Mà đúng lúc này, bên kia Tôn Hạo phát ra một tiếng thét kinh hãi.
-“Diệp Vũ, em làm sao vậy?”
Chỉ thấy trên mặt Diệp Vũ lộ ra bệnh sởi đỏ đỏ, hai cái tay nhỏ bé trắng noãn càng không ngừng gãi, ngứa tan nát cõi lòng làm cho cô không thể khống chế.
Diệp Tường nhíu nhíu mày, trước kia vì phòng ngừa Diệp Vũ nhận lấy thương tổn, ông tận lực phân phó người làm trong nhà phong tỏa tin tức Diệp Vũ mẫn cảm đối với xoài, nhưng Diệp Tiêu làm sao mà biết được?
Diệp Tiêu híp mắt, một bộ dáng chờ xem kịch vui, tựa như đang nói, ‘Thế nào? Chính là tôi bày ra, ông cắn tôi đi!’
Kỳ thật, kiếp trước cô cũng là trong lúc vô ý biết được, lúc đó, Diệp Vũ đến nhà làm khách, Tôn Hạo tận lực muốn cô ta tránh đi xoài, bởi vậy, Diệp Tiêu liền sinh ra hoài nghi, quả nhiên, cô ta thật sự mẫn cảm đối với xoài!
-“Thế nào? Ái nữ của ông giống như đang đột phát cái gì, ông không tới nhìn xem sao?”
Thời điểm Diệp Tiêu nói, Diệp Tường đã khẩn cấp muốn xoay người, nhưng nghĩ đến như vậy liền tiện nghi cho Diệp Tiêu, ông chung quy là có chút bất mãn.
Đúng lúc này, Mạc Thiên Hằng đã trở về.
Nam nhân hai tay bỏ trong túi quần, động tác quá tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh, tao nhã, ngạo khí không ai bì nổi lại làm cho người ta nhìn mà sợ.
-“Anh yêu, giới thiệu với anh một chút, vị này là ba ba Diệp Vũ, Diệp tiên sinh!”
Cô híp mắt, lại nương theo ánh mắt hữu lực của Mạc Thiên Hằng thị uy về phía Diệp Tường.
Diệp Tường cho dù hiểu biết nông cạn, cũng không có khả năng không biết Mạc Thiên Hằng.
Mạc Thiên Hằng anh là ai? Niên thiểu hữu vi đã là thiếu niên tổng tài của S thị, vương giả một tay che trời, thậm chí còn có nghe đồn nói anh cùng quân đội có liên quan, bất quá cẩn thận nghĩ đến, nếu không phải có liên quan với quân đội, chỉ sợ anh ở S thị cũng sẽ không xuôi gió xuôi nước như mặt trời ban trưa đi?
-“Diệp tiên sinh, ngài khỏe!”
Giọng nói lạnh lẽo, làm cho Diệp Tường ngẩn ra.
Ở S thị, người muốn tiến tới tiếp cận Mạc Thiên Hằng rất dữ dội, Diệp Tường ông chính là một trong số đó, nhưng ông thật không ngờ là, chính mình hao hết trăm phương nghìn kế muốn tạo ra một lần cơ hội hợp tác cùng Mạc Thiên Hằng, mà giờ này khắc này anh ta liền đứng ở trước mặt chính mình, cùng xuất hiện với Diệp Tiêu.
Hai người nắm tay, Mạc Thiên Hằng liền ngồi xuống, bàn tay to nhẹ nhàng mà khiều khiều mũi Diệp Tiêu.
-“Không đói sao?”
Thời điểm anh nói chuyện như trước rất tự nhiên, Diệp Tiêu cơ hồ cảm thấy chính bản thân mình một diễn viên chuyên nghiệp đều xa xa không sánh kịp với anh một thường dân này.
-“Chờ anh!”
Cô cười khẽ, nghiêng mặt, nhấp một ngụm nước trái cây trong chén trước mặt.
Diệp Tường cước bộ không nhúc nhích, đứng ở tại chỗ, xem một màn này, lại cảm thấy không biết làm sao, đây là biện pháp tiếp cận Mạc Thiên Hằng tốt nhất, chính là! !
-“Uống ngon à?”
Mạc Thiên Hằng vừa nói, vừa vươn tay đem cái cốc nước trái cây cô vừa mới uống đến bên miệng.
Động tác này, đừng nói là Diệp Tường, liền ngay cả Diệp Tiêu đương sự này đều ngây dại.
Anh không có chút ý tứ ghét bỏ chính mình, nhấp một ngụm nước trái cây, còn nhẹ nhàng đánh giá.
-“Rất ngọt, bất quá hẳn là thứ em thích!”
Diệp Tiêu thích đồ ngọt, điểm này, đại khái thời điểm yến hội đêm qua anh đã nhìn ra.
Bàn bên cạnh giờ này khắc này đã là loạn thành một đoàn, Tôn Hạo ôm Diệp Vũ vội vàng đi xuống lầu phải đưa cô đi bệnh viện, mà Diệp Tường thật giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
-“Diệp tiên sinh, ngồi xuống ăn chút?”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm đã mở miệng, khí chất tao nhã cao quý không giảm, một câu, không giận tự uy, lại làm cho Diệp Tường hơi hơi chần chờ.
Ông cần kết giao với Mạc Thiên Hằng một người có quyền có thế, Diệp thị nay chính là đang trong thời buổi rối loạn, nếu có thể được Mạc Thiên Hằng giúp, những ngày về sau sẽ bằng phẳng rất nhiều.
-“Anh yêu, người ta còn muốn ăn cơm, có thể hay không không cần ngán như vậy?”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, tuy rằng là một câu thực không lễ phép, nhưng cô không muốn cùng Diệp Tường ăn cùng bàn, người này quả thực người cũng như tên ‘Tường!’ thật sự là quá chuẩn xác.
-“Tiêu nhi, em cũng quá không hiểu chuyện! Hử?”
Anh nói lời này, có chút ý trách cứ Diệp Tiêu.
Diệp Tường trước mắt sáng ngời cho rằng Mạc Thiên Hằng đối với Diệp Tiêu loại nữ nhân này cũng liền ba phút nhiệt độ, không nghĩ tới giây tiếp theo, nam nhân anh tuấn hếch mày.
-“Diệp tiên sinh thật xin lỗi, bạn gái tôi không thích ông, trong vòng nửa phút, mời ông biến mất khỏi nơi này!”
Tươi cười trên mặt anh không giảm mảy may, môi mỏng khép mở, gợi cảm đến cực hạn.
Diệp Tường nao nao, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, cơ hội thoáng chốc như vậy ông làm sao có thể buông tha?
Có thế này cưỡng chế một chút tươi cười nhìn Diệp Tiêu, nói:
-“Nha đầu, ba biết mấy năm nay thua thiệt con không ít, con không phải là muốn trở về Diệp gia sao? Về sau ba đều nghe con, đừng nói về nhà, con nói cái gì chính là cái đó!”
Ông cơ hồ là cắn răng mà nói, nhiều năm như vậy đã không đối Diệp Tiêu đứa con gái này ăn nói khép nép qua như vậy, trong mắt ông chỉ có Diệp Vũ, Diệp Tiêu cho tới bây giờ cũng không là cái gì.
Diệp Tiêu nheo nheo mắt, thấy không rõ đáy mắt, ánh mắt lại mang theo vài phần tươi cười như ẩn như hiện, làm cho người không nắm bắt được.
Cô chu chu môi, tay nhỏ bé cầm lấy thìa, đối với lời ông nói ngoảnh mặt làm ngơ.
-“Diệp tiên sinh, bạn trai tôi đã mở miệng, ông còn ở tại đây, không thấy là xấu hổ sao?”
Trong giọng nói thanh lệ mang theo vài phần cười cười như có như không, Diệp Tường tức không chịu được, một đôi tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...