Ngày hôm sau, Lâm Tri Hiểu vẫn chưa ngủ dậy, Bùi Nhiễm Nhiễm đã mặc đồ đẹp đẽ cho hai đứa con bảo bối của cô, lái xe chở chúng đến nhà trẻ.
Sự xuất hiện của ba người ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, Bùi Nhiễm Nhiễm đeo kính râm bên dưới nở một nụ cười nhẹ, “Chút xíu nữa không được lấy kính của mẹ đó, biết chưa?”
Cô bắt buộc phải căn dặn kỹ càng trước, những trường hợp như thế rất dễ bị người khác chụp được, chụp được không sao, nhưng nếu chụp trúng cô, sau đó truyền tay nhau, lỡ bị Cảnh Thần Hạo phát hiện, cô sẽ chết toi.
“Biết rồi, mami.” Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp đầy ngọt ngào trong trẻo.
“Ừm, ngoan.” Cô kéo tay hai đứa, không để ý ánh nhìn của mọi người xung quanh, đi vào bên trong.
Trên đường đi không ít các bạn nhỏ chào hỏi Noãn Noãn và Dương Dương. Noãn Noãn thì gật đầu chào lại, còn Dương Dương mặt này rất giống với Cảnh Thần Hạo, một vẻ lạnh lùng thanh cao mà đơn độc.
Người làm mẹ như cô, hình như có chút thất trách.
Bọn họ vừa ngồi xuống, có một đứa bé trai đến trước mặt họ: “Dương Dương, bố bạn đâu, bố bạn là người nước ngoài đúng không? Bạn trông giống bố, anh bạn giống mẹ đúng không?”
“Đi chỗ khác chơi.” Bùi Dương lạnh lùng đáp.
“Hống hách làm gì? Chẳng lẽ là con hoang?” đứa trẻ đó mở mắt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên mở to mắt: “Quả nhiên là đứa trẻ không có bố!”
“Mami…” Bùi Noãn cúi thấp đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, nó tuy không rõ ý nghĩa thực sự của từ con hoang, nhưng nó hiểu rõ đó không phải từ ngữ tốt lành gì.
Bùi Nhiễm Nhiễm cúi người ôm nó lên, mới nhìn vào đứa trẻ nói: “Bạn nhỏ, con nói người khác như vậy là rất không lịch sự đó”
“Lêu lêu lêu!” Nó đánh lưỡi lên, hướng mắt làm mặt xấu với Bùi Nhiễm Nhiễm: “Không có bố thì là con hoang! Mẹ con nói vậy!”
“Xem ra cách giáo dục của cha mẹ con đúng là có vấn đề!” Bùi Nhiễm Nhiễm tay tái nắm lấy Bùi Dương, khuôn mặt vô cùng dịu dàng nhìn Noãn Noãn: “Chúng ta đi học thôi?”
Bùi Noãn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Mami, con không thích bạn đó!”
“Bạn đó nói không đúng, Noãn Noãn cũng không nên tức giận, Noãn Noãn là bảo bối trong lòng mẹ, không phải con hoang.” Bùi Nhiễm Nhiễm đau lòng vô cùng, giờ không biết những đứa trẻ được giáo dục theo kiểu nào nữa, lại có thể nói ra những lời đó.
Vốn dĩ cô cho rằng chút chuyện không vui khi nãy cứ thế mà qua đi, ai ngờ những người nhìn họ, rồi bàn tán xì xào, chỉ trỏ, càng ngày càng nhiều.
Cô một người lớn còn thấy khó chịu, huống chi là hai đứa nhóc.
“Mami…” Bùi Noãn kéo tay áo cô, “Con muốn uống nước.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức lấy túi qua, từ trong túi lấy bình nước ra, những âm thanh xì xào không ngớt của đám người xung quanh thật sự khiến cô thấy rất phiền.
Sớm biết như thế chi bằng ở nhà nghỉ ngơi rồi!
“Người ta ai cũng tham gia, các người không đi, quả đúng là con hoang!” Đứa trẻ đó lại tiến tới trước mặt họ.
“Ặc ặc ặc….” Noãn Noãn bị sặc nước, đôi mắt màu xanh biếc của nó Noãn Noãn chuyển động, nước mắt rơi ra.
Bùi Dương nhìn thấy Bùi Noãn khóc, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng lên, trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đau lắm, cô lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho nó, an ủi nó rồi từ từ mở miệng nói: “Bạn nhỏ à, chửi người khác là không đúng, chẳng lẽ ba mẹ con không dạy con sao?”
“Cô muốn làm gì?” Trước mặt Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng xuất hiện một người đàn bà hơi béo, cô kéo đứa bé trai ra sau lưng mình: “Một người lớn mà tính toán so đo với một đứa con nít!”
“Vậy tôi tính toán với bà? Thì quá hạ thấp trình độ của tôi!” Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng bỏ ly nước đưa Noãn Noãn vào lại trong túi, “Con của mình nên giáo dục cho tốt, bây giờ nên nói ít lại đi, tôi có thể không tính toán với các người, mới nhỏ đã thế, mai mốt lớn lên cái gì cũng có thể nói được, rất dễ xảy ra chuyện đó.”
“Bao giờ tới lượt cô dạy tôi cách giáo dục con hả!” Gương mặt to lớn của bà ta vì kích động mà run lên: “Con mình có người đẻ mà không cố người nuôi, giáo dục tốt con mình đi!”
“Ai cho các người nói năng sằng bậy ở đây hả?” Từ trong đám người kia hiện lên âm thanh của một ai đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...