Lời này của Diệp Vũ, người hiểu lẽ nghe tới đều mang theo vài phần trào phúng, vòng giải trí liền là như vậy, Diệp Vũ làm như vậy, không khác tự rước lấy nhục.
Diệp Tiêu liếc cô một cái,
-“Tôi có thể bắt đầu chứ?”
So với Diệp Vũ chợt cả kinh, Diệp Tiêu bình tĩnh rất nhiều.
Trần Duyệt gật đầu, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, dư quang khóe mắt từ từ đảo qua Diệp Vũ, sau đó giọng nói lạnh lùng chợt vang lên,
-“Hừ, thế nào đồng dạng là con gái Diệp gia, chênh lệch lại lớn như vậy đây?”
Diệp Tiêu bình tĩnh đứng ở trên đài, lời diễn trong miệng phi thường rõ ràng, một ngụm tiếng phổ thông tiêu chuẩn, miễn cho Trần Duyệt tìm phối âm,
-“Theo ngay từ đầu, phần tình yêu này, chính là duyên phận, nó đã tới, cũng không nên sợ hãi, phải dũng cảm, thản nhiên đối mặt, vì vậy trên thế giới, đem hai người không quen biết, ở trong một nháy mắt khiến cho tim ngươi đập gia tốc!”
Thời điểm cô nói, ánh mắt mang theo khát cầu, loáng thoáng chân thành, càng làm cho người thấy được nữ chủ quý trọng đối với tình yêu này.
Trần Duyệt ở dưới đài hô hấp hơi hơi bị kiềm hãm.
Lập tức, ánh mắt nhạt đi vài phần.
Không sai, đây là hiệu quả mà cô muốn, một nữ nhân khát cầu đối với tình yêu bày ra trước mặt, ở thời điểm đối mặt người yêu chính mình vẻ mặt dường như che chở trân bảo.
-“Nếu có thể, cả đời này, một đời, em liền cùng anh cầm tay làm bạn!”
Trong lúc còn đang chần chờ đó, Diệp Tiêu cũng đã chuyển hoán cảnh tượng, ở thời điểm hai người sắp chia lìa, trong giọng nói kia mang theo không buông tha, mang theo bi thống, đồng dạng cũng mang theo cô độc có tôn nghiêm.
-“Tốt!” Trần Duyệt đánh gãy cô, từ ghế tựa bên cạnh đứng lên.
-“Diệp tiểu thư, bộ phim này còn nửa tháng nữa sẽ quay, nhân vật nữ chính định xuống do em đảm nhiệm, em cảm thấy còn có chỗ nào không thích hợp, trực tiếp nói với chị là được!” Trần Duyệt híp mắt, lộ ra tươi cười.
Dường như là đã kiếm được cả thiên hạ, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Diệp Tiêu, cô biểu diễn rất phấn khích.
Diệp Vũ đứng ở một bên xem đến có chút ngây dại, kinh ngạc xem một màn này, khóe môi hơi hơi run rẩy, Diệp Tiêu thế nhưng có kỹ thuật diễn như vậy?
Cho đến hôm nay, cô mới phát hiện!
Nghĩ như vậy, trong lòng liền nhiều thêm vài phần không kiên nhẫn, phải biết rằng, vốn Trần Duyệt đã có thành kiến đối với cô, nay Diệp Tiêu còn biểu hiện xuất sắc như vậy, vị trí nhân vật này xem như không bảo đảm.
Nhưng mà, Diệp Vũ không cam lòng!
Cô nay hai bàn tay trắng, chỉ có thể đáp ứng Hứa Phàm hai người buổi tối ước hội, mới tranh thủ được cơ hội này, nay! !
Con vịt đến miệng đã bay mất! (trên thực tế, quang hoàn này đó, không có khả năng thuộc về cô!)
-“Nói như vậy? Đã định xuống?” Đáy mắt Diệp Tiêu cũng không có toát ra vui sướng vốn nên có, tương phản, cô cẩn thận hỏi.
Trần Duyệt gật gật đầu, không nhanh không chậm mở miệng,
-“Diệp tiểu thư yên tâm, ngày mai tìm người đại diện của em chứng thực hợp đồng, trước kia tôi cũng đã đạo diễn qua mấy tác phẩm, không phải lần đầu tiên hợp tác cùng Nhuệ Vũ!”
Thời điểm Trần Duyệt nói chuyện hơi nheo mắt, sau đó nhìn Diệp Tiêu,
-“Tôi cảm nhận Diệp tiểu thư chính là nhân tuyển thích hợp nhất với nhân vật này, tôi tin tưởng, tôi sẽ không nhìn lầm người!”
Trần Duyệt làm như nhớ tới cái gì, lại không nhanh không chậm mở miệng,
-“Còn có chính là, người tài trợ bộ phim này tối hôm nay có tổ chức buổi tiệc tối, muốn mời cô tới một chút, dù sao cũng là phải ra mặt!”
Lời này nói không sai, Diệp Tiêu cũng biết, có vài đoàn phim định xong diễn viên là cần phải gặp mặt người tài trợ.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, bên kia liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi, thanh âm kia là của Tiểu Nhiều.
Diệp Tiêu theo bản năng ngẩn ra, nghiêng mặt đi, xấu hổ hướng về phía Trần Duyệt cười cười,
-“Trần đạo diễn, ăn cơm là phải làm theo lý thường, em có dẫn theo cháu trai trong nhà tới đây, em đi xem, thật sự là có lỗi!”
Vừa nói xong, cũng không quản Trần Duyệt thật sự ngăn cản cô hay không, Diệp Tiêu đã đi qua.
-“Ô ô! ! ”
Lúc này Tiểu Nhiều đang ngồi ở trên đất khóc, Diệp Tiêu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nó.
-“Vấp ngã liền khóc!”
Lạc Lạc bất đắc dĩ nhún vai, trải qua một ngày ép buộc này, cô xem như minh bạch, bản thân cuộc đời nên định xuống, sinh đứa nhỏ đó là nghiệp chướng nặng nề!
-“Được rồi, được rồi, Tiểu Nhiều không khóc! ! ”
Diệp Tiêu thấp giọng dỗ nó, trước đó cô không có mang qua đứa nhỏ, mà nói càng không có kinh nghiệm liên quan, bởi vậy cô cũng không biết hẳn là như thế nào cho phải.
Coi như lúc Diệp Tiêu chần chờ, Trần Duyệt cũng đã đi tới.
Nhìn thấy Tiểu Nhiều, lập tức trước mắt sáng ngời!
-“Dáng dấp đứa nhỏ này không tệ!” Cô khoanh hai tay trước ngực, từ từ nói, Diệp Tiêu có chút kinh ngạc, quay mặt nhìn Trần Duyệt.
Ai biết giây tiếp theo Trần Duyệt bước tới đây, khom người, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Nhiều,
-“Anh bạn nhỏ, trong kịch bản này còn thiếu một ngôi sao nhỏ tuổi, cháu tới thử xem?”
Trần Duyệt vừa nói ra câu đó, Diệp Tiêu liền ngây ngẩn cả người.
-“Trần đạo diễn, chỉ sợ! ! ” Diệp Tiêu dừng một chút, tương lai của Tiểu Nhiều, cô không có cách nào làm chủ, người có thể làm chủ là Mạc Thiên Hằng.
Nhưng mà anh không ở đây, chính mình không có cái quyền kia.
Nguyên bản đang khóc như mưa rơi Tiểu Nhiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Duyệt, như là đang chờ đợi Trần Duyệt nói tiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...