bản thế của mình cũng không kém, có thể cho nữ giới của toàn bộ đế quốc dừng chân thét chói tai.
Nhưng mà, đó là Vi Nhi Pháp ngạo mạn.
Không phải là Hoan Hỉ mà Hạ Ngư thích.
Hạ Ngư không biết Vi Nhi Pháp suy nghĩ cái gì, Bạch Hà đã đưa chìa khoá của căn hộ ở chủ thành cho nàng.
Nàng cúi đầu, hôn trán của Hoan Hỉ, đôi mắt cong thành trăng non: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
Nàng mang theo Vi Nhi Pháp, không đến nhà mới, mà về nhà Ngưu thẩm trước.
Trả lại tiền thuê nhà và tiền nợ Ngưu thẩm.
Tuy Ngưu thẩm thập phần mất mát đối với chuyện nàng rời đi, nhưng nghe nói nàng muốn đến ở chủ thành, lại vui thay Hạ Ngư.
"Chủ thành là một nơi tốt." Ngưu thẩm sờ sờ đầu nàng, thở dài: "Ngoại thành rốt cục không an toàn bằng nội thành, ngươi ở đó, ta cũng thực yên tâm."
Hạ Ngư: "Ngưu thẩm, ngươi theo ta cùng dọn vào ở trong chủ thành đi."
Ngưu thẩm cự tuyệt lời đề nghị của nàng, bà nói: "Trại nuôi trâu của ta ở ngoại thành, ở trong nội thành sẽ không có cách nuôi trâu, hơn nữa mọi người trong chủ thành là thuần huyết......"
Bà cười khổ một tiếng, không nói tiếp, chỉ bảo: "Được rồi, tiểu nha đầu ngươi đó, tự chăm sóc mình cho tốt là được, đừng để ý ta, ta ở đây lâu rồi, cũng quen."
Hạ Ngư mơ hồ hiểu được sự bất đắc dĩ của Ngưu thẩm.
Sự kỳ thị đối với hỗn huyết ở trong chủ thành, Hạ Ngư đã kiến thức qua.
Cuối cùng, Hạ Ngư cũng không thể mời được Ngưu thẩm, tuy có mất mát, nhưng cũng hiểu được.
Nàng nghĩ, nàng nhất định phải thường xuyên đến thăm Ngưu thẩm mới được.
Ngưu thẩm nói: "Ngươi xem xem có gì cần dọn thì dọn đi, hiện tại dịch vụ chuyển phát của tinh tế rất tiện, có thể đưa đến cửa nhà ngươi nhanh chóng."
Hạ Ngư nhìn một vòng, kỳ thật nàng chỉ ở căn nhà nhỏ ven biển này có vài ngày, cũng không có đồ đạc gì nhiều.
Vi Nhi Pháp từ trong rổ nhảy ra, động tác tao nhã, chậm rãi cuộn tròn trong cái giỏ trúc mà Hạ Ngư đan cho nó.
Ngưu thẩm cũng là lần đầu tiên gặp Vi Nhi Pháp, nhìn đến màu lông nó, hơi kinh ngạc: "Đây là con mèo của ngươi?"
"Phải." Hạ Ngư thấy Vi Nhi Pháp ngựa quen đường cũ vào ổ của mình, khoé mắt lại nhịn không được cong lên: "Nó thực thích cái tổ mà ta làm cho nó."
Thế đạo này, một tiểu cô nương, cho dù có tài năng nấu nướng kinh thế, mang theo một con mèo tạp huyết thì cũng không tiện nuôi dưỡng.
Không nơi nào không kỳ thị, tựa như vận mệnh làm người ta không thể thở dốc, quấn quanh con mèo này, đồng thời cũng sẽ gắt gao trói chặt nàng.
Ngưu thẩm thật ra không lo lắng mèo của nàng sẽ là thú nhân xấu xa nào đó, bởi vì chuyện đó khoang chữa bệnh có thể kiểm tra đo lường ra.
Nhưng khoang chữa bệnh không kiểm tra đo lường ra, đã nói lên con mèo của Hạ Ngư là một con mèo thuần khiết.
Hạ Ngư nhìn thực đơn thuần, nhưng mà, đi chủ thành một lần, chuyện nên biết, hẳn đều biết được.
Nhưng nàng vẫn quyết định nuôi nó, vậy chứng tỏ, không phải hứng khởi nhất thời.
Ngưu thẩm nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: "Ngươi đã hạ quyết tâm?"
Vi Nhi Pháp ngẩng đầu, ánh mắt địch ý nhìn chằm chằm Ngưu thẩm.
Hạ Ngư "đã hạ quyết tâm" vốn đang nghĩ vơ vẩn gì đó, nghe thế mờ mịt quay đầu lại: "Quyết tâm gì cơ?"
".......Ngươi hạ quyết tâm muốn nuôi nó?"
Hạ Ngư: "???"
Hạ Ngư đại khái lý giải ý tứ của Ngưu thẩm, cũng hiểu Ngưu thẩm chỉ muốn tốt cho nàng.
Nàng cong cong đôi mắt, hào quang ấm áp: "Chuyện nuôi nó ấy à, không cần hạ quyết tâm nha."
Hạ Ngư xoa xoa tay, ngồi xổm xuống bên cạnh Hoan Hỉ.
Nó lười biếng rúc trong ổ, đôi đồng tử kim sắc nhìn chằm chằm nàng, sáng ngời vô cùng.
Khoé miệng Hạ Ngư lộ ra ý cười, có điểm khí phách kiêu ngạo nói: "Từ khoảnh khắc ta nhặt được nó, nó chính là thuộc về ta."
Chăm sóc mèo của mình, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần do dự, không cần đắn đo, cũng không cần hạ quyết tâm mới có thể tiếp tục.
Đôi mắt kim sắc của Vi Nhi Pháp sáng như sao trời, nó mềm nhẹ "meow meow" một tiếng, đứng dậy, cọ cọ đầu vào ngón tay nàng.
Đúng vậy nha.
Ta là thuộc về ngươi.
Tràn đầy trong mắt đều là đôi mắt cong cong của tiểu cô nương, nơi đó có hải dương ngọt nị làm người mê say.
Ngưu thẩm cũng có điểm hứng thú, bà cũng đi đến trước ổ mèo, duỗi tay ra định chạm chạm vào mèo nhỏ: "Nó tên là gì?"
Nhưng bà còn chưa kịp đụng vào mèo, con mèo nhỏ bỗng xù lông, móng vuốt loé ra, đôi đồng tử kim sắc thoắt cái co lại thành một đường mỏng, loé lên quang mang nguy hiểm, phát ra tiếng gừ gừ nặng nề!
Không được chạm vào trẫm!!
Hạ Ngư cùng Ngưu thẩm giật nảy mình.
Ngưu thẩm phục hồi lại tinh thần, nở nụ cười: "Mèo nhà ngươi còn sợ người lạ nha."
Bà nhìn đôi đồng tử kim sắc của mèo nhỏ, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng của một người.
"Có thể là do trước kia bị người bắt nạt nên sợ." Hạ Ngư nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, đau lòng sờ sờ đầu nó, mềm nhẹ trấn an: "Đừng sợ, nơi này không có người xấu nha."
Vi Nhi Pháp: "............."
Nó mới không phải bị bắt nạt nên sợ!! Nó cũng không sợ người lạ!! Nó chỉ là không thích người khác chạm vào!! =皿=
Trừ tiểu cô nương, ai cũng không được chạm vào nó!
Tay Hạ Ngư vừa mềm lại trơn, vuốt đầu nó, thực thoải mái.
Mạt khó chịu không được tự nhiên trong lòng Vi Nhi Pháp được chậm rãi trấn an xuống.
Nếu không phải có một người không liên quan đang nhìn, Vi Nhi Pháp quả thực muốn lại dùng đầu cọ thêm vài cái.
Tay nàng cũng thật quá thoải mái nha qaq
Ngư thẩm nhìn ánh mắt Vi Nhi Pháp trong chốc lát, sau một lúc lâu, lắc đầu, sao có thể.......!
Vương thượng tôn quý vô cùng.
Sao có thể sẽ là một con mèo tam thể tạp huyết được.
Nếu nói vậy, toàn bộ thủ đô đế quốc sẽ loạn mất.
Hạ Ngư dỗ dành trấn an Hoan Hỉ đang xù lông, nhìn Ngưu thẩm có chút đăm chiêu đằng kia: "Làm sao vậy?"
Ngưu thẩm phục hồi lại tinh thần, nhất thời cảm thấy suy đoán của mình có chút buồn cười.
Bà cười cười: "Ta vừa rồi nhìn ánh mắt của con mèo này, cảm thấy hơi giống một người."
"Ai nha?"
Hai tai đang thoải mái rủ xuống của Vi Nhi Pháp hơi nhếch lên.
Còn khẽ run rẩy.
Lỗ tai lông xù xù, phía đầu còn nhuốm mạt màu đen nho nhỏ, dĩ nhiên còn run run.
Hạ Ngư: "..............."
Má ơi!!
Đáng yêu chết mất!!
Ngưu thẩm nói: "Có điểm giống.......Vương thượng."
Vi Nhi Pháp trong nháy mắt hoá đá trong lòng Hạ Ngư.
Hạ Ngư phát hiện tai nó không rung nữa, kỳ quái nhéo hai cái.
"Vương thượng?" Hạ Ngư nhéo tai Vi Nhi Pháp: "Vương thượng của các ngươi là miêu thú nhân sao?"
"Hẳn là thế." Ngưu thẩm lắc đầu: "Nhưng đều là suy đoán thôi."
"Ồ, Vương thượng của các ngươi là thú nhân gì lại còn phải giữ bí mật à?" Hạ Ngư có điểm hứng thú hỏi.
Vi Nhi Pháp: "!!!!"
Tiểu cô nương đang quan tâm chủng tộc của nó!!!
Nàng sinh ra hứng thú với nó sao!!!
Hạ Ngư liền cảm giác Hoan Hỉ vốn cứng đờ bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, cái đuôi vung vẩy.
"Vương thực thực chán ghét có người tra xét chủng tộc của nàng." Ngưu thẩm có chút tiếc hận lắc đầu.
Hạ Ngư tò mò: "Thế nàng đã kết hôn chưa?"
Nếu thế giới này thuần huyết là tối thượng, vậy thì bạn đời của nàng ta là chủng tộc gì, thì hẳn Vương thượng cũng là chủng tộc đó.
Vi Nhi Pháp: "!!!"
Tiểu cô nương đang quan tâm nó đã kết hôn chưa!
Nó chưa kết hôn!! Nó đương nhiên chưa!!
Hạ Ngư cảm giác Hoan Hỉ trong tay mình ngày càng cao hứng.
Nàng nhịn không được, lại vuốt bộ lông mềm trên người nó một lần nữa.
Kỳ thật đối với Hạ Ngư mà nói, thậm chí người thống trị của Ngưu Ngưu tinh còn cách nàng thực xa xôi, mà Vương thượng thống trị toàn bộ tinh tế đế quốc, cách nàng lại xa cả vạn dặm.
Một người cách xa đến tám trăm dặm đều với không tới, Hạ Ngư hỏi như vậy, chẳng qua chỉ do tò mò mà thôi.
"Kết hôn đương nhiên không." Ngưu thẩm lắc đầu.
Vi Nhi Pháp vui vẻ: "Meow meow ~"
Nó còn chưa kết hôn nha! Vị trí Vương hậu là của ngươi đó!!
Ngay sau đấy, Ngưu thẩm thần thần bí bí nói: "Nhưng nghe nói có đối tượng."
"Oa ah." Hạ Ngư kinh ngạc mở to hai mắt: "Thật à?"
Ngưu thẩm nghiêm trang gật gật đầu: "Đúng vậy, còn nghe nói có vài người cơ."
Vi Nhi Pháp: "........................."
Ngươi! Nói! Bậy!!!
Hết chương 21
- --------------------------------
Bách Linh: Vương thượng đào hoa quá nha =]]].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...