Cuối cùng, Diệp Tiêu vẫn là nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, nước mũi cùng nước mắt, đều không hề ngừng mà cọ ở tại trên áo sơmi màu trắng sạch sẽ của Mạc Thiên Hằng, nhưng nam nhân này cũng không có một chút ghét bỏ.
-“Tốt rồi, nơi này không còn chuyện gì nữa, mọi người giải tán đi!”
Anh một tay nhẹ nhàng mà vỗ lưng Diệp Tiêu, vừa mở miệng tự nhiên nói về phía vài người đứng ở cửa.
Mặc dù có không ít người cực không tình nguyện, nhưng mà, Mạc Thiên Hằng đứng ở trước mắt, một cỗ khí độ bễ nghễ thiên hạ kia làm cho bọn họ không dám nhiều lời, không lâu sau đó, mọi người đã bỏ đi không sai biệt lắm.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà đẩy Mạc Thiên Hằng ra, thừa dịp lúc người khác không chú ý, nhẹ nhàng mà lau nước mắt ở trong hốc mắt sắp chảy ra.
-“Thím Trương, cám ơn thím!”
Trong thanh âm của cô vẫn còn mang theo vài phần nức nở, thím Trương lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Diệp Tiêu.
-“Con nha, đã sớm từng nói với con, đừng trà trộn trong cái vòng giải trí, gặp phải người không nên dây vào?”
Thời điểm thím Trương lải nhải, hai người lại cũng chưa phát hiện, Mạc Thiên Hằng đã xoay người đi tới cửa phòng cháy ở cuối hành lang dài.
-“Giang Ngọc, cô muốn làm cái gì?”
Mạc Thiên Hằng cầm di động, trong giọng nói lạnh băng mang theo chất vấn, làm cho người ở bên đầu kia điện thoại đột nhiên ngẩn ra.
Giang Ngọc rất không tự nhiên mím môi, cô không nghĩ tới Mạc Thiên Hằng thế nhưng sẽ mau biết như vậy.
Nhưng cho dù như thế, cô cũng không thể liền thú nhận như vậy.
-“Thiên Hằng, anh đang nói cái gì? Em thế nào nghe không hiểu?”
Trong giọng nói nhu nhược của cô, mang theo vài phần nghi hoặc, đã là thật lớn che giấu.
Nhưng Mạc Thiên Hằng là ai? Thông minh như anh, ở S thị, không có sự tình nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.
-“Cô nói tôi đang nói cái gì? Giang Ngọc, nhất định phải cá chết lưới rách cô mới thỏa mãn sao?”
Giọng nói lạnh lùng của anh một chút lại một chút chọc vào trong lòng Giang Ngọc.
Cô biết, chính mình không có năng lực cùng Mạc Thiên Hằng đối đầu, nhưng cô phải làm cho Diệp Tiêu biết khó mà lui.
-“Thiên Hằng, anh làm sao vậy? Thế nào tức giận lớn như vậy? Ai chọc anh mất hứng sao?”
Giang Ngọc áp chế lửa giận trong lòng, cô biết Mạc Thiên Hằng sẽ che chở Diệp Tiêu, cũng không nghĩ đến thế nhưng sẽ tới cảnh giới như vậy.
-“Mất hứng?”
Mạc Thiên Hằng hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng mà ở trên lan can thông đạo phòng cháy nhẹ nhàng mà gõ, hiện ra một loại nhàn nhã nói không nên lời.
-“Giang Ngọc, hiện tại phái người đưa Diệp Mặc về cho tôi, nếu không cô có biết hậu quả như thế nào không!”
Giọng nói lạnh như băng của anh làm cho người bên kia ống nghe cơ hồ run run.
Mạc Thiên Hằng nói ra lời này, rõ ràng chính là đang uy hiếp cô.
-“Thiên Hằng, vì một nữ nhân không liên quan, anh lại uy hiếp em là sao?”
Giang Ngọc nhẹ giọng hỏi, hiện tại lời gì của cô cũng đều có khả năng sẽ chọc giận Mạc Thiên Hằng, thiết tưởng đến lúc đó hậu quả sẽ không chịu nổi.
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng xì nhẹ,
-“Tốt nhất cô không cần tự rước lấy nhục! Giang Ngọc, người khác không biết cô như thế nào, nhưng này chút tôi đều rõ như lòng bàn tay!”
Anh dừng một chút, hít một hơi,
-“Huống chi, tôi đã cảnh cáo cô!”
Giang Ngọc nghe xong lời này của anh, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
-“Vậy chỉ sợ anh đã tìm lầm người, Diệp Mặc không ở chỗ em!”
Sau một lúc lâu, cô nghĩ ngang, lạnh lùng nói.
Nhưng mà, cô chưa kịp nói xong lại bị Mạc Thiên Hằng cắt ngang,
-“Tốt nhất cô phải nghĩ cho rõ ràng, cái này cũng không liên quan đến cô một người có thể hay không an ổn sống sót, còn có Tiểu Nhiều!”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm nói xong.
Kỳ thật vừa mới một khắc đi vào phòng bệnh kia, anh cũng đã có thể khẳng định sự tình là Giang Ngọc đang âm thầm động tay động chân, nhưng mà anh không nghĩ tới cô thế nhưng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nếu Giang Ngọc thật sự cho rằng như vậy có thể lưu lại tâm của anh, vậy thì cô đã quá ngây thơ rồi.
Nghe được hai chữ Tiểu Nhiều, Giang Ngọc mạnh ngẩn ra.
Cô rốt cục có chút không thể nhịn được nữa,
-“Mạc Thiên Hằng, anh lấy Tiểu Nhiều ra để uy hiếp em? Tiểu Nhiều là đứa nhỏ của em, nhưng nó cũng coi anh là cha của nó!”
Mấy chữ cuối cô cường điệu một chút.
Tiểu Nhiều là đứa nhỏ của Giang Ngọc, năm nay đã ba tuổi.
Bốn năm trước, Giang gia đắc tội người trong hắc đạo, Giang Ngọc nhận liên lụy bị người luân gian, bởi vì thờ phụng Đạo Hồi, không thể phá thai, bởi vậy mới sinh đứa nhỏ ra.
Ba năm trở lại, Mạc Thiên Hằng cùng cô định ra hôn ước, bởi vậy cũng liền theo lý thường phải trở thành cha của Tiểu Nhiều, đứa nhỏ rất thích anh.
-“Giang Ngọc, cô cũng nói, là làm!”
Giọng nói thanh lãnh của Mạc Thiên Hằng từ trong ống nghe truyền đến,
-“Như cô không có làm ra chuyện như vậy, Tiểu Nhiều bên kia, cho dù cô mất đi, tôi cũng sẽ bảo hộ nó chu toàn, nhưng Giang Ngọc, là chính cô đã hủy đi hạnh phúc của nó!”
Lần đầu tiên, Giang Ngọc cảm thấy Mạc Thiên Hằng lạnh lùng như vậy.
Anh là vô tình, vì thủ hộ gì đó anh muốn, anh có thể không tiếc hết thảy đại giới.
Giang Ngọc hít sâu một hơi, giọng nói có chút run run,
-“Nhưng Mạc Thiên Hằng, anh có biết không? Em thích anh, cho tới nay, anh đã thương tổn em vô cùng sâu, mà em chưa từng có qua một câu oán hận, đơn giản bởi vì em thích anh!”
Thời điểm cô nói chuyện, nước mắt đã rơi xuống, nhưng mà, bên này ống nghe Mạc Thiên Hằng cũng không vì vậy mà lay động.
Anh hơi híp mắt, nhìn đèn đóm leo lét xa xa, dường như không có nghe lời của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...