Anh đã bất chấp tất cả, bất chấp có phải bị phóng viên chụp được hay không, giờ khắc này, anh thầm nghĩ ôm cô vào trong lòng.
Trong hốc mắt Diệp Tiêu, đã có nước mắt bắt đầu rơi, trong xe Audi màu đen đi theo sau xe Mạc Thiên Hằng đi xuống bốn bảo vệ, rất nhanh liền hộ tống hai người ngồi trên xe Bentley.
-“Được rồi, không có việc gì!” Mạc Thiên Hằng cúi đầu, bàn tay to ấm áp hữu lực nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt trên má cô, giọng nói rất ôn nhu.
Diệp Tiêu tựa vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập kiên cố hữu lực của anh, trong lúc nhất thời, cảm thấy bình tĩnh không ít.
-“Thiên Hằng! ! ” Cô nhỏ giọng gọi anh, trong lúc đó môi cô còn hơi hơi run run.
Mạc Thiên Hằng biết đại khái cô là bị trận thế của đám truyền thông này dọa đến, lại không biết ở trong lòng cô, cũng là chuyện năm đó lại lần nữa phát sinh.
-“Không có việc gì, có anh ở đây, em yên tâm đi!” Anh nhẹ giọng nói.
Trong ngày thường Mạc Thiên Hằng chính là người không thích nói chuyện, nay ngay cả lời an ủi cô, cũng sẽ không qua vài câu tối giản dị kia, thế nhưng Diệp Tiêu nghe vào trong lỗ tai, nghe vào trong lòng.
Thế gian này, đại khái sẽ không có người thứ hai, lại giống Mạc Thiên Hằng đối với cô như vậy.
-“Vâng! ! ”
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, ôm ấp của Mạc Thiên Hằng thực ấm áp, trong lúc này nhất cử nhất động của anh, đều dừng ở trong lòng cô.
Lần đầu tiên, nguyên lai người này, ở trong sinh mệnh của cô lại trọng yếu như vậy.
-“Được rồi, đừng khóc!” Mạc Thiên Hằng mở miệng, còn muốn nói cái gì lại không nghĩ rằng Diệp Tiêu một cái liền choàng tay qua cổ anh, sau đó, cô liền hôn lên môi anh.
Luồng hơi thở quen thuộc kia, trong lòng dòng điện lập tức lưu chuyển.
Hàm răng anh bị đầu lưỡi hữu lực khiêu mở, đối với cô gái nhỏ chủ động, Mạc Thiên Hằng tự nhiên là sẽ không hàm hồ, quanh thân anh một luồng hơi thở bá đạo, giờ khắc này tràn lan đánh úp về phía Diệp Tiêu.
Cánh tay cô vờn quanh cổ Mạc Thiên Hằng, trong môi miệng là hơi thở bạc hà quen thuộc của anh, không ngừng mà kích thích vị giác, nhắc nhở cô.
Người trước mặt là Mạc Thiên Hằng, đúng rồi, chính là anh, cô từng cho rằng, chính mình kiếp trước có bao nhiêu khát vọng yêu Tôn Hạo, thế nhưng nay cô mới biết được, nguyên lai, từng đó, cũng không kêu là yêu.
Cho đến ngày nay, thời điểm cô cuộn mình ở trong lòng anh, tim đập nhanh không ngừng, cô mới biết được, nguyên lai, chính mình là yêu Mạc Thiên Hằng, bởi vì ở thời điểm khó khăn nhất của mình, trước mắt đều là anh.
-“Tiêu nhi! ! ”
Giọng anh khàn khàn, một đôi con ngươi đen mà lại lợi hại, chống lại đôi mắt cô.
Dường như một đầm nước sâu thẳm, nhu tình, mà lại làm cho người say mê.
Diệp Tiêu nhìn anh, thiên ngôn vạn ngữ kẹt ở tại trong cổ họng, thật lâu sau, một câu trầm nhẹ dừng ở trong lỗ tai anh,
-“Thiên Hằng, em yêu anh! ! ”
Giọng nói nhỏ vụn của cô có vẻ chọc người, ánh mắt Mạc Thiên Hằng tối tăm, cúi người, lại lần nữa hôn cánh môi cô.
Anh đợi những lời này tựa hồ đã đợi rất lâu, lâu đến ngay cả chính anh đều đã sắp quên chính mình có bao nhiêu khát vọng những lời này.
Đáy mắt nam nhân nhanh chóng lóe qua một chút tinh quang, cúi thân mình, nhẹ nhàng mà bao lấy cánh môi cô, Diệp Tiêu tựa vào trong lòng anh, chỉ cảm thấy, chung quanh ấm dào dạt, cô híp mắt, chính là không từng nghĩ, còn chưa kịp phản ứng, góc áo đã bị bàn tay to của anh vạch ra tìm tòi.
Cô cả kinh,
-“Thiên Hằng! ! ”
-“Tiêu nhi, anh muốn em! ! ” Giọng Anh khàn khàn, khóe môi hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Diệp Tiêu hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Hằng, xe cứ đứng ở ven đường như vậy, nếu như bị chụp được cô liền! !
-“Chúng ta trở về được không? Đây là ven đường! ! ”
Cô nhỏ giọng nhắc nhở, ánh mắt Mạc Thiên Hằng tối tăm, cực không tình nguyện dừng lại động tác trên tay, phải biết rằng, chỉ cần anh muốn, cho tới bây giờ đều không cần để ý đây là ở đâu.
Thế nhưng anh bận tâm cảm thụ của Diệp Tiêu.
Đối với yêu cầu của cô, Mạc Thiên Hằng cho tới bây giờ đều sẽ không chậm trễ.
Lưu luyến buông lỏng thiên hạ trong lòng ra, Mạc Thiên Hằng dựa vào trên lưng ghế dựa, tài xế rất nhanh liền lên xe, xe Bentley màu trắng một đường mà đi.
Mà cùng lúc đó bên kia, Tiêu Hạo đang đứng ở giữa đám người, đối mặt phóng viên khảo vấn.
-“Tiêu trợ lý, mọi người đều biết ngài là trợ lý của Mạc tiên sinh, như vậy xin hỏi, sự tình lần này Mạc tổng biết không? Có phải có tính toán tuyết tàng Diệp Tiêu hay không?”
-“Tiêu trợ lý, nghe nói Diệp tiểu thư ở trong bộ phim《 Linh Âm 》đảm nhiệm nhân vật nữ nhị, mọi người đều biết một tiểu diễn viên mới là không có khả năng đảm nhiệm nhân vật trọng yếu như vậy, xin hỏi phía sau có phải có liên quan với mấy tấm ảnh hôm nay hay không?”
Tiêu Hạo nhìn người trước mặt, đều âm thầm thay bọn họ xuất mồ hôi.
Phải biết rằng, chửi bới nữ nhân của Mạc Thiên Hằng như vậy, kết cục đã rõ ràng.
-“Các vị, yên tĩnh một chút!” Tiêu Hạo hắng giọng, ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.
Sau đó không nhanh không chậm mở miệng,
-“Căn cứ tương quan pháp lệnh, điều xx của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, chúng tôi xác nhận vì quyền lợi của công ty, nên những tin tức mà liên lụy đến quyền lợi của cô Diệp, tương quan công ty chúng tôi có quyền bảo hộ quyền lợi của cô Diệp, nghệ nhân của công ty!”
Tiêu Hạo vốn là học luật, đi theo bên cạnh Mạc Thiên Hằng nhiều năm, có cái nguyên nhân mấu chốt nhất chính là -- anh tùy thời có thể đối với biến cố đột phát tiến hành biện hộ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...