Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
Phó Tranh bị thương không nhẹ, từ quán bar đi ra, người đã hôn mê bất tỉnh, được nâng lên xe cứu thương, Chu Tương Tương khóc lóc theo sau.
Lục Quýnh cũng đi theo, thấy Chu Tương Tương ngồi ở một bên khóc không ngừng, nhỏ giọng an ủi cô, "Chị dâu, chị đừng lo lắng, Tranh ca chúng ta da dày, khẳng định sẽ không có việc gì."
Lục Quýnh không khuyên còn được, vừa khuyên một cái, nước mắt Chu Tương Tương lại càng chảy nhiều hơn.
Dù Phó Tranh lợi hại đến thế nào cũng là máu thịt của mình, vừa rồi ngăn cản cho cô nhiều quả đấm như vậy, lúc chai rượu đập lên đầu anh, anh vẫn gắt gao che chở cô, một câu cũng không nói.
Lục Quýnh nhìn cô, trong lòng sâu kín thở dài.
Trông cũng rất thích Tranh ca bọn họ vậy tại sao lại nói chia tay?
Lục Quýnh nhịn không được nói: "Chị dâu, hôm qua Tranh ca dầm mưa mấy tiếng đồng hồ ở cửa nhà chị, chị biết không?"
Biết, tại sao lại không biết?
Đôi mắt Chu Tương Tương đau xót, nhớ tới Phó Tranh đứng ở trong đêm tối, nước mưa rơi không ngừng trên người anh.
Lục Quýnh thở dài, "Nửa đêm hôm qua cả người anh ấy ướt đẫm chạy tới nhà em, uống rất nhiều rượu, trước nay em chưa từng thấy anh ấy chật vật như vậy. Thật sự, chị dâu, Tranh ca anh ấy là thật lòng thích chị. Em quen biết anh ấy nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy anh ấy để tâm tới nữ sinh nào như thế.
Chị cũng biết, nữ sinh trong trường theo đuổi anh ấy nhiều như vậy, đổi lại là nam sinh khác, đã sớm kiêu ngạo phát điên, nhưng Tranh ca chúng ta thì không, không thích chính là không thích, chưa bao giờ mập mờ với nữ sinh, trước khi quen biết chị, em chưa từng thấy anh ấy nói nhiều hơn hai câu với nữ sinh. Nói thật, tuy rằng Tranh ca học tập có hơi kém, nhưng người lớn lên rất đẹp trai, tam quan còn rất tốt, chị và anh ấy ở bên nhau, anh ấy khẳng định lấy mạng ra mà thương chị, hơn nữa tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài có tâm địa xấu xa, điểm này, em dám cam đoan với chị."
Chu Tương Tương nghe vậy không ngừng gật đầu, nước mắt rơi như mưa, "Tôi biết, tôi đều biết..."
"Ôi, em thật sự không thể nhìn bộ dáng Tranh ca thương tâm như vậy, chị dâu, chị sẽ hòa hợp lại với anh ấy chứ?"
......
Phó Tranh bị đưa đến bệnh viện, lúc tỉnh lại ngoài trời đã màu đen.
Vừa mở mắt, thì nhìn thấy Chu Tương Tương khóc sưng con mắt ngồi bên cạnh giường anh
Phó Tranh nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ đôi mắt cô, giọng nói có chút khô khốc, "Tiểu đáng thương, đôi mắt tại sao lại sưng như thế? Không phải đã kêu em đừng khóc sao?"
Chu Tương Tương thấy anh tỉnh lại, miệng mếu máo, nước mắt nháy mắt bừng lên, theo bản năng liền bổ nhào lên người Phó Tranh, "Phó Tranh, anh làm em sợ muốn chết."
Chu Tương Tương vừa khóc, tim Phó Tranh đều đau, vội vàng vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi, "Anh không sao, Tương Tương ngoan, đừng khóc."
Chu Tương Tương khóc đến co giật, nâng người lên, không ngừng lau nước mắt, "Em... Em không muốn khóc, nhưng mà nhịn không được..."
Phó Tranh khẽ thở dài, giúp cô lau khô nước mắt, "Chu Tương Tương, sao em lại đáng yêu như vậy..."
Ánh mắt dừng tại vết thương trên trán cô, đã được bôi thuốc và dán băng gạc.
Tim Phó Tranh xoắn lại, trong mắt tràn đầy đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương, "Đau không?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Không đau."
Cái đau này của cô làm sao có thể so với Phó Tranh.
"Nói dối." Mặt Phó Tranh hơi trầm xuống, hiển nhiên không tin cô.
Lúc đó chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau?
Anh vuốt mặt cô, nhìn cô nói: "Về sau không được rời khỏi người anh, lại xảy ra một lần nữa, anh sẽ nổi điên."
Chu Tương Tương mím môi, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em đã biết, em... em không rời khỏi anh."
Lúc này Phó Tranh mới nở nụ cười, xoa đầu cô, "Vợ ngoan lắm."
Qua một lát, Chu Tương Tương giương mắt lên nhìn anh, có chút cẩn thận mà mở miệng, "Phó Tranh, em có thể thương lượng với anh chuyện này được không?"
Phó Tranh thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, đánh đòn phủ đầu, "Không được nói chia tay! Anh nói cho em biết Chu Tương Tương, đơn phương tuyên bố chia tay, không có hiệu quả!"
Chu Tương Tương cắn môi dưới, giọng nói nhỏ hơn, "Không phải... Không phải chia tay..."
Phó Tranh rất không yên tâm mà nhìn cô một cái, lúc này mới nói: "Không phải thì tốt."
Chu Tương Tương ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, rất đoan chính, hai tay đặt trên đầu gối, có chút khẩn trương mà vặn tay lại với nhau, trầm mặc một hồi lâu, mới rốt cuộc mở miệng, "Trước tiên, em nói, anh không được tức giận."
Phó Tranh không đoán được cô muốn nói cái gì, nhưng nếu là khả năng là chuyện làm anh tức giận, xác định không phải là chuyện gì tốt, hừ nhẹ nói: "Vậy em đừng nói."
Chu Tương Tương ngẩn ra. Cô còn chưa nói, đã bị Phó Tranh dỗi, đôi mắt mở to tròn, kinh ngạc trừng anh.
Phó Tranh nhìn cô tròn xoe mắt, bật cười, nhịn không được bóp khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Chu Tương Tương, "Trời ạ, Vợ anh ngoan quá đi, tại sao lớn lên lại xinh đẹp như vậy, muốn anh mê chết à."
Đôi mắt lớn như vậy, vẻ mặt ngốc manh như thế, khuôn mặt lại mềm mại, kiếp trước là tiểu tiên nữ sao? Quả thực quá đáng yêu.
Chu Tương Tương ngả người ra sau, che mặt lẩm bẩm, "Đừng có bóp sẽ tròn ra đó."
Chu Tương Tương rất gầy, nhưng mặt rất tròn, mặt tròn nhỏ nhắn, siêu cấp đáng yêu.
Phó Tranh cười, "Mặt tròn thì sao, mặt tròn đáng yêu mà, anh thích muốn chết."
Chu Tương Tương được khen nên có chút thẹn thùng, không được tự nhiên nói: "Anh... Anh nghe em nói được không?"
"Được được được, mời ngài nói!"
Chu Tương Tương nhìn Phó Tranh, có chút khẩn trương cùng anh thương lượng, tiếng nói nho nhỏ, nói: "Phó Tranh, chúng ta về sau ở trường học, có thể làm bộ như không quen biết được không?"
"Vì sao?" Phó Tranh vừa nghe, mày lập tức nhíu lại, đối với đề nghị này không hài lòng.
Chu Tương Tương vội giải thích, "Bởi vì thầy giáo đã biết, thầy ấy kêu em và anh phải chia tay, nếu không sẽ phải mời phụ huynh. Phó Tranh, nếu ba mẹ em biết em và anh đang quen nhau, khẳng định sẽ rất thất vọng với em, em không muốn làm cho bọn họ đau lòng."
Phó Tranh rất không tình nguyện nói: "Chúng ta yêu đương thì sao? Cũng không phải làm chuyện trộm cắp gì, Tương Tương, chúng ta không cần phải quan tâm người khác, em biết không?"
"Em biết, em đều biết, nhưng hiện tại chúng ta nên cố gắng học tập, giáo viên và phụ huynh đều sẽ không đồng ý với chúng ta." Đôi mắt Chu Tương Tương ngập nước nhìn anh, giọng nói mềm mại, mang theo một tia khẩn cầu, "Phó Tranh, anh đồng ý với em được không? Đừng để cho em sợ hãi như vậy."
Cô không muốn ở cạnh Phó Tranh mà phải lo lắng đề phòng.
Phó Tranh trầm mặc, không quá cao hứng, khiến cho người khác không biết anh đang suy nghĩ gì.
Chu Tương Tương thấy anh vẫn không đồng ý, giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay anh, giọng nói nhẹ nhàng, hơi chút làm nũng, "Phó Tranh... ca ca, anh đồng ý với em đi, xin anh đó."
Giọng nói Chu Tương Tương mềm nhũn, tim Phó Tranh như muốn chảy ra, "Ôi trời ơi, Chu Tương Tương, sao em lại câu dẫn anh hả?"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại này, dừng ở đầu quả tim anh, tim đều ngọt.
"......"
"Đừng kêu ca ca, kêu một tiếng chồng đi nào."
Chu Tương Tương: "......"
"Kêu đi nào, gọi chồng thì anh sẽ đồng ý với em."
Mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, không muốn kêu.
Phó Tranh nhẹ nhàng câu lấy ngón tay cô, thúc giục cô, "Kêu đi."
Chu Tương Tương do dự nửa ngày, đỏ mặt, "Ch... Chồng..."
Kêu xong, Chu Tương Tương hận không thể đào một cái hổ để mình chui vào, nhỏ giọng hỏi: "Có thể đồng ý chưa?"
Tim Phó Tranh đều chảy thành một vũng nước, mười nghìn lần đồng ý, "Được được được, tất cả đều nghe em, em nói thế nào thì thế đó, chỉ cần em không chia tay với anh, cái gì anh cũng đều nghe em."
Đôi mắt Chu Tương Tương cong lên, long lanh như phát sáng, "Cảm ơn anh, Phó Tranh."
Phó Tranh nhìn cô, vô cùng cảm khái, "Chu Tương Tương, đời này của Phó Tranh anh xem như thua trong tay em."
Đừng nói là là đồng ý với cô chuyện như vậy, dù muốn mạng của anh, anh cũng lập tức đưa.
......
Phó Tranh bị thương không nhẹ, ở bệnh viện chừng mấy ngày.
Hôm xuất viện là thứ bảy, Chu Tương Tương dọn dẹp đồ đạc cho Phó Tranh, chuẩn bị đón anh về nhà.
Làm xong thủ tục xuất viện, lúc trở về phòng, trong phòng bệnh đều là những anh em thân thiết của Phó Tranh.
Chu Tương Tương vừa vào cửa, đột nhiên mọi người đứng thành một hàng, khom lưng cúi đầu với cô, cùng kêu lên, "Chào chị dâu!"
Chu Tương Tương sửng sờ, mặt như thiêu nóng. Cô không biết phải đáp trả thế nào, thẹn thùng chạy đến bên người Phó Tranh, hai tay không được tự nhiên mà vặn làn váy.
Phó Tranh thấy mặt Chu Tương Tương đỏ hồng, đá một chân lên người Lục Quýnh, "Cái tên bỉ ổi này! Dám hù dọa vợ lão tử!"
Sức chân Phó Tranh không nặng, Lục Quýnh làm bộ làm tịch che lại đầu gối lùi về sau vài bước, "Ui da, ca như vậy là không được đâu, phải thương xót cho người ta với chứ."
Phó Tranh cười, "Đi đi đi, ra chỗ khác! Nói bậy bạ gì đâu không."
Lục Quýnh cười hì hì, lại lân la tới gần, "Mặc kệ nói như thế nào, ca, chúc mừng anh thoát kiếp độc thân nha, vạn năm độc thân cuối cùng cũng thoát kiếp rồi! Khi nào thì mời mấy anh em ăn cơm?"
Mấy người Lâm Khê cũng đứng bên cạnh cũng phụ họa, "Đúng rồi đó, bữa cơm này của Tranh ca, chúng em đã chờ rất nhiều năm."
Phó Tranh cười nói: "Có gì khó đâu, lúc nào cũng được."
Lục Quýnh hưng phấn gào lên, "Chao ôi! Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy thì hôm nay đi!"
"Hừ hừ hừ! Lão tử mời khách khi nào thì biến thành cậu chọn ngày?! Mấy ngày nay vợ tôi vất vả chăm sóc tôi, hiện tại cần về nhà nghỉ ngơi, chuyện ăn cơm, chờ tôi thông báo sau."
"F*ck! Ca, anh đừng có như vậy chứ, chị dâu cũng chưa có kêu mệt mà, đúng không, chị dâu?" Lục Quýnh nhìn về phía Chu Tương Tương, cười hì hì mong được tán thành.
"Ách... Tôi... Có hơi mệt một chút."
Phó Tranh lập tức tiếp lời, "Nghe thấy không nghe thấy không? Vợ lão tử đã như thế rồi mà cậu còn không hiểu?!"
Lục Quýnh đau thương che ngực lại, bám vào cánh tay Lâm Khê ở bên cạnh, làm ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, "Ông trời ơi, lệ trào như dòng suối nhỏ, hai người bọn họ bắt nạt tôi, hu hu..."
"F*ck! Lục Quýnh mẹ nó cậu còn có thể ghê tởm hơn nữa không hả, buông ra buông ra, mau buông lão tử ra, lão tử muốn ói rồi!"
Chu Tương Tương nhìn mấy người bạn của Phó Tranh, nhịn không được cong môi, nguyên một đám, trông như mấy kẻ dở hơi.
Phó Tranh đúng lúc ngẩng đầu thấy khóe miệng Chu Tương Tương tươi cười, cũng không tự giác mà cong lên khóe môi, dường như có một tia mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng anh, tâm đều hòa tan.
Tiểu mỹ nhân này, là vợ anh.
Bên ngoài bệnh viện, lão Lý lái xe đã chờ rất lâu, thấy một đám người Phó Tranh đi ra, vội tiến lên cầm túi xách trong tay Phó Tranh, "Tiểu thiếu gia, tôi đến đây."
Phó Tranh: "Cảm ơn, chú Lý."
Trong túi xách Phó Tranh là quần áo mấy ngày nay thay ở bệnh viện, còn có hai quyển sách của Chu Tương Tương
Lên xe, Chu Tương Tương và Phó Tranh ngồi ở ghế sau, lão Lý ở phía trước khởi động ô tô, Lục Quýnh lại bắt đầu ồn ào, "Ca, đừng quên chuyện mời cơm đó!"
Phó Tranh cười nhạo, "Được rồi được rồi được rồi, cái đầu chó cậu, trừ ăn ra thì còn làm gì nữa hả?!"
Nửa giờ sau, xe ngừng ở cửa nhà.
Phó Tranh xuống xe trước, tay phải che trên cửa xe, "Tương Tương, xuống xe."
Một tay Chu Tương Tương cầm túi xách, một tay xách váy.
Phó Tranh vội vàng cầm lấy túi xách, "Để anh để anh, làm sao có thể để em xách được."
Chu Tương Tương nhẹ nhàng cong môi dưới, trong lòng ngọt ngào.
Xuống xe, chú Lý lái xe cũng đi xuống theo, nói với Phó Tranh và Chu Tương Tương: "Tiểu thiếu gia, tiểu thư Tương Tương, dì Dung kêu tôi nói với hai người một tiếng, hôm qua bà ấy có mua đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, bà ấy không ở đây hai ngày, hai người tự làm chút đồ ăn đơn giản, nếu không được, thì kêu cơm hộp ăn."
"Được, đã biết."
Hôm qua dì Dung có gọi điện thoại cho Phó Tranh, nói trong nhà xảy ra chút chuyện, phải về nhà hai ngày.
Phó Tranh còn ước tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở về, trong nhà chỉ còn mỗi anh và Tương Tương, thật tốt.
Trong nhà không có ai, vào nhà, cửa vừa mới đóng lại, Phó Tranh gấp không chờ nổi mà ấn Chu Tương Tương lên trên cửa, cúi đầu liền hôn cô.
Chu Tương Tương bỗng dưng ngơ ngẩn, đôi mắt mở to, hai tay nắm lại, rũ xuống bên người.
Trái tim cô điên cuồng đập thình thịch thình thịch, toàn thân giống như bị thiêu đốt, nóng không chịu được.
Phó Tranh nghẹn rất lâu rồi, toàn thân nhiệt tình đều đem ra, không giống với những nụ hôn lần trước, dường như muốn nuốt Chu Tương Tương vào bụng, gắt gao ôm chặt cô, môi hai người dán sát nhau không một kẽ hở, trằn trọc liếm mút, vô cùng rung động.
Nụ hôn sâu kịch liệt kéo dài, cuối cùng đến lúc Chu Tương Tương bị hôn đến thở không nổi mới kết thúc.
Lúc kết thúc, Phó Tranh chơi xấu cắn lên môi Chu Tương Tương một cái.
Chu Tương Tương bị đau kêu " a " một tiếng, che môi trừng mắt nhìn anh, "Phó Tranh, anh là chó biến thành sao? Đau quá đi."
Chu Tương Tương gắt gao che môi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Phó Tranh giật mình, vội vàng lấy tay Chu Tương Tương xuống, "Ôi, anh xem một chút, anh không dùng lực mà."
Tay Chu Tương Tương bị Phó Tranh kéo xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi bị anh cắn, có hơi hồng nhưng không chảy máu, Phó Tranh thở phào nhẹ nhõm, "Không sao, ngoan, một lát sẽ hết đau."
Chu Tương Tương mất hứng trừng anh.
Người này, tại sao lại cắn đau như vậy?
Phó Tranh cười xoa đầu Chu Tương Tương, mặt dày nói, "Không sao, vợ, anh hôn một cái thì không đau nữa."
Nói, môi liền dán lên.
Chu Tương Tương cứng đờ cả người, chờ phản ứng lại, Phó Tranh đã buông cô ra, mặt đầy vui vẻ mỉm cười, "Có phải hết đau rồi không, hửm?"
Chu Tương Tương cười khổ, siết quả đấm nện lên vai anh, "Phó Tranh, anh lưu manh."
Phó Tranh ôm vai gào khóc kêu, "Ai da đau đau đau, Chu Tương Tương em mưu sát chồng!"
Chu Tương Tương bị vẻ khoa trương của anh chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Anh đừng lắm mồm, mau lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, ở bệnh viện chờ lâu như vậy, cả người toàn mùi thuốc sát trùng."
Phó Tranh nâng cánh tay lên ngửi, "Ừm, đúng vậy."
Chu Tương Tương đẩy Phó Tranh về phòng tắm rửa, chính mình cũng về phòng thay quần áo.
Sắp đến giờ cơm trưa, Chu Tương Tương thay xong quần áo, vui vẻ lấy quần áo của Phó Tranh từ trong túi xách ra, ôm vào máy giặt trong phòng giặt quần áo, canh đúng thời gian, ấn nút giặt xong, liền xuống lầu chuẩn bị làm cơm trưa.
Phó Tranh tắm rửa xong xuống lầu, còn chưa đi đến phòng bếp đã ngửi thấy được mùi thơm, đi vào thì thấy Chu Tương Tương buộc tạp dề, đang bận việc ở trong bếp.
"Đang làm gì vậy?" Anh đi tới, từ sau lưng ôm lấy Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương giật mình, thân thể hơi căng thẳng, "Đang... Nấu cơm..."
Phó Tranh nhìn thoáng qua trong nồi, "Chậc chậc, Tương Tương nhà chúng ta còn biết hầm gà à?"
Chu Tương Tương nói: "Dì Dung đã rửa gà sạch sẽ rồi, em chỉ cần nấu một chút là được."
"Mặc kệ, vợ anh chính là đảm đang như vậy, có nhiều người còn không biết nấu cơm đâu."
Chu Tương Tương quay đầu lại nhìn anh, cong mắt cười, "Bạn học Phó Tranh, anh là đang nói chính anh sao?"
Phó Tranh híp mắt, "Nhìn không ra nha, bạn nhỏ Chu Tương Tương cũng sẽ mở miệng ra đả thương người hả."
Chu Tương Tương xì cười, nâng tay đẩy nhẹ ngực anh, "Phó Tranh, anh có thẻ đứng bên cạnh đợi được không? Hôm nay trời nóng, ôm không nóng hả?"
"Không nóng, rất thoải mái!" Phó Tranh da mặt dày, mặt còn hướng về phía cổ Chu Tương Tương.
Cổ Chu Tương Tương mẫn cảm, ngứa đến nỗi run run, "Ôi, coi như em xin anh đứng bên cạnh đợi đi, em nóng muốn chết."
"Được rồi, tạm thời tha mạng cho em." Phó Tranh ngẩng đầu hôn xuống mặt Chu Tương Tương rồi mới buông ra.
Đi ra phía sau ngồi xuống, khuỷu tay chống ở trên mặt bàn, đôi mắt không rời khỏi hình bóng của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương mặc một áo thun màu xanh nhạt, váy ngắn màu trắng, tóc dài cột thành đuôi ngựa cao, cúi đầu, lộ ra cổ trắng như tuyết, rửa rau xong thì xắt thức ăn, rồi cầm lấy thìa quấy bên trong nồi.
Phó Tranh một tay chống cằm, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên bàn, nghĩ thầm, vợ anh thật sự hoàn mỹ, học giỏi thì không nói, lớn lên lại xinh xắn, dáng người sao, tuy rằng ngực hơi nhỏ, nhưng anh thích ngực nhỏ nha. Nấu ăn ngon, người vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, giọng nói, mềm đến nỗi khiến tay chân anh tê dại.
Phó Tranh ơi Phó Tranh, mày mẹ nó ánh mắt thật quá tốt!
Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Tranh đột nhiên đặc biệt cảm khái nói: "Tương Tương, em nói xem có phải kiếp trước anh đã cứu vớt cả hệ ngân hà không?"
Chu Tương Tương quay đầu lại nhìn anh, "?"
Phó Tranh cười đặc biệt kiêu ngạo, "Nếu không tại sao anh lại có người vợ hoàn mỹ như vậy."
Phó Tranh khen vợ mà không biết ngượng, Chu Tương Tương bị anh náo loạn làm cho đỏ mặt, "Phó Tranh, tại sao anh lại nói nhiều như vậy."
"Nhiều sao? Không cảm thấy."
"Nhiều, ríu rít ồn muốn chết." Chu Tương Tương vừa nói vừa bưng lên bàn một đĩa khoai hầm, "Ăn đi, để miệng nghỉ ngơi một chút."
Phó Tranh cười nhạo, "Được được được, Ôi, còn chưa có kết hôn đâu, mà đã bắt đầu ghét bỏ anh rồi, sao số anh lại khổ thế này."
Chu Tương Tương bị anh chọc cười, "Anh mau ăn đi, dong dài muốn chết."
Phó Tranh cười gắp một nửa củ khoai, "Ừm, ăn ngon lắm."
"Đúng không, vậy ăn nhiều một chút."
Phó Tranh lại gắp một miếng nhỏ, đút đến bên miệng Chu Tương Tương, "Em cũng ăn thử đi, nào, há mồm."
Chu Tương Tương gật gật đầu, nghe lời mà hé miệng, vừa mới chuẩn bị ăn, Phó Tranh đột nhiên rụt chiếc đũa lại một chút.
Chu Tương Tương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, "Phó Tranh, anh chơi xấu."
Phó Tranh cười ha ha, "Được được được, không đùa em nữa, nhanh ăn đi."
Chu Tương Tương chống hai khuỷu tay lên bàn, nửa người trên tiến lên phía trước, lúc há mồm chuẩn bị ăn, Phó Tranh vậy mà lại chơi xấu đem chiếc đũa rụt lại phía sau.
"Phó Tranh! Anh xấu lắm! Em không chơi với anh nữa!" Chu Tương Tương tức giận dậm chân, quay đầu chuẩn bị trở lại bếp.
Phó Tranh vội vàng kéo tay cô, cười ha hả nói: "Chao ôi chao ôi, anh sai rồi anh sai rồi, sẽ không đùa em nữa, nhanh ăn đi."
Phó Tranh một bên nói một bên đem chiếc đũa kẹp củ khoai hướng đến bên miệng Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nghi ngờ nheo mắt nhìn, "Anh lại chọc em, em sẽ không để ý tới anh nữa."
Phó Tranh nghẹn cười, "Dạ dạ dạ, tuyệt đối không đùa em."
Chu Tương Tương nhìn chằm chằm anh nửa ngày, tạm thời lại tin anh một lần.
Nhưng nào biết, vừa mở miệng ra, thế nhưng Phó Tranh lại thu đôi đũa lại.
Lần thứ ba! Chu Tương Tương tức giận muốn phát hỏa, ngực muốn nổ tung, đang muốn phát giận, Phó Tranh đột nhiên từ ghế trên đứng lên, thân thể nghiêng về phía trước, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cả người Chu Tương Tương đều thất thần, mở to hai mắt, vừa rồi trong lồng ngực còn đang bừng bừng lửa giận, dường như bị chậu nước lạnh dội xuống, cứ vậy mà dập tắt.
Phó Tranh từ chân mày đến khóe mắt đều là ý cười, môi dán lên Chu Tương Tương, nhẹ nhàng mổ một chút, mặt mày vui vẻ nhìn cô, "Chu Tương Tương, em cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi đúng không? Em nói xem tại sao anh cứ như vậy thích em."
Chu Tương Tương mặt đỏ bừng, cúi đầu, thẹn thùng nói: "Đừng... Đừng nói bậy..."
Phó Tranh bật cười, cảm thấy giờ này khắc này, thật là vô cùng hạnh phúc.
Editor có lời muốn nói:
Anh yêu ơi, anh đang ở đâu mau về với em.:(( Hôm nào cũng nhìn hai bạn trẻ rải thức ăn như vậy, em chịu không nổi huhu:((((((
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...