Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

“Con không ai thèm muốn?” Cảnh Thần Hạo cuối cùng quay đầu nhìn bà, “Phụ nữ muốn có được con đang xếp hàng từ đây tới đận bờ Đông Đại Tây Dương đó,buồn cười thật.”

“Thế thì con đưa một người về đây đi! Bao nhiêu năm rồi có nổi một người phụ nữ chưa?”Tô Nhược Nhã như nghĩ ra được gì đó, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh anh ấy, ánh mắt hiền từ nhìn anh thăm dò.

“Con trai,liệu có phải là vấn đề tình dục của con có vấn đề phải không, con nói có phụ nữ thích con là lừa mẹ đúng không?” Tô Nhược Nhã rất bình tĩnh nhìn anh ấy, không để ý thấy chén trà vốn đang trên tay Cảnh Thần Hạo đang rung lên từng hồi.

Anh ấy vẫn nâng chén trà lên, rất bình thản thổi hơi nóng, đưa chén trà tới bên môi, chậm rãi nói, “ Con có thể khẳng định một trăm phần trăm là con thích phụ nữ.”

“Con lấy gì để đảm bảo đây?đã từng ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Tô Nhược Nhã trợn tròn mắt,gương mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

Anh ấy cũng đã gần ba mươi rồi,vẫn chưa kết hôn,điều kiện lại còn tốt như vậy, nếu như không phải có vấn đề thì thật sự bà không hiểu nổi là vì bị làm sao nữa mà!


“Khụ khụ…” Cảnh Thần Hạo bị sặc,nhanh chóng đặt chén trà trên tay xuống, trước mặt lập tức xuất hiện một tờ khăn giấy.

Anh nhanh chóng đưa tay nhận tờ khăn giấy, vừa mới lau miệng, Tô Nhược Nhã âm giọng bất y bất nhiêu lại một lần nữa cất lên. “Nói đi!một, hai hay là ba người…”

Cảnh Thần Hạo điềm tĩnh ném tờ khăn giấy vào thùng rác bên cạnh chân, “ Bố con có biết mẹ theo dõi việc này của con hay không?”

Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng nhấn mạnh hai chữ “theo dõi”, vì muốn anh kết hôn, quy mô lớn lên chút ít.

“Mẹ vì lo lắng cho con mà!nếu như con thật sự không thích phụ nữ,cho dù là đàn ông,con cũng nên đưa một người tới để cho chúng ta xem mặt chứ!có một người ở bên cạnh chăm sóc con chúng ta mới có thể yên tâm được!” Bà vốn cảm thấy đứa cháu nội chắc cả đời này cũng không được nhìn thấy rồi.

Khóe miệng của Cảnh Thần Hạo méo xệch xuống, dần nhẹ nhàng nói, “Con dâu cũng có, cháu nội cũng sẽ có, không cần vội.”

Anh ấy cũng muốn xúc tiến để tìm hiểu rõ Bùi Nhiễm Nhiễm,nhưng mãi cũng vẫn chưa có được một cơ hội.Mà ngay cả bằng chứng cũng không có, chỉ là anh đoán, anh cảm nhận thấy mà thôi.

“Mẹ lo lắng tới mức gần đây tóc cũng bạc thêm vài sợi rồi! Con vẫn còn chưa vội sao! Con lấy vợ chứ có phải mẹ lấy vợ đâu, con có thể để tâm một chút có được không?” Tô Nhược Như chỉ vào đỉnh đầu, Cảnh Thần Hạo thuận thế nhìn theo, một sợi tóc bạc cũng không nhìn thấy, chỉ thấy đầy đầu là một bộ tóc màu nâu.

“Ngày hôm nay con về là muốn nói với mẹ, việc này con rất để tâm chú trọng, nhất định không được sắp xếp cuộc gặp mặt nào nữa,cô ấy sẽ ghen.”Cảnh Thần Hạo nói xong đứng lên khỏi ghế sopha, “Con đi ăn cơm đây.”


- --------------- ----------------

Anh ấy dám đặt cược,nếu như bây giờ anh ấy đi xem mắt, Bùi Nhiễm Nhiễm không nhưng không ghen, nói không chừng cô ấy còn vỗ tay nói tốt ấy chứ.

Người phụ nữ đó trước kia trong tim chỉ có Âu Dương Lập, bây giờ lại còn xuất hiện thêm chồng nào đó, thực tại quá đáng ghét.

Hôm nay ở trong văn phòng đối với anh bộ dạng ánh mắt còn như rắn vậy, khi đó đã tự thề trong lòng, sẽ làm cho cô ấy không còn xuống nổi giường, cô ấy lại dám công nhiên tới Cảnh Thị làm việc.

Người phụ nữ này thật quá xấc láo rồi!

Bọn họ quen biết lâu như vậy, nếu như không thể tìm ra, anh nhất định không phải là Cảnh Thần Hạo!

Người giúp việc vừa mới đặt bát đũa xong ngước lên thấy ánh mắt đen sâu thẳm toát ra một tia nhìn lạnh lùng, cô ấy sợ hay ngay lập tức cúi vội đầu xuống, lùi qua bên cạnh đợi lệnh.


Cảnh Thần Hạo khó lắm mới về,Tô Nhược Như sao lại có thể bỏ qua cơ hội này được, Cảnh Thần Hạo vừa cầm đũa lên,bà ấy đã ngồi ngay trước mặt anh,rướn cằm nhìn anh,tự mình lẩm bẩm nói, “Con trai tôi vừa đẹp trai, lại có quyền có thế không thiếu tiền,sao là theo đuổi một người phụ nữ cũng không thể theo đuổi nổi vậy!Aizz...Cảnh gia chúng ta có gien tốt như vậy! Thật là đáng tiếc mà!”

Gien đương nhiên rất tốt, nhìn Noãn Noãn xinh đẹp như thế nào cũng đủ biết rồi, anh tiếc rằng vẫn chưa được nhìn thấy Dương Dương,Bùi Dĩ Hàn rõ ràng cố ý không muốn để anh nhìn thấy.

Vừa mới nghĩ tới đây, anh không làm chủ được bản thân nắm chặt đũa trong tay.Không muốn để anh nhìn thấy anh nhất định sẽ gặp bằng được, tới lúc đó trò chơi mèo vờn chuột sẽ càng vui hơn.

Anh âm thầm có chút chờ đợi kỳ vọng hơn rồi!

- --------------- ----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui