-“Tình huống gì đó chú cũng đừng phân tích với cháu, dù sao trong khoảng thời gian này cháu tương đối rảnh, chú muốn thêm diễn liền thêm đi!”
Diệp Tiêu nói ra một câu, sau đó kêu Lạc Lạc mang theo Tiểu Nhiều liền rời khỏi đoàn phim.
Thế nhưng mới vừa đi tới cửa, đường phía trước đã bị người chặn, Diệp Tiêu nao nao đối diện Thư Nhạc.
-“Thư tiểu thư còn có việc gì?”
-“Diệp Tiêu, ngươi cho là! ! ”
Thư Nhạc tận lực dừng một chút, trong lòng biết đối thoại của mình cùng Lục Hoa lúc trước đều bị Diệp Tiêu nghe được hết nói,
-“Chỉ bằng ngươi có chút tiểu kỹ xảo này liền có thể trèo lên giường Lục Hoa?”
Lời của cô nói rất khó nghe.
Diệp Tiêu không giận, ngược lại khóe môi phát ra một tiếng hừ lạnh, từ từ mở miệng,
-“Thư tiểu thư, không phải mỗi người đều giống như cô, ở trong vòng giải trí dựa vào leo lên giường để đi lên!”
Cô không hờn không giận mà cười.
Thế nhưng, chỉ có trong lòng chính mình Diệp Tiêu rõ ràng, thời điểm nói lời này, thiện lương của cô giống như thật sự đã tiếp nhận Mạc Thiên Hằng, nếu không! !
Có lẽ cô thật sự sẽ đem chính mình cùng Thư Nhạc quy về một loại!
Diệp Tiêu một câu, đâm thẳng thật lợi hại, Thư Nhạc là minh tinh một đường nổi tiếng, thế nhưng! !
Thanh danh của cô cũng không có tốt như ở mặt ngoài vậy!
Diệp Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi, không đợi Thư Nhạc nói chuyện, đã tiếp tục mở miệng,
-“Lục Hoa chính là người đại diện của tôi, trước đó, tôi tin tưởng anh ta đã giải thích qua với cô, nếu cô không tin, tôi cũng không muốn giải thích cái gì!”
Giọng cô hạ xuống, liền nắm tay Tiểu Nhiều đi ra cửa phim trường.
Thư Nhạc phẫn nộ không thôi, trừng mắt nhìn cô, đúng lúc này, chiếc Bentley màu trắng dừng ở ven đường lại mở cửa.
Thư Nhạc nao nao, liền nhìn thấy có người từ trong xe bước xuống.
Tiêu Hạo cung kính nhìn Diệp Tiêu, vì cô kéo ra cửa sau xe,
-“Phu nhân, tổng tài còn có chút sự tình cần sử lý, tôi thay tổng tài đến tiếp ngài qua đoàn phim bên kia phỏng vấn!”
Diệp Tiêu gật gật đầu, không có cự tuyệt.
Cách thời gian phỏng vấn không nhiều lắm, cô không tất yếu tại trên loại việc nhỏ nhặt này tìm lý do.
Mà bên này, Thư Nhạc thấy người xuống xe mở cửa cho Diệp Tiêu thì đột nhiên ngẩn ra, Tiêu Hạo là trợ lý của Mạc Thiên Hằng, điểm này từ thời điểm cô ở Nhuệ Vũ đã biết! !
Hừ, cô cho là Diệp Tiêu túm được cái gì, nguyên lai là trèo lên giường trợ lý tổng tài!
Nghĩ như vậy, Thư Nhạc trên mặt tươi cười càng thêm lạnh băng.
Diệp Tiêu lên xe, không quá lâu, liền đến địa điểm thử kính mới.
Cô mím môi, đi vào phim trường, Lục Hoa cũng không đi cùng, nhưng mà tựa hồ đối với cô thử kính không có trực tiếp ảnh hưởng gì?
-“Cô là Diệp Tiêu?” Đạo diễn tên là Trần Duyệt.
Nhìn thấy cô trong nháy mắt, lập tức trước mắt sáng ngời.
Đồng dạng ngoài dự đoán của Diệp Tiêu là, vị đạo diễn này, so với trong tưởng tượng của chính mình hòa ái hơn nhiều, hơn nữa, là một nữ nhân, nhìn qua bất quá bốn mươi tuổi, mang mắt kính, thực nhã nhặn.
-“Dạ!” Diệp Tiêu, trả lời.
Ánh mắt cô thật bình tĩnh, thế nhưng, trong lúc đó lời nói cử chỉ lại lộ ra một luồng hơi thở cao ngạo mà lại trầm ổn không thể nói thành lời.
-“Trần đạo diễn, hai diễn viên thử kính đều đã an bày xong!”
Đúng lúc này, phía sau một thanh âm truyền tới, Diệp Tiêu thật bình tĩnh, nhưng mà Lạc Lạc cũng không như vậy nhíu nhíu mày,
-“Trần đạo, đây là ý gì? Đều đã nói định xong là chúng ta đến phỏng vấn, vì sao là hai người?”
Thời điểm Lạc Lạc nói chuyện, ánh mắt Diệp Tiêu đã dừng ở trên người Diệp Vũ cách đó không xa.
Cô cười khẽ,
-“Lạc Lạc, đừng tranh cãi, chị không để ý cạnh tranh với Diệp Vũ!”
Cô cười, nhẹ nhàng một câu, nhưng là cũng đã biểu lộ ra tự tin khó có thể diệt trừ trên người, Diệp Vũ muốn cạnh tranh với cô à?
Không nói đến người sau lưng cô là Mạc Thiên Hằng, lấy kỹ thuật diễn bé nhỏ không đáng kể của Diệp Vũ hiện tại, căn bản chính là tự rước lấy nhục.
Diệp Tiêu cười khẽ, môi đỏ mọng phác họa lên một độ cong tao nhã,
-“Trần đạo diễn, trực tiếp an bày là tốt rồi, không cần khó xử!”
Lấy được những lời này của Diệp Tiêu, Trần Duyệt như trút được gánh nặng, theo bản năng nheo nheo mắt, lập tức phân phó xuống, cũng may Diệp Tiêu cũng không có tính toán chi li với cô, nếu không chính mình liền thật sự đâm lao phải theo lao.
Chỉ bằng điểm này, ấn tượng của cô đối với Diệp Tiêu có thêm vài phần.
-“Chị Tiêu!” Lạc Lạc có chút bất mãn, gọi lại Diệp Tiêu.
Phải biết rằng, cô rất rõ ràng, Diệp Tiêu rất giống cô đều là người không đồng ý chịu thiệt!
-“Yên tâm đi, Diệp Vũ muốn giành vai diễn với chị, không khác! ! ”
Cô tận lực dừng một chút,
-“Tự rước lấy nhục!”
Trong giọng nói lạnh lùng của cô mang theo vài phần cười lạnh, sau đó cứ dựa theo Trần Duyệt yêu cầu thay xong quần áo vai diễn, đứng ở trước màn ảnh, nói đến cũng kỳ quái, bộ phim ‘Duyên Đến' này nam chính chậm chạp chưa định, mà nữ chính lại cố tình tính toán ở trên đầu người mới.
Trần Duyệt trong lòng này bàn tính là thế nào đánh, xem ra là không có người biết được.
-“Trần đạo diễn, rõ ràng chính tôi đã đến trước, thế nào cô ta thử kính trước?” Diệp Vũ không biết khi nào thì chạy tới bên người Trần Duyệt, cực kì bất mãn nói.
Trần Duyệt từ từ quay sang, lạnh lùng liếc cô một cái,
-“Thời điểm bảo cô thử kính, không phải cô đang làm khó dễ hoá trang sư sao? Thế nào hiện tại tôi thay đổi người, cô lại nói vậy?”
Ánh mắt Trần Duyệt lạnh băng giống như không đáy, cắn nuốt Diệp Vũ!
Diệp Vũ đến sớm nửa giờ so với Diệp Tiêu, thế nhưng, cô vẫn đang cùng thợ hoá trang tính toán chi li, hiện tại, lại có mặt tìm đến Trần Duyệt lý luận thứ tự ai trước sau!
-“Tôi! ! ” Diệp Vũ cắn chặt răng, cô cảm thấy, Diệp Tiêu phỏng vấn trước so với chính mình, liền ý nghĩa khả năng hình tượng của cô ở trong lòng Trần Duyệt vào trước sẽ là chủ!
Không được, tuyệt đối không được!
Lúc trước, Tôn Hạo cúp điện thoại của cô, cô quá tức giận, vội vàng rời đi, thế nhưng không nghĩ tới, trùng hợp ngay tại cửa phim trường gặp nam diễn viên Hứa Phàm đương nổi tiếng.
-“Trần đạo diễn, mọi việc đều có thứ tự trước sau, Diệp Vũ đã đến trước, để cho cô thử trước đi!”
Người nói chuyện là phó đạo diễn Hứa Hoa, nguyên nhân vì Hứa Phàm là cháu ruột Hứa Hoa, mới khiến cho Diệp Vũ chiếm được cơ hội phỏng vấn.
Trần Duyệt nghe xong lời này, có chút không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Diệp Vũ,
-“Tôi nói cho cô biết, sai lầm chỉ một chi tiết tôi đều sẽ bảo cô cút đi!”
Lời này của Trần Duyệt, rõ ràng có vài phần ý tứ làm khó dễ.
Cho dù Diệp Vũ có ý kiến, cũng không dám mở miệng nói!
Diệp Vũ không yên đi lên đài, dựa theo lời trên kịch bản Trần Duyệt đưa cho chính mình lúc trước, thật cẩn thận đã mở miệng,
-“Theo ngay từ đầu, tình yêu này, chính là duyên phận, duyên phận đã tới! ! tới! ! ”
Lời kịch đến bên miệng lại kẹt lại.
Diệp Vũ kinh ngạc, ở dưới đài rõ ràng cô đã thuộc rồi, thế nhưng ở chỗ này lại không nhớ ra?
Đang muốn mở miệng, ai biết, Trần Duyệt lại nâng nâng tay,
-“Đi xuống!”
Trần Duyệt không giả đăm chiêu phung ra hai chữ đi xuống, Diệp Vũ triệt để không thể nhịn được nữa, căn bản không chú ý đến hình tượng, chửi ầm lên,
-“Trần Duyệt, chị cho tôi chỉ nửa giờ thời gian xem kịch bản, tôi nghĩ chị chính là có thành kiến với tôi? Chị đã thu được cái ưu việt gì từ Diệp Tiêu, cho nên, nhân vật này là điều động nội bộ đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...