Lời nói của Lâm Tri Hiểu khiến Bùi Nhiễm Nhiễm sừng lại chút, nghĩ đến chuyện trong trường mầm non hôn nay, còn có hành động của Dương Dương đặc biệt niềm nở, cô nhịn không được cau cặp mày lại
“Xem ra là thật sự rồi, đại Boss đáng thương, đồng tình anh ta một giây, không thể nhiều hơn rồi!” Lâm Tri Hiểu nét mặt hào khí vỗ vỗ lên vai của cô, “chị em cậu yên tâm, cho dù cậu lựa chọn ở bên cạnh người nào, tớ đều ủng hộ cậu cả!”
“Dương Dương cho cậu uống canh mê hồn gì rồi sao?” sắc mặt bình thản của cô hỏi ngược lại, cô hình như không có nói thích Đường Sóc
Nhưng mà bây giờ cô xem như là đã hiểu ra rồi, hai anh em bọn họ đặc biệt gấp gáp đẩy cô ra tiêu thụ
Thế mà hai người họ lựa chọn cùng một người cô còn có thể hạ thủ, nhưng hai người thì cô phải làm sao lụa chọn?
Một trong số đó còn là bố đẻ!
“Tớ chỉ ăn có hai miếng khoai tây chiên” Lâm Tri Hiểu thật thà trả lời
“Tớ chỉ đáng hai miếng khoai tây chiên?” Bùi Nhiễm Nhiễm không còn lời để nói
“Đây không phải là trọng điểm, trong điểm là cậu tính như thế nào?” cô không biết còn ổn, biết rồi thì cảm thấy trong lòng sợ hãi
“Tớ có thể mất trí nhớ không?” Lâm Tri Hiểu hỏi thẳng, hai bên má trắng toát có chút khổ tâm, “tớ sớm biết đau khổ như thế này, tớ không nên đoán ra, Nhiễm Nhiễm tốt của tớ, cậu nhanh tẩy não cho tớ đi! Nói cho tớ đại Boss không phải là bố đẻ của bảo bối!”
“Tớ nghĩ có thêm một người ở trước mặt Cảnh Thần Hạo trong lòng có bí mật giống tớ, tớ cảm thấy không tồi” tuy rằng bí mật này là của cô
Lâm Tri Hiểu nuốt nuốt nước bọt, cô hận bản thân đa lòng, giống như trước đây không tim không phổi không thèm quản bất kỳ chuyện gì tốt biết mấy
Ngoảnh mặt cái đến ngày thứ hai đáng hận, Lâm Tri Hiểu cảm thấy cô cách ngày giỗ không xa nữa
Trong văn phòng của Cảnh Thần Hạo, anh cầm lên chiếc bút ở bên cạnh ở phía dưới cùng của giấy tờ lưu loát ký lên trên tên đầy đủ của mình, đôi mắt đen tùy ý liếc nhìn một cái về phía Lâm Tri Hiểu vừa mới bước vào văn phòng đã cúi đầu gập người 900
Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ nét nhiễm lên một nụ cười nhẹ không rõ, “thư lý Lâm, tôi khó coi lắm sao?”
“Không phải, Cảnh tổng ngài khí thế người trời, tiểu nhân không dám nhìn thẳng uy nghiêm của ngài” cô sợ bản thân không cẩn thận sẽ lỡ miệng tiết lộ, trong lòng mắng Bùi Nhiễm Nhiễm vô số lần, cái người không có lương tâm đó lại không phải giống như cô đối mặt với Cảnh Thần Hạo, đương nhiên yên tâm thoải mái rồi
Cô là thư ký đứng đầu của Cảnh Thần Hạo à!
Cảnh Thần Hạo không thay đổi thần sắc chuyển động cây bút trong tay, ánh nhìn lạnh lùng nhìn điệu bộ uốn eo cong lưng của cô, nhếch mép thoáng mỉm cười, “ý của cô là tôi hôm nay mới có khí thế người trời? Trước đây không phải?”
“Cảnh tổng ngài hôm sau đẹp trai hơn hôm trước, hôm nay đặc biệt đẹp trai, thuộc hạ là lo lắng đôi mắt bẩn thỉu của tôi sẽ vấy bẩn lên Cảnh tổng ngài mất” cô tiếp tục cúi gục đầu, thật sự không thể nhìn thẳng Dương Dương size lớn, nếu không thì cô trở về làm sao không biết xấu hổ mà thơm lên trên má khuôn mặt làn da nõn nà mềm mại của Dương Dương được cơ chứ
“Lời nói chân thành, nhưng nội dung thì quá hoang đường” Cảnh Thần Hạo ngừng chuyển động chiếc bút trong tay phải, gập lại bản hợp đồng trước mặt, “cô muốn từ chức cứ việc nói thẳng”
“Không muốn!” Lâm Tri Hiểu lập tức đứng thẳng lưng, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến thần cũng phải tức giận của Cảnh Thần Hạo, nuốt nuốt nước bọt, nhỏ tiếng thì thào, “nội dung cũng không hoang đường, Cảnh tổng ngài thực sự rất đẹp trai!”
“Những năm gần đây phụ nữ có cái nhìn giống cô như thế này....” Cảnh Thần Hạo ném bản hợp đồng đến trước mặt của cô, “không nhiều rồi”
Anh ta là đang nói Bùi Nhiễm Nhiễm phải không?
Nhưng Lâm Tri Hiểu không kịp nghiên cứu kỹ lưỡng, cầm lên bản hợp đồng quay người đi ra khỏi văn phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo
Trở lại văn phòng làm việc của bản thân, đóng cánh cửa lại thì dựa vào thở hổn hển, cô làm sao mà cảm thấy đại Boss lời nói vừa nãy có chút oán giận vật nhỉ!
Nhưng rõ ràng là giọng nói rất nhẹ nhàng, mà lại khiến người khác không thể bỏ qua hàm ý sâu sắc
Bùi Nhiễm Nhiễm cậu mà bị bại lộ rồi, tuyệt đối không thể trách tớ, tớ thật sự cái gì đều không có nói!
Thích Thịnh Thiên mở cửa văn phòng của Cảnh Thần Hạo, nhìn thấy anh cầm chiếc bút gõ gõ lên trên mặt bàn, cúi mắt xuống dường như muốn phân tích kết cấu mặt bàn vậy, lộ ra thái độ trầm ngâm
“Ngô ca! Gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi!” hôm nay mới thứ hai à! Vả lại anh ấy không phải là vừa mới ném tiền mua lại Hà Thị sao?
Chắc chắn phải bận rộn tối mặt tối mày mới đúng, nhưng mà anh ấy lại bình tĩnh chết đi được, văn bản trên mặt bàn vẫn còn chưa xem xét, tài liệu chưa coi, nhìn là biết đã bãi công cả buổi sáng rồi
“Mẹ tôi....ép kết hôn” Cảnh Thần Hạo lời vừa dứt, chiếc bút trong tay “bốp” một tiếng đập lên trên mặt bàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...