Người đàn ông này đúng là đã suy tính kỹ càng các phương diện rồi.
Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lên lầu, khi về đến phòng, anh vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, cô tiến thẳng đến bàn trang điểm màu be ngọc, trên bàn quả nhiên là có đồ trang điểm, sáng nay cô chỉ đánh răng rửa mặt đơn giản để xuống dưới nhà, hoàn toàn không chú ý đến nơi này.
Cô vấn mái tóc dài ra sau, để ý thấy anh tặng cho cô cũng cái hãng trang điểm như lần nọ nên không ngần ngại, bắt đầu mở ra dùng.
Cảnh Thần Hạo vừa bước ra đã thấy cô đang chăm chú trang điểm, khung cảnh này, anh đã suy diễn trong đầu không biết bao nhiêu lần. Phút giây này lại đang thành sự thật trước mắt anh, anh mới cảm nhận thấy niềm hạnh phúc giản đơn này đáng để anh cảm động hơn trong suy nghĩ nhiều.
Anh vừa muốn nhìn cô lúc không hóa trang, vừa không muốn vẻ đẹp của cô phơi bày cho người khác ngắm, đúng là mâu thuẫn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy anh qua gương, anh đã đứng đó, sau cô cả mấy phút, cuối cùng cô cũng quay lưng lại nhìn anh, “ Yên tâm, chuyện tối qua em tha thứ cho anh rồi!”
“ Em tha thứ cho anh rồi?” Anh hơi nhướn mày, bước nhanh đến.
Khi anh vẫn chưa kịp đến bên cô, cô lại quay lưng lại, tiếp tục trang điểm.
Bước chân anh dừng lại sau lưng cô, anh nhìn vào gương mặt vàng ệch kia, “ Khi em ở te cũng như vậy đi làm sao?”
Cô nhìn gương mặt hơi có chút bực của anh, “ Em quên rồi!”
“ Mới bao lâu trước mà em đã quên rồi?” Anh cúi thấp người lại gần cô hơn, má áp vào viền tai cô, nhẹ nhàng nói, “ Nhất định là vậy.”
“ Khi chưa vào Te thì chưa vẽ, vào rồi thì ngày nào cũng hóa trang.” Cô bị đàn ông theo đuổi đến độ thấy phiền, nên sau này cứ thế đi phỏng vấn lại hay.
“ Cho dù có như vậy, ở te vẫn có nhiều người theo đuổi em.” Cảnh Thần Hạo nói rồi mới tự phát hiện, trong lời nói của anh sao có chút ghen tuông.
“ Có nghĩa em thu hút chứ sao.” Cô đưa tay nhấn vào ngực anh, “ Còn không thay quần áo đi, anh muốn đi làm trễ à?”
Anh nắm lấy ngón tay cô, vuốt nhẹ, “ Anh thấy chính em lại muốn đến trễ đấy!”
“ Không có, hôm nay quay quảng cáo, đại boss đừng có linh tinh đấy nhé, hơn nữa dạo gần đây Hoắc Thị đang trên đầu sóng ngọn gió!” Cô nhìn gương mặt lạnh của anh trong gương, “ Không chừng Hoắc Đông sẽ đến tìm em!”
“ Tìm em cũng phải xem em có đồng ý gặp hay không chứ.” Anh buông tay cô ra, anh không những không dịch gương mặt của mình đi mà còn nghiêng nghiêng, thổi một hơi nóng vào tai cô, “ Nhiễm Nhiễm, em và các con chuyển đến đây, được không?”
Cô rùng người, tai phải bấm lấy ngón cái bàn tay trái, thiếu chút là cô thỏa hiệp với giọng nói dịu dàng của anh, “ Đợi thời gian nữa!”
“ Đợi bao lâu?”
“ Đợi...... không biết nữa.” Thông tin về Bùi gia năm đó, giờ này ít đến thảm thương, cho dù cô biết rõ là người nhà u gia xuống tay nhưng cô cũng không có bằng chứng.
Hơn nữa với dáng vẻ của u Dương, hình như anh ta không biết gì, Tào Lệ Phi trước mắt cô chưa tiếp cận được, phải đợi bao lâu đúng là chính cô cũng không biết.
“ Thêm nửa tháng nữa là đến lễ mừng thọ của Tào Lệ Phi rồi, bà ấy chắc sẽ mời anh, mình cùng đi.” Anh vừa nói vừa đứng thẳng người dậy, nói rồi nhìn cô một cái rồi đi thay quần áo.
Sinh nhật của Tào Lệ Phi à......
Cô nên tặng gì cho bà ta đây?
Sau khi họ ra khỏi biệt thự, cô lên xe gọi điện thoại cho Lâm Tri Hiểu, hỏi tình hình về hai đứa nhỏ rồi mới an tâm đi làm được.
Khi cô đến còn khá sớm, nhưng Hòa Thảo đã đang trang điểm rồi, đến cả Giang Lưu cũng sớm có mặt rồi, chỉ có cái sắc mặt ông ta không được tốt.
Đôi mắt sưng vù cùng với quầng thâm rõ rệt, đang ngồi trên ghế cúi thấp đầu, gật gù, nhìn là biết sắp ngủ gục ra đó rồi.
Cô cầm một cốc cà phê lại, “ Đạo diễn Giang, hôm qua ông không nghỉ ngơi à?”
Giang Lưu nghe thấy giọng khàn khàn của cô, liền choàng tỉnh, ông đưa tay cầm lấy cốc cà phê cô đưa, “ Cũng có chút, nhưng cô yên tâm, tôi chuyên nghiệp mà, sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ đâu.”
Ông vừa nói rồi ngáp liền mấy cái, đuôi mắt chảy xuống mấy dòng lệ, sự mệt mỏi trên gương mặt khó mà che giấu nổi.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy dáng vẻ của ông, trong lòng hơi xao động, cô biết Giang Lưu có phong cách làm việc chuyên nghiệp nhưng với tình trạng trước mắt của ông thì hòan toàn không khả quan, lần trước không quay thành công, hôm nay có thế nào cũng không được có sự cố ngoài ý muốn.
“ Vậy đạo diễn Giang ông nghỉ ngơi một lát đi.” Cô nói rồi quay người đi ra, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi.
Khi cô về đến trường quay, Hòa Thảo đã trang điểm xong và trở ra, cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt với chất liệu mỏng nhẹ, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, cô đẹp như một giọt nước đang chuyển động vậy.
“ Rất đẹp!” Cô không còn lời nào để diễn tả.
“ Cảm ơn, chuyện của hôm trước, tôi thành thật xin lỗi.” Cô không biết nên uống một cốc nước của Hòa Miêu đưa, không ngờ lại ngủ thiếp đi, cho đến chuyện sau đó cô đến bệnh viện tìm cô cũng không biết.
“ Hôm nay đừng có xảy ra chuyện gì là được.” Chuyện ngày hôm đó cũng không phải lỗi của cô ấy.
“ Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt.” Hòa Thảo cười mỉm rồi gật đầu, qua đôi mắt cô có sự tự tin hiển hiện.
Bùi Nhiễm Nhiễm không hề lo lắng về phần diễn của Hòa Thảo, cái cô lo là Giang Lưu, ông ấy có trạng thái hoàn toàn không tốt.
Khi đang quay, nhìn trạng thái cố sức của Giang Lưu, tim cô càng thắt chặt lại.
Cô nhìn vào ống kính máy quay, người trong hình thì khá tốt, nhưng kết cấu của khung hình này lại hoàn toàn không thể đem ra dùng được.
“ Đạo diễn Giang, hay là ông nghỉ một lát đã nhé.” Cô cười nói.
“ Không cần, không cần, cứ tiếp tục!” đạo diễn Giang trợn mắt, nhưng ngay phút sau, ông lại rụt cổ, ngả đầu, đôi mắt híp lại, đến ống kính ở đâu cũng không nhìn rõ.
Tối qua đột nhiên ông bị gọi đi nhậu, tới tận sáng nay, hôm nay mới ngủ được một lúc, hoàn toàn không vào trạng thái, nếu đây không phải là công việc của Cảnh Thị, ông chắc chắn sẽ chẳng buồn đến.
“ Tiếp tục gì mà tiếp tục!” Phùng Thanh Thanh bước đến, gương mặt lạnh băng nói, “ Đạo diễn Giang, ông như vậy có cố đến cuối được không? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có cố đến khi quay xong nhưng cái ông quay có dùng được không?”
Nhân viên thấy giám sát của bộ kế hoạch đến đều dừng lại công việc trong tay, nhìn họ.
Các nhân viên sớm đã nhận ra trạng thái của đạo diễn Giang hôm nay không được tốt, Bùi Dĩ Hàn còn nể mặt ông, nhưng Phùng Thanh Thanh vừa đến đã vào thẳng vấn đề, Giang Lưu cũng cảm thấy khá mất mặt.
“ Chuyện này, tôi đúng là buồn ngủ quá, chiều nay chúng ta quay tiếp!” Giang Lưu vò đầu, uống đến sáng đúng là khó chịu vô cùng.
“ Đạo diễn Giang, ông muốn nằm thì nằm đi!” Sau lưng Phùng Thanh Thanh có một giọng nữ gióng lên, tiếng giày cao gót vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng của trường quay.
Giọng nói này, Bùi Nhiễm Nhiễm còn lạ gì, Đường tư Điềm không làm được thư ký của Cảnh Thần Hạo lại quay ra lo chuyện bao đồng sao.
“ Đường, cô Đường......” Giang Lưu ngáp liền mấy cái nữa, đôi mắt cố gắng mở bấy lâu dần khép lại, như sắp nằm thẳng ra đó ngủ một giấc.
Bùi Nhiễm Nhiễm liếc ông một cái, tốc độ đi vào giấc ngủ đúng là kinh hồn, đã sớm biết ông không cố được đâu mà.
“ Thư ký Bùi, cô làm việc kiểu gì vậy?” Đường Tư Điềm cười nhạt tiến đến phía cô, con mắt lướt qua toàn bộ con người trong trường quay.
Ánh mắt dừng lại trên người Hòa Thảo một lúc, người phụ nữ này đẹp hơn Bùi Dĩ Hàn nhiều, cô ta là ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...