Cô xuống xe cùng Cảnh Thần Hạo, u Dương Lập đột nhiên chậm lại bước chân, quay lại nhìn họ, ánh mắt anh dừng lại nơi cô vài giây rồi cười, “ Cảnh tổng thay thư ký rồi à?”
“ Cũng không hay thay được như chủ tịch u Dương.” Cô xuống xe cùng Cảnh Thần Hạo thư thả đáp lời rồi lách người qua, bước chân Cô xuống xe cùng Cảnh Thần Hạo thậm chí còn chẳng buồn dừng lại.
u Dương Lập bị xem nhẹ như vậy, đương nhiên sẽ tức chết, thấy vậy, tâm trạng của cô bỗng dưng vui vẻ trông thấy.
Ánh mắt u Dương Lập híp lại nhìn họ, quay qua kéo lấy cô thư ký vào lòng, anh cúi đầu hỏi, “ Anh thay thường xuyên lắm à?”
“ Đương nhiên là không rồi.” Vị thư ký tên Hà Lê cươi tỉm, nói.
Phòng hội nghị tầng 8, Cảnh Thần Hạo vừa bước vào đã ngồi xuống nơi ghế chủ tọa, như với vị thế là người chủ nhân nơi này, cứ như Hà Thị đã là của anh rồi.
“ Cảnh tổng!” Hà Hoa Huy từ ngoài bước vào, anh ta lớn tiếng gọi, ánh mắt chú ý dến Bùi Nhiễm Nhiễm đứng sau anh, “ Tiểu mỹ nữ cũng đến à!”
“ Chào anh, tôi là Bùi Dĩ Hàn, nhân viên phòng kế hoạch của Cảnh Thị. Cô không hề muốn lát nữa trước mặt bao nhiêu người, Ha Hoa Huy vẫn cứ gọi cô là tiểu mỹ nữ.
Không hiểu anh ta nhìn ra cô đẹp ở đâu? Rõ ràng là đã ngụy trang kỹ lắm rồi!
“ Nghe hay lắm! Riêng nghe tên em là anh đã thú tính sục sôi rồi!” Hà Hoa Huy ngồi xuống cạnh phải của Cảnh Thần Hạo, “ Nào nào, thay cái giọng khác nghe xem!”
Bùi Nhiễm Nhiễm bực mình, cô cúi đầu liếc nhìn Cảnh Thần Hạo, thấy anh không hề có ý muốn bộc lộ điều gì.
Cô là người của Cảnh Thị mà, không thể cứ thế để cho Hà Hoa Huy dắt mũi được, cô cười nhạt một tiếng rồi cũng im lặng.
“ Có cá tính đấy! Không hổ là người của Cảnh tổng!” Hà Hoa Huy giơ cho cô một ngón cái, “ Cảnh tổng đúng là biết cách dạy nhân viên!”
“ Chuyện thường thôi.” Cảnh Thần Hạo đáp lại một cách lười nhác.
Có liên quan gì đến anh không? Còn không biết xấu hổ mà nói cũng bình thường thôi!
“ Đang nói chuyện gì đấy! Vui vẻ thế!” Tiếng của u Dương Lập từ sau vọng đến, ngay sau đó anh ta xuất hiện trước mắt Bùi Nhiễm Nhiễm.
Có những lúc cô thấy thật khâm phục bản thân mình, bây giờ cô có thể bình thản đối diện với anh ta như vậy.
Vì hết yêu, nên vô cảm.
“ Cô thư ký đây của chủ tịch u Dương cũng thuộc hàng siêu phẩm đấy chứ!” Khóe miệng Hà Hoa Huy nhếch lên, “ Ngồi ngồi ngồi! Cứ tự nhiên!”
Anh ta nói cũng là siêu phẩm, lẽ nào Bùi Dĩ Hàn cũng là siêu phẩm?
Ồ, đúng rồi, xấu xuất chúng thì cũng là 1 dạng siêu phẩm, với điểm này, cô tuyệt đối thắng.
Ngay sau đó, các lãnh đạo cấp cao của Hà Thị cũng dần dần tiến vào, dưới sự chỉ thị của Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống cạnh trái của anh.
Cửa phòng hội nghị vừa đóng, buổi họp chính thức bắt đầu. Thực chất chỉ là một buổi họp với tính chất thông báo.
Hà Hoa Huy ra vẻ nghiêm trang nhìn Lý Thành phía đối diện, “ Lý đổng, tôi biết ôn là cán bộ lâu năm của Hà Thị, ông luyến tiếc Hà Thị, tôi cũng vậy thôi, nhưng! Ai cũng phải đối mặt với thực tế thôi, Hà Thị trong tay chúng ta, ông có thể quản lý được bao lâu? Trăm năm nữa cũng là câu chuyện ngày hôm nay!”
“ Tôi chắc chắn sẽ tìm được một người kế thừa phù hợp!” Lý Thành không bị thuyết phục, ông không thể để cho Hà Thị lụi bại khi ông vẫn còn đây.
“ Lý đổng, ý của ông là tôi và nhị đệ không phải người thừa kế?’ Hà Hoa Huy cười hắt một tiếng, “ Giờ cũng là lúc buông Hà Thị ra rồi, vừa hay Cảnh tổng và chủ tịch u Dương đều có mặt ở đây, Lý đổng, có lẽ ông nên nghĩ chúng ta nên theo gia tộc nào mới đúng.”
Hà Hoa Vũ cạnh bên Hà Hoa Huy cũng vừa nhìn sang Cảnh Thần hạo lại nhìn u Dương Lập, mới chậm rãi nói, “ Lý đổng nhất định ông có thể có được sự chọn lựa tốt.”
“ Chuyện này......” Lý đổng do dự, từ đầu ông vẫn nghiêng theo điều kiện của bên tập đoàn u Dương, nhưng với tiếng tăm và sự nghiệp lớn của Cảnh Thị Gia, cũng không thể bỏ qua được.
Hơn nữa nếu nhất định phải đi bước này, Hà Thị là công ty đầu tiên sáp nhật vào Cảnh Thị, toàn bộ điều kiện có lợi đều la của Hà Thị. Nhưng Hà Thị sau này lại hoàn toàn thuộc về Cảnh Thị rồi, không còn quan hệ gì với họ nữa.
Cảnh Thần Hạo làm vậy ông có thể hiểu được, đứa “con trai” ông vất vả nuôi nấng nên người đương nhiên không thể đến khi đủ lông đủ cánh thì rời khỏi Cảnh Thị được.
Ở Cảnh Thần Hạo, anh nhẹ nhàng tựa người vào lưng ghế, dáng vẻ quá ư thư thái, song trong cử chỉ lời nói lại toát ra vẻ khí thế của kẻ bề trên, của con người quyền quý.
Nhìn sang tập đoàn u Dương, sau khi nhà họ Bùi sụp đổ, ở A thành họ coi như một mình một chợ, đã vậy Hà Thị còn như chắp cánh cho hổ. Nhưng có thể đạt được kết quả phát triển khá hơn hay không, còn chưa nói trước được.
Đột ngột bị gọi đến phòng hội nghị rồi trực tiếp xuống quyết định, dưới áp lực như vậy, ông phải cẩn thận lời nói, không được có bất cứ sai sót nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...