Nhà cũ Mạc gia là một tòa nhà quạnh quẽ trên núi ở thành đông.
Bốn phía, sống lâu lên lão làng, lộ ra vài phần lương ý.
Xe vững vàng trực tiếp dừng ở trước cửa biệt thự Mạc gia, Mạc Thiên Hằng xuống xe trước, Tề Tam đã sớm từ bên trong ra ngoài đón, trong ánh mắt anh mang theo vài phần lạnh bạc.
-“Cậu hai!”
Ở S thị, cơ hồ ít có người dám gọi thẳng tên Mạc Thiên Hằng, hai chữ ‘Cậu hai’ cũng đã bao hàm tôn kính của bọn họ.
-“Ừ!” Mạc Thiên Hằng lên tiếng, động tác tao nhã đi tới bên cửa xe chỗ Diệp Tiêu, kéo ra cửa xe cho cô.
Tề Tam còn đang chần chờ kết quả là thần thánh phương nào có thể khiến cho Mạc Thiên Hằng tự mình làm đến bước này, nhưng thời điểm Diệp Tiêu bước xuống xe ông lại triệt để ngẩn ra.
Nữ nhân trong xe, có chút quen mặt.
Diệp Tiêu mặc một bộ lễ phục, tay tự nhiên mà vắt ở trên cánh tay hữu lực của Mạc Thiên Hằng.
-“Cậu hai, cậu......” Tề Tam cúi đầu, theo bản năng đã mở miệng.
Mạc Thiên Hằng làm như vậy, chính là nói rõ đang khiêu khích Mạc Hải.
Nhưng anh cũng không dám nói thêm một câu, giờ khắc này, lẳng lặng nhìn hai người trước mặt, trai tài gái sắc, không thể không nói, bọn họ thật sự thực xứng.
-“Vợ tôi!” Mạc Thiên Hằng mím môi, lạnh lùng giới thiệu.
Bất luận kẻ nào, mặc kệ bọn họ thật sự có thể chấp nhận Diệp Tiêu hay không, chỉ cần là người phụ nữ của Mạc Thiên Hằng anh, liền không có người có tư cách nói cô nửa phần không tốt!
-“Thiên Hằng......”
Đúng lúc này, đã có người từ bên trong chạy ra.
Không phải người khác, đúng là Giang Ngọc.
Trong tay cô nắm một cậu bé nhìn qua cỡ bốn năm tuổi, không cần đoán cũng biết, đúng là Tiểu Nhiều theo như lời trong miệng cô.
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng lạnh băng dừng ở trên người cô, không có một câu dư thừa, ghé mắt nhìn Diệp Tiêu,
-“Đi thôi, chúng ta vào trước đã!”
Dường như tại một khắc này, trong mắt anh chỉ còn lại có Diệp Tiêu, toàn bộ thế giới đều không có hào quang.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà mím môi, muốn mở miệng nói cái gì, đã thấy đứa nhỏ kia tránh thoát tay Giang Ngọc, nắm ống quần Mạc Thiên Hằng.
-“Cha!”
Thanh âm Tiểu Nhiều mềm yếu nhỏ xíu truyền vào trong lỗ tai, có lẽ là xuất phát từ bản năng đứa nhỏ.
Thời điểm nó nhìn về phía Diệp Tiêu ánh mắt lạnh băng, lộ ra vài phần nghen ghét.
Mạc Thiên Hằng nheo nheo mắt, sau đó, chuyển ánh mắt sang hướng Giang Ngọc,
-“Đã nói rồi, cô nhất định phải để tôi xé rách mặt cùng cô mới chịu sao?”
Lúc này quanh thân anh lạnh băng, cơ hồ khiến cho Tiểu Nhiều đang ôm ống quần anh liền run run, theo bản năng liền lui về sau vài bước.
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng, nhiếp tâm hồn người, khiến cho Giang Ngọc có chút sợ hãi.
-“Thiên Hằng, Tiểu Nhiều thích anh, anh biết mà......”
Giang Ngọc thật cẩn thận mở miệng, tuy rằng Tiểu Nhiều không phải đứa nhỏ thân sinh của Mạc Thiên Hằng, nhưng từ lúc đứa nhỏ sinh ra đến bây giờ, luôn luôn thân cận với Mạc Thiên Hằng, nay Giang Ngọc vừa vặn dùng nó để khiêu khích Diệp Tiêu.
-“Tôi biết, lại như thế nào?”
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng lạnh băng dừng ở trên người cô.
Một bàn tay nắm Diệp Tiêu thật chặt, ghé mắt đối với cô mở miệng,
-“Nó là Tiểu Nhiều, con của Giang tiểu thư!”
Một câu của anh, cơ hồ phủi sạch tất cả quan hệ.
Diệp Tiêu mím môi cười khẽ,
-“Đứa nhỏ này thích anh, chẳng bằng nhận nó làm con nuôi!”
Nụ cười của cô tươi đẹp, giống như ánh mặt trời trong ngày hè, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà kéo cánh tay Mạc Thiên Hằng, môi với răng mỗi một chữ, đều làm tâm Giang Ngọc sinh sôi đau đớn.
Nhận làm con nuôi? Thật đúng Diệp Tiêu có thể nói, nếu không phải cô xuất hiện, Mạc Thiên Hằng chính là cha của Tiểu Nhiều, đây là không thể nghi ngờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...