Bị dày vò lâu như thế, vậy mà cứ đến giờ dậy, cô liền tỉnh.
Cô theo thói quen lật người, tay chạm vào khuôn ngực trần như mộng của anh, cô lập tức thu tay lại, mơ màng nhìn đôi mắt của anh, hàng mi dài ấy đang khép chặt, nhìn ngủ rất ngon.
Cô vừa quay người, bên eo bị 1 cánh tay giữ lại, cô tưởng anh tỉnh rồi, nhỏ tiếng nói, “Cảnh Thần Hạo?”
Không phản ứng.
Cô hít thở thật sâu, từ từ nhấc tay anh khỏi người mình, sau đó cử động nhẹ nhàng, rời khỏi phạm vi cánh tay dài thon của anh.
Sau khi xuống giường nhìn vào những vết đỏ chằng chịt trên người, không dám tin vào mắt mình cúi đầu xuống, tối qua Mẫn Lệ bị tai nạn, anh có cần kích động vậy không?
Cô nhanh chóng thay đồ ra ngoài làm đồ ăn sáng, lúc xuống lầu gọi Noãn Noãn Dương Dương, cô còn cho rằng Dương Dương nói gì, nhưng nó không nói gì hết.
Noãn Noãn chắc là chưa biết tối qua cô rời khỏi, chỉ cho rằng sáng nay cô dậy sớm làm đồ ăn sáng thôi.
Khi 3 người xuống lầu, Cảnh Thần Hạo đã thức dậy, mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt đang uống nước, “chào buổi sáng.”
“Daddy, chào buổi sáng!” Noãn Noãn đi qua đó, nhanh chóng xuống lầu, vui mừng xông về phía anh.
Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn Dương Dương, dịu dàng hỏi, “Không chào hỏi cái sao con?”
Lúc này, Cảnh Thần Hạo đã bỏ ly nước trên tay xuống, ôm Noãn Noãn lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía họ, tóc anh có hơi rối, cộng thêm việc nở một nụ cười nhẹ, nhìn vô cùng khả ái.
Chẳng lẽ đây chính là “lộn xộn cũng đẹp” trong truyền thuyết sao?
Người đàn ông này quả là yêu nghiệt mà!
“Chào buổi sáng,” Dương Dương cũng mở lời.
“Chào.” Cảnh Thần Hạo cười mãn nguyện đáp.
Tuy hiện tại con trai chưa thích anh, nhưng lễ nghĩa vẫn làm trọn vẹn.
Đến giờ ăn sáng, Bùi Nhiễm Nhiễm tuy nhớ đến chuyện của Mẫn Lệ, nhưng trước mặt tụi nhỏ, cô cũng không hỏi.
Sau khi ăn xong, Tiểu Dương đúng giờ đến báo cáo, họ cùng nhau rời khỏi.
Trên xe đến Cảnh Thị, cô nghiêng đầu hỏi anh, “Mẫn Lệ sao rồi?”
“Anh ấy không sao, may vài mũi.” Ít nhất là Đường Sóc nói thế.
Đường Sóc.
Không đợi cô nói, anh nói tiếp, “Lúc trước có phải em và Đường Sóc gặp nhau ở KFC gần nhà trẻ không?”
Anh nhớ khi đó rõ ràng anh nghe thấy giọng cô, giờ nhớ lại, có thể nghe cự ly gần như vậy, mà Đường Sóc lại không ăn đồ ăn đó, ngoài tụi nhỏ, cô không thể nhớ ra nguyên nhân tại sao anh ta xuất hiện tại đó.
Nhưng lúc đó mình quá căng thẳng, hoàn toàn không nghĩ xa như thế.
Cô muốn tiếp tục hỏi chuyện Mẫn Lệ mà lại căm họng lại, anh còn muốn hỏi thêm về Đường Sóc.
“Lúc đó anh ta cũng không biết em là ai, sau này có lẽ anh ta đoán ra, em có đưa ám hiệu bảo anh ta đừng nói với anh, cho nên Cảnh Tổng, anh đừng nghĩ lung tung nữa được không?” Nếu có thể, đến một cây hoa đào cô cũng không muốn đụng vào.
Đặc biệt là đóa hoa đang ngồi bên cạnh cô.
Anh không trả lời cô, không nghĩ lung tung không phải anh nói là được, còn phải coi Đường Sóc nghĩ như thế nào.
Trầm tư một hồi dưới lầu dưới của Cảnh Thị, Cảnh Thần Hạo lại bị Thích Thịnh Thiên gọi đi, cô vui mừng một mình đi vào phòng làm việc.
Trên đường đến bệnh viện, Thích Thịnh Thiên không ngừng nhìn mặt của Cảnh Thần Hạo,” Anh Cảnh, anh mà gặp người Mẫn Lệ đụng phải chắc kinh ngạc lắm!’
“Sẽ không.” Lại không phải là Bùi Nhiễm Nhiễm, sao anh lại kinh ngạc.
“Đừng khẳng định như thế, nhưng tớ sẽ không nói với cậu đó, cho cậu một chút bất ngờ!” Thích Thịnh Thiên cười hah đáp, chân đạp mạnh ga.
Đến bệnh viện, họ đi thăm Mẫn Lệ trước, nhưng tối hôm đó, nhìn tinh thần anh ta đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là âm thanh khi nói chuyện hơi nhỏ, mà điểm này, Cảnh Thần Hạo cảm thấy tình trạng khá tích cực.
Mẫn Lệ nằm trên giường bệnh thấy Cảnh Thần Hạo vừa sớm đã qua thăm anh, rất cảm động, sau đó mở miệng, hihi nói, “Anh Cảnh, người em đụng là Hoắc Đông, anh vừa ép Hoắc Đông thảm như thế, còn trở thành đại cổ đông của hắn, giờ hắn lại gặp tai nạn, xém chết, người bên ngoài chắc là nghĩ là anh cố tình còn em là người đi làm thau không?”
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, màu trắng của tường phản chiếu hai bên má có chút trắng của Mẫn Lệ, anh lập tức câm miệng.
Hình như anh không nên cười.
Thích Thịnh Thiên hướng mắt nhìn anh, vừa định mở miệng, thì thấy Cảnh Thần Hạo đi về phía trước 1 bước, anh dường như vui đến không nói nên lời.
Sắc mặt Cảnh Thần Hạo nhẹ nhàng nhìn Mẫn Lệ đang nằm trên giường, miệng móc lên, nhẹ nhàng đáp, “khá tốt.”
Hai người kia hai mắt mở to nhìn nhau, Thích Thịnh Thiên lập tức cười đáp, “Anh Cảnh, có phải Hoắc Đông đụng chạm gì đến anh không?”
Nếu không sao lại thay đổi nhiều đến thế, quậy công ty người ta, giờ người ta bị đâm phải lại vui như thế.
Vốn dĩ Thích Thịnh Thiên cũng không mong đợi gì câu trả lời của Cảnh Thần Hạo, nhưng anh lại mở miệng ngàn vàng của mình ra đáp, “Ừm.”
“Thực ra, là hắn đụng mình.” Mẫn Lệ nói với vẻ độ đáng itn không cao, lại nói thêm 1 câu, “Thật ra, hắn lái rượu lúc say!”
“Thôi thôi, cậu lo mà tĩnh dưỡng cho tốt, đừng có hóng chuyện nữa” Thích Thịnh Thiên thấy phiền vẫy vẫy tay, giờ anh ta có hứng thú với ân oán của hai người kia hơn.”
Cảnh Thần Hạo cười, “tôi còn tính từ từ chơi...đùa với hắn.”
Thích Thịnh Thiên ngây người ra, anh ta rất muốn hỏi có phải anh Cảnh đây muốn nói đùa cho hắn chết không?
Cảnh Thần Hạo nhìn tinh thần của Mẫn Lệ khá tốt, tính rời khỏi, “Tôi đi trước đây.”
Thích Thịnh Thiên vui vẻ đi sau anh, “Anh Cảnh, Hoắc Đông sao lại đụng vào anh? Có cần tớ kêu người đi xử hắn không! Quá không biết tốt xấu!”
Cảnh Thần Hạo không đáp anh ta, mà vừa đi vừa nói, “Phong tỏa tin tức?”
“Đương nhiên, ổn thỏa rồi.” Thích Thịnh Thiên chớp mắt, nhanh chóng đi ngang hàng với Cảnh Thần Hạo.
Bức chân anh không chậm lại, đi thẳng đến hành lang yên tĩnh, mùi sát trùng bên bệnh viện xông thẳng vào mũi, nhưng anh cũng không để ý.
Thích Thịnh Thiên không dám ngẩng đầu nhìn, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cảm giác anh ta có tâm sự.
“Anh Cảnh, Hoắc...”
Cảnh Thần Hạo ngắt lời anh ta, “Hoắc Thị tạm thời để cậu phụ trách.”
Lời Thích Thịnh Thiên muốn hỏi rốt cuộc cũng không chịu trả lời, hai người nhanh chóng về lại Cảnh Thị.
Vừa ra khỏi thang máy, Cảnh Thần Hạo không quên liếc mắt dặn 1 câu, “Kêu Bùi Dĩ Hàn rót ly cà phê.”
“Tuân lệnh.” Thích Thịnh Thiên đi về hướng phòng làm việc của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Cảnh Thần Hạo vừa ngồi trên ghê, cửa phòng đã mở ra, anh ý thức nhanh chóng liếc nhìn, thấy Thích Thịnh Thiên bước lớn đi vào.
Hai người 4 mắt nhìn nhau, Thích Thịnh Thiên đưa điện thoại còn đang trong tình trạng chờ nghe máy, “Kỳ lạ, phòng làm việc không có ai, điện thoại không ai nghe.”
Cảnh Thần Hạo vừa nghe, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đứng dậy.
Anh vừa đi khỏi cách đây 1 tiếng, người đã đi mất, Bùi Nhiễm Nhiễm rốt cuộc tính làm gì!
Thích Thịnh Thiên bước lớn, nhanh chóng đi theo, trước đây khi hai người chưa là gì của nhau, cô bị bắt cóc thôi Cảnh Thần Hạo đã để ý đến thế, giờ có chuyện, chắc điên mất?
“Anh Cảnh, máy tính cô ta còn có vết tích đang sử dụng, chắc là đến công ty rồi, nếu ở trong công ty, sẽ không xảy ra chuyện đâu, anh đừng...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...