Anh thuận tay lấy điện thoại, nhìn màn hình, liền nghe máy, “Mẹ.”
“Thần Hạo, tối nay rảnh không? Mẹ xếp lịch xem mắt cho con.” Cảnh phu nhân Tô Nhược Nhã bên kia cười hỏi, giọng ôn hòa.
Trái tay của Cảnh Thần Hạo lấy hộp điện thoại chưa được mở ra trên bàn lên, đầu nghĩ đến bộ dạng của Bùi Nhiễm Nhiễm, “Không đi.”
“Con sắp 30 rồi, còn không đi xem mắt, đừng nói là đã động tâm với bạn gái tin đồn rồi, con như vậy tức chết mẹ và ba!” Tô Nhược Nhã từ mấy năm trước đã lo cho hôn sự của con, không ngờ nhiều năm vậy, cũng không có tiến triển.
“Mua có cháu như vậy, còn sợ con ôm cháu về, hù chết mẹ.” Ngón trỏ tay trái của Cảnh Thần Hạo như có như không chạm vào chỗ mở hộp, mắt thâm sâu.
Nếu Bùi Dĩ Hàn là Bùi Nhiễm Nhiễm, vậy Bùi Noãn là con của 2 người họ, đột nhiên xuất hiện đứa cháu lớn vậy, không bị hù mới lạ.
“Chỉ nói không được gì, lời này mẹ nghe ngán rồi, xem mắt tối nay con nhất định phải có mặt.” Tô Nhược Nhã đột nhiên sắc bén nói.
Mấy năm nay bị lời mật ngọt của Cảnh Thần Hạo dụ, nhưng nào thấy đứa con gái nào?
“Công việc rất bận, con phải tăng ca.”
Sau đó, nói thêm 1 câu, “Hôn nhân đại sự, con còn gấp hơn 2 người.”
“Thật sao? Con chịu nghĩ đến là được, thích cô nương nào thì cố theo đuổi, nắm bắt thời gian đưa về bên cạnh.” Tô Nhược Nhã hưng phấn dặn dò xong, mới cúp máy.
Trong đầu anh hiện lên 2 chữ sống thử mà Bùi Nhiễm Nhiễm nói, đột nhiên hứng thú với đối tượng sống thử của cô, hoặc là căn bản không có người này.
Trước mặt con, Bùi Nhiễm Nhiễm luôn giữ lời, 2 đứa muốn học mầm non cũng làm được, có điện thoại quả thật thuận tiện hơn nhiều.
Mắt nhìn 2 con dán mắt vào điện thoại, cô bưng nước hoa quả cười đi qua: “Đừng gần quá, hại mắt.”
“Dạ, mami con biết rồi.” Bùi Dương lập tức không chơi nữa, tùy ý để điện thoại xuống, nhận ly nước hoa quả.
- ----------- --------------
“Mami…” Bùi Noãn mở đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn cô, lông mi cong dài rung động, nhìn bộ dạng, Bùi Nhiễm Nhiễm liền biết con bé cho chuyện muốn xin.
“Mami con muốn điện thoại chú, con đồng ý gọi cho chú, mami mẹ nói làm người không được nói lời không giữ lời.”
Bùi Noãn đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không biết nên khóc hay nên cười, kêu cô đừng tiếp xúc với Cảnh Thần Hạo, cô không nghe, lúc lấy số của anh lại tích cực như vậy.
Tính này rốt cuộc giống ai?
“Noãn Noãn ngoan, chú đó và chúng ta không có quan hệ, sau này đừng liên hệ nữa.” Bùi Dương nói trước, ngữ khí rất thân thiện, cố gắng hết sức không tổn thương con tim bé nhỏ của Bùi Noãn.
Bùi Noãn bĩu môi, từ từ cúi đầu: “Tại sao mami và anh đều không cảm thấy chú tốt, Noãn Noãn cảm thấy rất tốt!”
“Biết người biết mặt không biết tâm, Noãn Noãn chúng ta tuy nhỏ, nhưng phải có khả năng phân biệt tốt xấu, mami như vậy là vì tốt cho chúng ta.” Bùi Dương đến gần cô, đưa tay vỗ lưng cô, “Mami đi nấu cơm! Ở đây có con.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lần nữa cảm kích ý tốt của Dương Dương, nhưng nhìn thấy tâm trạng thất vọng của Noãn Noãn, lòng cũng không thoải mái.
Quỳ trước mặt cô, dịu dàng nói: “Noãn Noãn dùng điện thoại mẹ gọi cho chú 1 cái, như vậy không tính là thất hứa, con có thể nói chuyện với chú, được không?”
“Có thể không?” Noãn Noãn lập tức ngẩng đầu, mắt to màu lam sáng lên, hưng phấn không thôi.
- ----------- --------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...