“Cảnh tổng, anh say rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm lấy tay lớn làm loạn của anh xuống, quay đầu nhìn Đường Sóc, “Tiên sinh, phiền anh gọi tài xế, đưa anh ta về.”
Ngữ khí không nóng không lạnh.
Đôi mắt hoa đào của Đường Sóc mang ý cười, “Khách sạn Khải Hoa, có phòng nghỉ riêng của Cảnh tổng, tầng 15, cả tầng của anh ấy.”
Ý của lời này, ám chỉ rõ ràng.
“Khóa phòng bằng vân tay, cho nên, chỉ có thể phiền cô.” Đường Sóc cười, thể hiện rõ bộ dạng coi kịch hay.
“Anh, em đưa anh Hạo lên, nếu để xấu nữ này, vạn nhất cô ta ác ý thèm ăn thì sao?” Đường Tư Điềm vừa nói vừa đứng lên, đi về hướng Cảnh Thần Hạo, như là đợi không được.
Ác ý thèm ăn, người phụ nữ này trong não chứa cái gì?
Bùi Nhiễm Nhiễm mong sao Đường Tư Điềm đưa đi muốn chết, nhưng lúc này Cảnh Thần Hạo, đầu đã gối lên vai cô, tay ôm lấy eo cô, hô hấp phả giữa cổ cô, còn nóng bỏng không thôi.
- ----------- --------------
“Xấu nữ, cô ôm anh Hạo không buông làm gì?” Miệng nhỏ của Đường Tư Điềm bĩu môi, mặt tức giận, nói xong, đưa tay hướng về Cảnh Thần Hạo.
Cảnh Sóc không cản em gái, cứ để nó chết tâm, để tránh sau này phiền phức.
Thích Thịnh Thiên đã say như chết, nhìn thấy động tác muốn chạm vào Cảnh Thần Hạo của Đường Tư Điềm, cơ thể run rẩy, não lập tức tỉnh táo. Xong rồi, xảy ra chuyện rồi.
CHính vào lúc tay Đường Tư Điềm muốn chạm vào anh, Cảnh Thần Hạo nhíu mày, mở 2 mắt, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm, hù đến cô không dám động đậy.
Anh nhìn chằm chằm Đường Tư Điềm, sau đó quay đầu nhìn cô gái bị anh ôm, thả lỏng không nhíu mày nữa, miệng giương lên, “Đi.”
Nói xong, anh đứng dậy, kéo tay Bùi Nhiễm Nhiễm đi ra ngoài.
Không chỉ Bùi Nhiễm Nhiễm ngây người, đến người tỉnh táo như Đường Sóc cũng không nắm bắt được, rốt cuộc là giả say hay là say thật?
“Anh Hạo! Đường Tư Điềm mặt ủy khuất, chân dậm dậm, giọng càng thêm yêu kiều ngọt ngào.
Đường Sóc không quan tâm cô, mắt hoa đào thâm sâu, quay người nhìn Thích Thịnh Thiên, “Người phụ nữ này, rốt cuộc từ có máu mặt gì?”
Thích Thịnh Thiên thở dài, đầu choáng váng, “Người phụ nữ này, đã là mẹ của 2 con.”
Lập tức, sắc mặt của Đường Sóc càng đặc sắc.
Đường Tư Điềm nghe vậy, mắt vui mừng, sau đó lại khó chịu đứng dậy.
Cô vậy mà không bằng bà mẹ có con! Người vừa già vừa xấu!
Bùi Nhiễm Nhiễm bị Cảnh Thần Hạo kéo 1 đường, không phải hướng cửa ra Khải Hoa, mà là thang máy.
Điên rồi, anh đưa cô đến phòng riêng?
Cảnh Thần Hạo nhấn tầng 15, quay người nhìn mắt cô.
Anh thở 1 hơi thật thoải mái, như vừa đạt được gì đó, hai tay ôm cô vào lòng.
Rất chặt rất chặt, không chừa 1 khoảng trống.
Người đàn ông này, nhất định là điên rồi!
Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay đẩy vai anh, nhưng sức lực chỉ làm anh cảm thấy nhột nhột.
Ting 1 tiếng, thang máy mở ra, Cảnh Thần Hạo vẫn ôm cô không động đậy.
Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn anh, phát hiện anh đã nhắm mắt.
KHông kiên nhẫn, cô chỉ có thể khó khăn di chuyển 2 chân, đưa anh đến trước phòng.
Nhận biết dấu vân tay, nhưng tay nào!
“Ngón nào?”
Cảnh Thần Hạo không ngẩng đầu, vẫn dựa vào vai cô.
Không kiên nhẫn, Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ có thể thử từng ngón, bắt đầu từ ngón cái.
Soạt 1 tiếng, thất bại, lại thử tiếp.
Cho đến ngón áp út tay trái, mới ting 1 tiếng, mở cửa.
Khẩu vị thật đặc biệt, dùng ngón áp út.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhịn không được nói trong lòng, sau đó tốn sức kéo anh vào trong, đưa chân lên thuận chân đá cửa.
Động tác không thục nữ chút nào.
Cô đang dùng sức, tinh thần đều tập trung vào mặt đất, tự nhiên không phát hiện người đàn ông đang mỉm cười.
- ----------- --------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...