Bùi Nhiễm Nhiễm nhíu mày, lòng rối loạn, dịu dàng hỏi: “Trước khi Noãn Noãn không thấy, có nói lời kỳ lạ gì không?”
Bùi Dương nghiêm túc nghĩ, sau đó do dự gật đầu: “Noãn Noãn có nói, kêu con đi tìm chú, con không đồng ý, sau đó không nói gì nữa, cứ như bình thường.
Bùi Nhiễm Nhiễm hiểu rồi, Noãn Noãn chắc đi tìm Cảnh Thần Hạo rồi!
Nhưng cô từ Cảnh thị về, căn bản không thấy Noãn Noãn.
Lúc cô đang rối loạn, Lâm Tri Hiểu vừa đúng lúc gọi đến, nói rõ hết mọi chuyện rồi.
“Nhiễm Nhiễm, cậu nhanh đế đây, Noãn Noãn không biết làm sao chạy đến đây rồi!” Lâm Tri Hiểu 1 tay ôm Bùi Noãn, 1 bên gọi cho Bùi Nhiễm Nhiễm.
Cô hoàn toàn không biết, Bùi Nhiễm Nhiễm đã ở nhà.
Bùi Noãn phản kháng trong lòng Lâm Tri Hiểu, nói lớn trong loa: “Mami, con đến thăm mẹ và dì Tri Hiểu, còn có chú cũng ở đây.”
Không sai, Cảnh Thần Hạo cũng ở đây, sau khi anh nghe tin, nhìn thấy Bùi Noãn, sự lạnh lùng lập tức tan chảy, chủ động đưa tay, ôm Bùi Noãn từ trong tay Lâm Tri Hiểu, nhẫn nại dỗ dành, không cần bị con bé muốn gì, anh cũng đồng ý vô điều kiện.
Trán Lâm Tri Hiểu ra những giọt mồ hôi lớn, bịt loa nói nhỏ: “Cậu tới nhanh, Cảnh tổng đưa Noãn Noãn đến phòng làm việc rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm cắn chặt răng, cúp máy, sau đó nói với Bùi Dương: “Dương Dương, tìm thấy em rồi, ở công ty mẹ, con yên tâm ở nhà đợi, mẹ dẫn Noãn Noãn về.”
Bùi Dương sao chịu, nhíu mày lắc đầu: “Con muốn đi với mami.”
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con trai vào phòng, để lên sofa, cố ý đanh mặt: “Mami đã rất mệt rồi, Dương Dương nghe lời ở nhà đợi được không?”
- ----------- --------------
Bùi Dương mím môi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
Xử lý xong con trai, Bùi Nhiễm Nhiễm gấp gáp về công ty, lòng như lửa đốt, bước đi có chút không vững, lên trực tiếp tầng 15.
Lâm Tri Hiểu luôn không yên tâm, thấy Bùi Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng đến, căng thẳng đứng dậy: “Sao bây giờ mới tới? Qua nửa tiếng rồi!”
“Dương Dương bị dọa, tớ về nhà 1 chuyến.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói ngắn gọn, nói xong đi đến trước cửa phòng làm việc tổng tài, gõ cửa 2 cái: “Cảnh tổng, tôi là Bùi DĨ Hàn, có thể vào không?”
“Vào.”
Bùi Nhiễm Nhiễm mở cửa, Bùi Noãn lúc này đang ngồi trên đùi Cảnh Thần Hạo, ngậm kẹo cây, mặt vui vẻ, ngọt ngào gọi: “Mami…”
Bùi Nhiễm Nhiễm tức giận cực kỳ, trực tiếp kéo Bùi Noãn từ đùi Cảnh Thần Hạo xuống đất, để cô đứng dậy, đanh mặt giọng sắc bén: “Con ra ngoài không nói anh và mẹ 1 tí? Anh con gấp muốn khóc, sao con có thể tùy hứng như vậy?”
Bùi Noãn bị dọa, mắt chảy nước mắt, mũi đỏ lên: “Mami, mẹ lại dữ với con, mami không thương Noãn Noãn rồi.”
Sắc mặt Cảnh Thần Hạo trầm xuống, lạnh lùng liếc Bùi Nhiễm Nhiễm, ôm Bùi Noãn vào lòng: “Noãn Noãn, mami con uống lộn thuốc nổ, chúng ta đừng quan tâm cô ta.”
“Cảnh tổng, Bùi Noãn là con tôi, mời anh giữ khoảng cách với nó.” Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm hoảng loạn, cô thấy con gái và Cảnh Thần Hạo như vậy, nhanh chóng kéo Bùi Noãn vào lòng mình.
Bùi Noãn đưa tay đẩy Bùi Nhiễm Nhiễm ra, mở tay ra ôm Cảnh Thần Hạo, nghẹn ngào làm nũng, “Chú, chú ôm, không cần mami.”
Cảnh Thần Hạo đắc ý nhếch mày nhìn cô, thuận lợi ôm Bùi Noãn trở lại, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ dành.
Bùi Nhiễm Nhiễm cắn môi, lòng càng hoảng, lại là cảnh này, mà rất hiển nhiên, Noãn Noãn đã thích Cảnh Thần Hạo hơn.
Cứ như vậy, sẽ có ngày con gái rời khỏi cô.
Nghĩ đến đây, hai tay để bên hông nắm chặt, giọng cô run rẩy, hít sâu 1 hơi, giọng sắc bén: “Bùi Noãn, mẹ đếm đến 3, nếu không qua đây, mami lập tức đi, con theo chú về nhà.”
“1, 2…” Đếm đến 2, cô cố ý dừng lại rất lâu.
- ----------- --------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...