Giang Việt Nhượt nhìn căn biệt thự kiểu tây màu trắng, trong lòng ẩn giấu sự hồi hộp, không biết dáng điệu của Củng Nhân khi nhìn thấy cô sẽ như thế nào.
Thương Củng Nhân, vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng vừa tức Củng Nhân đã không nói tiếng nào đã bỏ đi.
Nhất thời Giang Việt Nhượt cảm xúc lẫn lộn.
“Gâu Gâu Gâu” có tiếng chó sủa phát ra từ trong sân căn biệt thự, Giang Việt Nhượt đoán nhất định là Satsuma, họ từng nuôi một con chó, Củng Nhân từng nói cô rất yêu chó, vì nó trung thành hơn con người rất nhiều.
Là tiếng mở cổng, không biết là đang sợ hãi điều gì, Giang Việt Nhượt vội vàng kéo cửa kính lên, chạy ra đầu tiên là một con chó Satsuma trắng muốt.
Dùng ngón tay trắng như ngọc vẫy con chó Satsunma, người đó vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang vai, cũng không còn ngắn như trước nữa, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có lúc ngắm nhìn Satsuma thì mới toát ra một chút ấm áp.
Giang Việt Nhượt nhìn qua cửa kính, trong lòng nhoi nhói, Củng Nhân vẫn giữ mái tóc dài, hình như cô ấy gầy đi rồi, nỗi nhớ nhung cuộn trào mãnh liệt, nhưng lại có thứ gì đó vướng ở cổ cổ họng, tay cô ấy mở cửa chậm chạp không cử động.
Củng Nhân hình như đang nhìn qua đây, chắc là một lúc lâu rồi, cũng có thể là chỉ có vài phút, Củng Nhân liền quay đầu sang một bên, chạy đuổi theo Satsuma.
Củng Nhân ung dung lướt qua xe của Giang Việt Nhượt, giống như không nhìn thấy gì vậy.
Nước mắt đang trực trào trong đôi mắt của Giang Việt Nhượt, dường như đau đến nghẹt thở, trước kia, cho dù cô ở đâu, thì Củng Nhân chỉ cần nhìn một cái là thấy, cô ấy nói giữa những người yêu nhau sẽ có sự tâm linh tương thông, vậy có phải bây giờ cô không còn yêu nữa không?
Giang Việt Nhượt bịt miệng mình lại, không để bản thân phát ra thành tiếng, thế nhưng nỗi đau vẫn lộ ra qua đôi mắt.
Còn lần gặp lại của Hà Ngân và Hoàng Mạnh lần này lại là một quang cảnh khác.
Hà Ngân tựa vào lòng Hoàng Mạnh vẽ vòng tròn, ngắm gương mặt vừa yêu thương, vừa chê bai nhìn gì cũng không hiểu của My My, niềm thỏa mãn lớn nhất đang bao lấy trái tim, hóa ra đó chính là hạnh phúc, chỉ cần ở cạnh người mình yêu, thì không có chuyện gì là không giải quyết được, chỉ cần cả hai yêu nhau nhau, thì khó khăn gì cũng không sợ, tại sao lúc trước cô lại không nhận ra cơ chứ?
“Đáng tiếc là lúc em mang bầu với sinh con anh đều không ở bên, thật sự rất đáng tiếc không không thể cùng em nhìn con yêu trưởng thành.” Hoàng Mạnh thở nhẹ ra một cái, nghe nói lúc phụ nữ sinh con là lúc đau đớn nhất, giống như từ quỷ môn quan trở về một chuyến, đáng tiếc lúc đó lại anh không ở bên để cùng Hà Ngân vượt qua.
Hà Ngân nghe những lời của Hoàng Mạnh cũng hối hận và tự trách một hồi: “Đều tại em lúc đầu nhìn không thấu, suýt chút nữa sảy thai, may mà mẹ con em đều vượt qua được.”
Hoàng Mạnh xoa xoa tóc của Hà Ngân, hôn nhẹ lên trán cô: “Em với con là món quà quý giá nhất trong cuộc đời anh.”
Hà Ngân mãn nguyện tựa vào lòng Hoàng Mạnh, nói: “Trước đây em rất đố kị với Giang Việt Nhượt, cô ấy có thể cùng anh vượt qua quãng thời gian u ám nhất, chứng kiến anh trưởng thành, em đã từng tưởng rằng hai người yêu nhau cơ.”
“Cô bé ngốc à, sao có thể chứ.” Hoàng Mạnh nhớ lại, dịu dàng nói.
“Lúc em quậy phá đám cưới của anh.” Nói đến đây, Hà Ngân liếc nhìn Hoàng Mạnh, khuôn mặt bất mãn, tiếp tục nói: “Em ở cửa gặp Giang Việt Nhượt, là cô ấy đưa thiệp mời cho em, hình như cô ta không hề muốn phá đám chúng ta.”
Hoàng Mạnh nhìn cử chỉ ghen tuông của Hà Ngân, giọng tràn đầy sự cưng chiều nói: “Củng Nhân vì để cứu hiệp ước đã kí của Giang Thị và gia tộc, mà đã đồng ý cuộc hôn nhân chính trị, còn anh chỉ rủ lòng thương nói cho Giang Việt Nhượt biết Củng Nhân đang ở đâu mà thôi.
Hà Ngân “ồ” một tiếng, nhớ đến đám cưới hôm nay, tiếp tục bám riết đến cùng: “Ai cho phép anh kết hôn với Hà Dung.”
Khuôn mặt Hoàng Mạnh bế tắc, đây có được coi là tính sổ không: “Lúc đó anh thật sự nghĩ rằng em…đã nản lòng, hơn nữa là cô ta gài bẫy anh, nói là mang thai con anh, anh…”
Hà Ngân kịp thời bịt miệng Hoàng Mạnh lại: “Sau này em sẽ không rời xa anh nữa, cho nên bên cạnh anh tuyệt đối không thể có bất kì người phụ nữ nào nữa, anh phải HỨA rằng sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, thương em, không được phép nhìn người phụ nữ nào khác, không được phép…”
Trong mắt Hoàng Mạnh ngập tràn nụ cười trong trẻo: “Anh HỨA với em.”
“Em vẫn chưa nói xong đâu.”
“Cho dù em nói cái gì, anh cũng đồng ý với em. Chỉ cần em ở bên anh là được, chỉ cần em không rời xa anh là được.”
Tận sâu trong ánh mắt của hai người là tình cảm dịu dàng.
“Đúng rồi, My My đâu? Một năm không gặp, em nhớ nó, em muốn gặp nó.” Hà Ngân nhìn Đồng Đồng trước mặt, liền nhớ đến My My, vì đứa bé này là người có quan hệ mật thiết với Hoàng Thần, mặc dù My My không phải con anh, nhưng từ lâu anh đã xem My My như con ruột của mình rồi.
“My My cao lên rất nhiều, Hà Ngân à, nếu như em trở về chậm chút nữa, chắc anh thực sự sẽ chết vì nhớ em mất.”
“Sau này sẽ không thế nữa đâu.”
Hà Ngân và Hoàng Mạnh định buổi chiều đi thăm My My, còn Hà Dung ở một nơi khác lúc này lại nhận được tin Giang Vũ Như đã về nước.
Hơn nữa Hà Ngân có thể vào được bên trong chính là nhờ tấm thiệp mời của Giang Việt Nhượt.
Hà Dung ở trong phòng nắm chặt cánh tay mình, ép bản thân bình tĩnh lại, cô mãi mãi không thể quên cảnh người phụ nữ dịu dàng như nước đó thì thầm vào tai cô: “My My chính là con của cô.”
Câu nói đó giống như cơn ác mộng, không ngừng xuất hiện, biết được Giang Việt Nhượt trở về Mĩ thì mới thở phào nhẹ nhõm được, hơn nữa, Giang Việt Nhượt ngày trước không phải là nghĩ mọi cách để phá vỡ mối quan hệ của Hà Ngân và Hoàng Mạnh sao? Bây giờ lại như này là sao.
Nếu Giang Việt Nhượt nói với bọn người Hà Ngân về thân phận thực sự của My My, thì bản thân cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội bước chân vào nhà họ Hoàng nữa, hơn nữa Hà Ngân bây giờ cũng có đã đứa con của chính mình.
Nỗi sợ hãi to lớn ấy cứ bủa vây lấy Hà Dung, Hà Thành Lâm nhìn thấy bộ dạng của chị mình, không cầm được hỏi: “Chị à, chị sao vậy?”
Hà Dung nhìn thấy Hà Thành Lâm như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Thành Lâm à, em còn nhớ trước đây chị vì một vài nguyên nhân mà đẻ ra một đứa trẻ không? Chính là My My đang sống ở nhà họ Hoàng, Giang Việt Nhượt biết thân phận của nó, hơn nữa người phụ này bây giờ hình như đứng về phe của Hà Ngân, chị phải làm gì đây?
Trong ánh mắt của Hà Dung lộ rõ sự hoảng loạn tột độ, trên gương mặt non nớt của Hà Thành Lâm ẩn hiện chút hung tàn: “Chúng ta phải thẳng tay, không được nhượng bộ.”
Trong mắt Hà Dung cũng ẩn chứa sự tàn độc, nếu sự việc thật sự phát triển đến bước đấy, thế lực của Giang Việt Nhượt ở tít bên Mỹ, tục ngữ có câu “Đánh rắn phải đánh dập đầu”
“Giang Việt Nhượt, đây là do cô ép tôi phải ra tay.” Trong ánh mắt của Hà Dung lộ rõ sự kiên định, thân phận của My My, tuyệt đối không thể để bất kì ai biết, tuyệt đối không thể, nếu chuyện đó xảy ra thì bản thân cô sẽ vĩnh viễn mất đi con bài để vào nhà họ Hoàng, bởi vì nhà họ Hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ không còn trong trắng trở thành con dâu nhà họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...