“Cậu có thể cút rồi đó.” Cảnh Thần Hạo điềm đạm nói.
“Được thôi, lập tức cút đi!” Thích Thịnh Thiên đứng dậy khỏi ghế, lập tức ra khỏi phòng làm việc, còn không quên nhắc Bùi Dĩ Hàn một câu, Cảnh Tổng đã tỉnh rồi.
Thích Thịnh Thiên vừa đi, anh lập tức không tập trung vào công việc, Nhiễm Nhiễm trước đây là tiểu thư nhà giàu, những thứ mà Thích Thịnh Thiên nói tới chắc cô sẽ không thích, nhưng có một điểm anh đã nói đúng trọng tâm.
Đồ trang điểm, tặng cô đồ trang điểm cô có dùng không?
Anh đang ngây người thất thần, tiếng gõ cửa kéo anh về thực tại, khuôn mặt lập tức trở lại trạng thái bình thường nghiêm nghị, “Vào đi!”
Bùi Nhiễm Nhiễm mở cửa đi vào, quả nhiên vẫn là Thích Thịnh Thiên cao tay, nhanh như thế đã có thể gọi sếp lớn ra khỏi giường.
Sắc mặt anh nhìn khá tốt, tinh thần cũng không tệ, chắc là chỉ do mất ngủ đơn thuần thôi?
Nhưng mà không có lời để nói với anh!
“Cảnh Tổng, có văn kiện cần anh xem.” Đưa văn kiện trước mặt anh, cung kính đứng đó.
Cảnh Thần Hạo nhìn văn kiện trước mặt, đưa tay lật 1 trang, làm như khó mở lời lắm: “Thời gian ngày 1/10 nhớ để trống.”
“Cảnh Tổng, đó là ngày nghỉ theo luật nhà nước, tôi không nhận làm tăng ca.” Huống hồ đó là sinh nhật cô, cô còn nhớ rất nhỏ, người trước mặt đó lấy sinh nhật cô làm mật khẩu.
Biết trước là cô không đồng ý, anh bình tĩnh nén ngọn lửa trong lòng: “Tiền lương gấp 10.”
“Không phải vấn đề tiền lương, hôm đó tôi ở nhà xem duyệt binh, không rảnh để tăng ca.” Cô vẫn cứ lắc đầu, nói lời từ chối, dường như cô phải xem duyệt binh thật vậy.
Từ khi có Dương Dương Noãn Noãn, sinh nhật cô đều ở bên bọn trẻ năm nay cô không muốn ở cùng với Cảnh Thần Hạo.
“20 lần.”
“Không được.”
Có phải cô từ chối quá lẹ không?
Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu nhìn gương mặt vàng khè của cô, bộ dạng cung kính hoàn toàn phù hợp với tư thế của một thư ký, thực là không bắt được lỗi nào.
Anh lạnh lùng nhìn cái, nói: “Tôi chỉ thông báo cô, không hỏi ý kiến cô.”
Bộ dạng anh thật là quá đáng sợ.
Cô hốt hoảng, hỏi nhỏ: “Vậy,...20 lần tiền lương còn có giá trị không?”
Rốt cuộc anh thích cô gái này ở điểm nào, lại còn hỏi câu này.
Thế là, anh cắn răng la lớn tên cô từng chữ một, hoàn toàn không giống với bộ dạng lạnh lùng của anh đối diện người khác, “Bùi Dĩ Hàn!”
“Có!”
Cảnh Thần Hạo hai môi mím chặt vào nhau, ánh mắt anh như đang nhìn chằm chằm cô, như kiểu trói chặt cô trên tường, “ Có...giá trị.”
“Vậy được! Tôi đồng ý.” Nể tình 20 lần tiền lương mà hy sinh một ngày thời gian, dù sao tối mới đón sinh nhật.
“Có phải còn muốn tôi cảm ơn cô?” Khẩu khí đó, biểu hiện đó quả thật quá miễn cưỡng.
“Không cần không cần, Cảnh Tổng nhớ nói với bộ phận nhân sự một câu, 20 lần tiền lương!” Cô đưa tay hai ngón tay ra làm biểu tượng “Hi”, vẫy qua vẫy lại trước mặt anh.
Cảnh Thần Hạo lấy điện thoại trên bàn, gọi cuộc gọi đi, “1/10 ngày đó cho Bùi Dĩ Hàn gấp 20 lần lương.”
Nghe được câu trả lời của đối phương, anh cúp điện thoại, nhướn mày nhìn cô, “Vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng vừa lòng.” Cô gật đầu liên tục, nở nụ cười hở hàm đầy tiêu chuẩn.
Cô có thể không hài lòng sai, 20 lần lương!
Chớp mắt đã tới ngày 1/10, là một ngày đẹp trời, nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghĩ đến phải tăng ca, lại không muốn rời khỏi giường.
Sinh nhật cô!
“Mami, sinh nhật vui vẻ!” Dương Dương Noãn Noãn vừa sáng sớm đã đến cạnh giường cô, đồng thanh kêu cô dậy.
Cô vội bò khỏi giường, hôn lên mặt từng đứa, “Cảm ơn con yêu.”
“Mami, quà nè!” Noãn Noãn lấy một bức tranh đưa ra trước mặt cô, cười hihi nhìn cô: “Mami có thích không?”
Bùi Nhiễm Nhiễm ép mình phải trấn tĩnh lại, tuyệt đối bình tĩnh, không thể để mất phong độ và sự tu dưỡng của mình trước mặt bọn trẻ.
“Mami không thích sao?” Noãn Noãn thấy cô không nói gì, hiếu kỳ hỏi.
“Thích, mami rất thích mà!” Cô đón lấy bức vẻ từ Noãn Noãn, chăm chú nhìn bức vẽ.
Vốn dĩ giữa bức vẻ là hình ảnh cô cầm tay Dương Dương Noãn Noãn, tuy bức vẽ rất đáng để xem xét lại, nhưng đó là do con mình vẽ, cô không chê tí nào.
Nhưng tại sao bên cạnh Noãn Noãn còn một người đàn ông nắm tay nó, bên cạnh Dương Dương cũng vậy.
Hai con này là gì?
“Mami, đây là con và anh cùng vẽ, giữa là Mami, cầm tay Noãn Noãn là chú Cảnh, cầm tay anh là chú Đường, dó anh con vẽ chú Đường trước, nên con mới vẽ chú Cảnh vào, giống đúng không mẹ?” Những ngón tay mũm mĩm của con bé chỉ lên mặt “Cảnh Thần Hạo”, khuôn mặt chờ đợi câu trả lời của cô.
“Giống, giống thật!” Trên bức tranh trừ hai mắt và một mũi, một miệng hai tai, thật là không điểm nào nhìn ra Cảnh Thần Hạo, nói trắng ra là một người cực kì méo mó.
Nhưng Dương Dương vẽ đẹp hơn nhiều, thậm chí đến mức hôm đó Đường Sóc có đeo bông tai cũng nhìn ra, còn bộ đồ đơn giản màu xanh anh ta mặt, có cảm giác vừa nhìn là nhận ra Đường Sóc.
Bức tranh này cô có thể vứt không? Chắc sẽ làm lớn chuyện đây!
Không dám tưởng tượng ai trong 2 người đó xem bức ảnh này, chắc cô sẽ chết rất thảm!
“Dương Dương Noãn Noãn, mami hôm nay phải tăng ca, trễ xíu sẽ về chơi với tụi con, được không?” Cô vừa gấp tranh lại, vừa cười hỏi.
“Mami phải tăng ca?” Dương Dương hỏi với vẻ mặt lạnh lùng, không vui tí nào.
Nó đã hẹn với chú Đường sẽ đón sinh nhật với mẹ, lại phải tăng ca, người sếp đó thật đáng ghét, tước đoạt quyền nghỉ ngơi của mẹ, mà lại còn là sinh nhật mẹ nữa.
“Mami sẽ về nhanh thôi, ở nhà chăm sóc cho em đàng hoàng nhé!” Cô vội vã rời khỏi giường, “Mẹ trễ rồi.”
“Anh, Mami không ở nhà với chúng ta sao?” Noãn Noãn giờ mới phản ứng kịp, hôm nay mami không ở nhà với tụi nó.
“Mami tối nay sẽ về.” Mặt Dương Dương lạnh lùng kéo tay nó đi ra, con trai không thể nhìn mẹ thay đồ.
...
Bùi Nhiễm Nhiễm lái xe đến Cảnh Thị, vừa đến đại sảnh đã có cảm giác bị lừa, ngoài tiền sảnh, ngay đến 1 người cũng không có, đừng nói là cô tăng ca 1 mình nha.
Ngồi thang máy lên văn phòng, trực tiếp đến văn phòng của Cảnh Thần Hạo, nghe lạch bạch hai tiếng trồi lại nghe một âm thanh nhỏ vang lên, “Vào!”
Tim cô đột nhiên đập nhanh, do sáng nay nhận được bức tranh ghê gớm có thể gây họa đó, nếu Noãn Noãn không nói, cô tuyệt đối không thể nhận ra người đàn ông méo mó xấu xí trong hình là Cảnh Thần Hạo, còn nắm tay Noãn Noãn.
Không được, tuy đó là quà sinh nhật cô, nhưng vì sự an toàn sau này, cô nhất định phải phòng ngừa, nên vứt nó đi là tốt nhất.
Lấy lại tinh thần, cô mới đẩy cửa đi vào, thấy Cảnh Thần Hạo đang ngồi yên trên ghế nghỉ ngơi, hoàn toàn không làm việc, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, anh mở mắt ra.
Nhìn đôi mắt ý hệt đôi mắt Dương Dương đang nhìn cô vậy, xém tí là bước chân cô đứng yên tại chỗ, thật là khiến người ta thấp thỏm, rốt cuộc anh ta muốn làm gì!
Cuối cùng ngừng trước mặt anh, cung kính hỏi, “Cảnh Tổng, cần tôi làm gì ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...