Sức Mạnh Tình Yêu


1.
Đã 1 tuần rồi tôi không gặp anh Trung. Nhớ quá đi!!! Tôi muốn chạy đến lớp rủ anh đi chơi nhưng mà… ôi ôi… các bạn cũng biết rồi đấy, tôi đang “bị cầm tù” mà! Haizzz…
- Chi!
Oa… oa… Thật không thể tin được. Giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên đúng lúc tôi đang nghĩ đến chủ nhân của nó. Hay thật ấy!!
- Anh Trung!!! 1 tuần nay anh đi đâu thế? Sao lại tắt điện thoại??? – Tôi quay lại, lo lắng hỏi.
- Anh có chút việc. Nhớ anh à?? – Thật là. Người ta quan tâm mới hỏi, đùa hoài!!!!!!!!!!!
- Ai thèm?? – Tôi chun mũi, lè lưỡi với anh. Có lẽ ai chứng kiến cảnh này cũng đều nghĩ chúng tôi là một đôi rất thân mật. Vì thế khắp cả cái trường này đều đồn rằng tôi và anh Trung đang hẹn hò. Nhưng sự thật thì không phải vậy! (đương nhiên rồi) Lúc đầu tôi cũng ra sức giải thích, nhưng không những không có ích mà ngày càng bị gán ghép kinh hơn. Vì vậy tôi từ bỏ ý định đó. Nhưng vấn đề là, ngày nào cũng “được nhận” biết bao nhiêu là ánh mắt “trìu mến” từ các nữ sinh trong trường, thậm chí cả ngoài trường. Hơn nữa, bây giờ lại còn xuất hiện thêm 2 hotboy bên cạnh tôi nữa (không nói chắc các bạn cũng biết là ai rồi nhỉ!!?)
- Chiều đi chơi với anh nhé!
- Vâng… À… không được… em…
- Tại sao?? – Anh Trung hình như hơi khó chịu. Anh Trung là thế! Tất cả đều rất tôt. Chỉ có mỗi 1 tật xấu – đó là… quá công tử. Thích gì là phải có cho bằng được. Muốn gì là nhất định phải làm. BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀO. Chỉ cần có chuyện gì không vừa lòng, dù chỉ nhỏ như con kiến, anh cũng sẽ tức giận. Dù tôi chưa bao giờ phải hứng chịu “cơn bão” đó (vì tôi rất giỏi nịnh hót mà!!!) nhưng đã nhiều lần chứng kiến. Phải nói là VÔ CÙNG KINH KHỦNG. Mất mạng như chơi. Vì thế tôi luôn cố gắng hết sức để không làm anh phật ý.
- Ừm… vì… nhà em có việc, nên em… em phải về sớm. - Đừng trách tôi! Đây gọi là nói dối với mục đích tốt. Nếu anh Trung mà biết tôi học với “tảng băng” thì nhất định sẽ có chuyện. Từ trước tới nay, tôi không được phép đi riêng với bất cứ người con trai nào khác ngoài anh. Có lẽ là anh sợ tôi bị bắt nạt! Đó cũng là ý tốt mà! Chỉ là… hơi không hợp lí một chút mà thôi.
- Thật không?
- Thật… thật mà!
- Vậy thì ngày mai đi với anh.
- Ừm… em… em… - Thực ra tôi rất muốn từ chối. Nhưng mà nếu nói “không” lần thứ 2 thì tôi khó mà toàn mạng trở về. Nhưng mà… nhưng mà… “tảng băng di động” cũng đáng sợ chẳng kém. Tôi mà nói là đi chơi chắc chắn sẽ xuống tận địa ngục luôn ấy. Phải làm sao đây?? Cả 2 đều không thể thỏa hiệp, cũng không thể phản kháng… Ôi trời đất ơi! Làm thế nào… Làm th…
- Lại sao nữa? Hôm nay không đi được, chẳng lẽ ngày mai cũng không?? Em sao vậy?
- À không phải thế. Em đi, đi được mà. Em… em đị…nh hỏi là chúng ta… sẽ… sẽ đi đâu.
- À… chuyện đó. Đi rồi em sẽ biết. Thế nhé! Mai tan học anh đến lớp đón em. – Thái độ quay ngoắt 180.
Phùuuuu… May quá! Thôi, được đến đâu hay đến đó vậy. Haizz… Đành thế thôi chứ biết làm thế nào nữa. “Tảng băng” yêu quý! Nếu anh đồng ý cho em đi chơi ngày mai, em sẽ biết ơn anh suốt đời. Em THỀ là không bao giờ em nói xấu anh nữa…

Hôm nay tôi rất ngoan ngoãn.
Trưa không trốn đi nữa mà chạy một mạch ra cổng trường.
Trên xe tôi ngồi im thin thít không làm phiền đến “tảng băng”.
Và bây giờ, tôi đang cắm cúi giải đống bài tập toán mà anh ta giao cho. Khó lòi mắt!! Nhưng không sao! Tôi nhất định phải cố gắng. Biết đâu nếu tôi giải được bài khó như thế “tảng băng” vui sẽ cho tôi nghỉ ngơi 1 ngày thì sao?? Như thế thì tuyệt quá còn gì. Khỏi phải xin xỏ.
10’
Sao khó thế nhỉ!! Đây có phải là toán lớp 9 không đấy?? Tôi học toán đâu có kém lắm đâu?? Minh chứng là điểm phẩy toán của tôi năm nào cũng được từ 9.5 trở lên mà!! Chẳng lẽ do tôi mải chơi quá mà kiến thức bay hết lên mây rồi?? Không thể nào! Tôi vẫn nhớ rõ từng công thức mà (cái tên “tảng băng” ấy áp dụng chiêu thức học thuộc tàn bạo ấy với cả môn toán và lý nữa. Không nhớ có mà nhừ đòn. Hic… Giống trẻ con mẫu giáo quá!! May mà văn không có gì phải học thuộc. Không thì tôi chết từ đời nào rồi)…
30’
Khó như điên!! Rốt cục thì đây là loại toán gì nhỉ?? Cô tôi từng nói, chỉ cần xác định nó là loại toán gì thì tất sẽ giải được. Nhưng… nhưng mà… bài này… là loại gì thế?? Một chút này, một chút nọ, lại pha thêm một chút cái khác khác nữa. Chỉ riêng đề bài cũng dài cả nửa trang giấy rồi… Toán cái con khỉ gì?!! Có mà đoạn văn ấy chứ… Hay “tảng băng” kia đọc nhầm đề cho tôi…
60’
Sao lại không ra nhỉ?? Tôi đã thử rất nhiều cách rồi. Tại sao đều vô nghiệm chứ????? Cái ông ra đề này định chơi học sinh đấy à? Hừ! Trần Diệu Chi tôi không thể chịu thua thế được. Ông đã muốn chơi thì tôi chơi với ông. Tôi nhất định phải làm ra cho ông thấy. Đừng có mà coi thường học sinh chúng tôi nhá!! Không phải tất cả đều là lũ mọt sách vô dụng hết đâu…
80’
Oái!! Không được rồi. Làm không nổi nữa. Tôi không còn phương pháp nào chưa thử, không còn con tính nào chưa kiểm tra. Vậy mà vẫn sai là sao?? Có khi phải nhờ “tảng băng” giúp đỡ thôi… Không, không được. Có 1 bài toán mà tôi cũng không làm nổi thì sao mơ đến đi chơi. Nếu tôi đầu hàng bài này, chắc chắn “tảng băng” sẽ nổi giận cho xem. Đến lúc đó thì… Mà nhắc đến mới nhớ. Sao nãy giờ không thấy anh ta lên tiếng nhỉ??! Binh thường tôi mà ngồi im 5’ không ra thì anh ta sẽ ngay lập tức quạt vào mặt tôi 1 bài cơ mà?? Lạ nhỉ??! Đáng nghi thật!!? Mà thôi kệ, thế càng tốt! Bị ăn mắng suốt ngày tức muốn chết!! Lo làm cái đã…
90’
Huraaaaaaaaaaaaaaaa… Ra rồi, ra rồi… ô la la… Đúng là cái ông này thâm thật!!!!!!!! Gài bẫy ở ngay câu đầu tiên thế thì thần thánh cũng đầu hàng. Hehe… Nhưng tôi đây còn lâu nhá! Mặc dù không mấy thuận lợi nhưng tôi cũng đã làm ra rồi. Quả này ông này sạt nghiệp mất!! Ha… ha… À quên… phải báo cáo với “thầy giáo tảng băng” đã.
- Này! Em… - Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang nhìn tôi chằm chằm. Hình như ánh mắt có gì đó là lạ. Lại sao nữa thế? – Làm gì mà nhìn em kinh thế?? Hihi… Em làm ra rồi này. Anh xem đi. – Tôi chìa quyển vở sạch đẹp (đương nhiên!!! Muốn xin xỏ thì phải cẩn thận từng chút chứ. Người ta nói “Sai một li, đi một dặm” mà)
- Hử?? Xong rồi à?????????? Em… làm r…a rồi???
- Vâng. – Sao thế? Có gì đó không ổn à?? Chẳng lẽ tôi lại phạm lỗi gì sao? Gì được nhỉ?? A! Thời gian. Chắc chắn là rất lâu rồi. Quái thật! Thảo nào không thấy anh ta nói năng gì. Thì ra là định bắt lỗi tôi. Tôi nhìn đồng hồ ở góc phong… OH MY GOD!!!!!!!!! 90’… 90’… Quả này tôi chết thật rồi!!!!!!!! – Hihi… Tuy là... tu…y có hơi… hơi lâu 1 tí… nhưng… nhưng mà em là…m đượ…c rồi mà! Hihi…
- Đúng rồi.
- Gì?
- Em làm đúng rồi. Em giỏi lắm!!
- Hử??... Aaaaaaaaaa... - Thật không thể tin được! “Tảng băng” vừa khen tôi. Đúng là chuyện lạ nhất mà cuộc đời 15 năm của tôi từng gặp. Nhưng sao hôm nay anh ta lạ thế nhỉ?? Cứ đề phòng vẫn hơn. – Mà sao tự dưng lại khen em? Chỉ là một bài toán thôi mà!!

- À… à… bài toán này… thực ra… thực ra…
- Thực ra làm sao?? Bài toán này làm sao? Anh đừng nói với em là do anh nghĩ ra đấy nhé!!?
- Không. Thực ra bài toán này… là… là bài trong đề thi vào… vào… chuyên Toán trường mình năm nay.
- CÁI Gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii???????????? Anh… anh… – Đùa à? Đề thi vào chuyên toán???? Bài khó nhất???????????? Chả trách ngồi lâu như vậy mới nghĩ ra. Thảo nào cái ông ra đề ghê như thế. À mà ông ra đề chính là ông Thiện – giáo viên dạy chuyên toán của trường tôi – giáo viên giỏi nhất thành phố còn gì… Cái “tảng băng” chết tiệt!! Dám chơi tôi à??
- Thì em làm được rồi đấy thôi.
- Làm cái đầu anh á!! Thảo nào khó như thế. Anh biết là bài toán này làm tốn bao nhiêu nơron thần kinh của em không HẢ??????? Thà để nghĩ cách trốn…
- Trốn gì?? – “tảng băng” nhướn mắt nhìn tôi làm tôi giật thót.
- À… à… đâu có. Ý em là để số nơron đấy để học Hóa thì hay hơn. – Suýt thì tiêu tùng rồi. Cái miệng thân yêu ơi, tại sao mi không biết thương cái thân thế?? Dù sao thì cũng cùng 1 cơ thể mà!! Tại mi mà bao lần ta đối mặt với ông Thần Chết xấu xa đấy có biết không??????????????
- …
Lại thế rồi! Sao anh ta cứ thích nhìn tôi kiểu dò xét thế nhỉ?? Mà sao tự dưng tim tôi đập nhanh quá!! Không biết anh ta có tin lời tôi không nhỉ?? Mà làm sao để mở miệng xin đi chơi ngày mai đây?? Haizz… Mệt óc quá! Hay cứ nói thẳng thừng ra cho xong. Học thì cũng có lúc phải nghỉ chứ! Cứ cắm đầu cắm cổ vào học thì có mà thành mọt sách chính hiệu luôn à?
- E hèm… Em… À… Ngày mai nghỉ nhé!
- Không.
- Đi mà! Học thì cả đời, mà chơi thì cả kiếp…
- Gì??
- À không, không phải thế… - Cái miệng chết tiệt, mi có thôi đi không?? Định chống đối ta hử!????? Nói cho mi biết nhé, ta mà chết thì mi cũng tàn đời. – Mà… ngày mai nghỉ đi mà! Mai… mai là sinh nhật bạn em, Thanh Mai ý. – Thôi xong, tôi lại nói dối rồi! Chỉ 1 ngày mà tôi nói dối những 2 lần với 2 người. Haizz… Đành vậy thôi, ai bảo 2 người này đều khó đối phó như thế cơ chứ??
- Thế thì nghỉ 1 ngày vậy. – Sau vài phút ngẫm nghĩ, cuối cùng “thầy giáo” cũng đưa ra phán quyết.
- Huraaaaaaaaaaa… Hehe… Anh là tốt nhất!! – Tôi nhảy tưng tưng, hét lên sung sướng.
Ok, vấn đề đã được giải quyết. Nhiều lúc tôi cũng phải phục mình kinh khủng. Sao trên đời lại có một cô gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh như tôi nhỉ??????????????????????? Ha… ha… >0<
-----------------------------------------------
2.
Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, phải nói là quá ư là tuyệt vời ý!!!! Tôi sẽ đi chơi với anh Trung, và không phải đâm đầu vào đống sách vở hay bài tập của nợ chán chết ấy nữa.
Ngồi trong lớp mà tôi chẳng thể nhập tâm vào bài giảng của cô Hà – giáo viên dạy toán lớp tôi. Đừng trách tôi, ai bảo cái tên “tảng băng di động” ấy bắt tôi đọc hết quyển sách toán 9 làm gì, lại còn dạy tôi cả phần nâng cao nữa chứ. Tiết toán “hay tuyệt” trước đây giờ với tôi càng trở nên nhàm chán biết bao. Trong đầu tôi có rất nhiều những suy nghĩ chằng chịt. Tôi vẫn còn day dứt vì đã nói dối anh Trung và “tảng băng”. Liệu tôi làm thế có đúng không nhỉ?? Nói dối để giữ hòa khí là tốt chứ nhỉ?? Nhưng mà… nói dối để đi chơi thì sao?? Có được coi là tốt không? Mà tôi có bị đày xuống địa ngục không?? Nhắc mới nhớ, mà không biết có địa ngục và thiên đường thật không nhỉ????????? Nếu có thì chắc cũng có thần tiên. Không biết tiên nữ có xinh đẹp như trên phim không. Tiên nữ có tên không nhỉ?? Chắc là có chứ, ai mà chẳng có tên. Nếu không thì sao mà gọi nhau. Thế liệu có cô tiên nào tên Chi không…
- Diệu Chi! Em đang nghĩ đi đâu thế? Cô gọi em 3 lần rồi đấy - Giọng cô Hà bắp cải (sở dĩ chúng tôi gọi như thế là do cô là người ăn chay. Mà không hiểu sao dù ăn chay nhưng người cô vẫn “đầy đặn” như thế nhỉ??) vang lên làm tôi giật mình. Hồn tôi đang treo ngược cành cây rơi bốp xuống… lớp học.
- Dạ… em… em đang nghe mà cô. – Có chết cũng không nhận tôi đang mất tập trung. Cô bắp cải rất ghê gớm!! Chỉ cần học sinh làm việc riêng trong lớp bị cô bắt được thì kết cục chỉ có 1 - hạ hạnh kiểm. Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra. Cái tài ăn nói ngọt xớt cũng ở đây mà ra chứ đâu nữa. Không có chiêu đó thì với đứa đầu óc bay bổng như tôi đã bị “cẩu đầu chảm” lâu rồi. - Tại em chăm chú nghe cô giảng quá nên không nghe thấy cô gọi đấy ạ! Cô giảng hay quá!! - Tội lỗi! Tội lỗi! Lại nói dối nữa rồi. Nhưng mà lần này thì tôi chắc chắn 100% là có ý tốt - bảo toàn mạng sống cho tôi.
- Vậy, em nói xem cô vừa giảng gì??
Ôi mẹ ơi! Sao bà cô bắp cải này vặn vẹo ghê thế? Đúng là không phải hữu danh vô thực. Tôi liếc qua bảng và vở… Mai (nó ngồi cạnh tôi). Ồ!!! Đúng là trời giúp tôi rồi. Bài này “tảng băng” đã giảng cho tôi hôm trước. Tuy là rất khó hiểu nhưng anh ta giảng có vẻ rất đơn giản. Lần này mà qua được cửa ải này, tôi phải cám ơn “tảng băng di động” rồi!! Hehe…
- Dạ. Cô vừa nói về… bla… bla… bla… - Tôi lảm nhảm một hồi. Nói ra thì xấu hổ, nhưng mà nói thật nhé! Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa. Tôi cứ bê nguyên những gì “tảng băng” đã nói cộng thêm vài dòng to đùng uốn éo trên bảng vào nữa. Cô bắp cải trố mắt nhìn tôi, cả lớp im phăng phắc làm tôi toát mồ hôi hột. Lưng áo ướt đẫm. Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?? Không phải chứ??! “tảng băng” chết tiệt, anh đừng có chơi em đấy nhé!! Ông Trời ơi, Bồ Tát ơi, Phật Tổ ơi, Chúa Giê-su ơi,…
Tôi đang cầu nguyện thì bà cô bắp cải gật đầu cái rụp. Tiếp đó cả lớp vỗ tay rào rào. Có chuyện gì thế nhỉ?? Thậm chí tôi còn nghe rất rõ tiếng mấy đứa trong lớp hét lên.
- Diệu Chi giỏi quá!
- Tuyệt thật!! Đúng là công chúa của tớ.
- Nghe Diệu Chi nói, tớ hiểu rồi. Yêu cậu quá đi!!!!!!!!!
- Công chúa, cậu dạy tớ học nhé!!
- …
Ặc ặc… Gi vậy trời?? Tôi thật không tin vào những gì mắt thấy tai nghe nữa. Tôi nói đúng rồi à????? OH YEAR!!!!!!!! ^0^
- Được rôi! Cả lớp trật tự!!!!!!!! Chúng ta học tiếp. – Ha… ha… Cuối cùng bà cô Bắp cải cũng tha cho tôi rồi. Không đúng, phải nói là chịu thua chứ nhỉ!!!!! Oa oa “tảng băng” giỏi thật đấy! Tôi phải chăm chỉ học hỏi sư phụ mới được.
- Này! Cậu nghe bắp cải giảng thật đấy à? – vừa ngồi xuống thì nhỏ Mai đã kéo tay áo tôi thì thầm.
- Điên à? Tớ mà ngồi chăm chú lắng nghe ai nói có mà trời sập (trừ “tảng băng” ra. Đừng nghĩ linh tinh nhé! Chỉ là, nếu tôi mà ngó ngoáy trong lúc anh ta đang nói thì ngay lập tức tôi sẽ được thưởng… mấy cái roi…hic… Khổ chưa???) – Tôi ngồi xích lại gần Mai, hạ giọng nói.
- Vậy chứ sao cậu biết hay vậy?? – Nhỏ Mai trố mắt nhìn tôi như đang nhìn sinh vật lạ. Làm gì dữ thế???????????? Chỉ là 1 bài toán thôi mà #_#
- Ừm… thì là… đi học thêm chứ gì nữa. – Không phải tôi muốn giấu nhỏ, chỉ là tôi thực sự không muốn nhắc lại ký ức đau buồn này. Không hiểu sao lúc đấy tôi ngu đến nỗi tự chui đầu vào rọ để bây giờ chẳng khác nào tù binh của người ngoài hành tinh (tảng băng di động không là người ngoài hành tinh thì là gì nữa?? Người trái đất sao lại là tảng băng được, đúng không??)
- Học thêm à? Mấy lớp học như đi dạo ấy mà cũng giỏi thế hả?? Định lừa ai vậy? Khai mau!!!!!!!! - Ặc… Sao con này hôm nay thông minh đột xuất ha!! Haizz… đành kể cho nó nghe vậy. Chứ sao giờ??! TIếp tục nói dối nữa có lẽ tôi cũng chẳng sống nổi qua hôm nay quá (day dứt lương tâm).
- Chuyện là… đấy… đấy… thế… rồi… thế đó. – Tôi kết thúc “bài diễn thuyết” kéo dài cả nửa tiết học của mình.

Reeng… reeng… reeng…
Tiếng chuông hết giờ vang lên. Đúng lúc thật! Phải nói là tôi căn thời gian siêu chuẩn!!! Tôi định chạy ra cổng trường như mọi khi thì thấy anh Trung đứng ở cửa lớp. Tôi hơi ngẩn ra, rồi mới chợt nhớ!! Haizz… Đầu óc tôi đúng là có vẫn đề!! Đi chơi mà cũng quên.
- Chào anh!
- Ừ. Chúng ta đi thôi! – Nói rồi anh Trung kéo tay tôi đi về phía cổng trường. Không ổn rồi! Nếu để “tảng băng” nhìn thấy thì tôi tiêu tùng. Phải nghĩ cách. Nghĩ cách… A, có rồi!
- Anh Trung, chúng ta đi cổng sau đi!
- Tại sao?? Xe của anh đợi ở cổng trước mà!
- Không cần xe. Chúng ta đi bộ đi. Đi cổng sau em thấy hay hay!
- Hay gì? Giống như đang chạy trốn ý!!!
Giống gì mà giống?? Là thật đấy!!
- Nhưng em thích. Đi mà!!! Đi bộ cho khỏe người. Nha! Nha!!! – Tôi giật giật tay anh làm nũng. Mặc dù thường ngày tôi cực ghét phải tỏ ra như 1 chú cún con yếu ớt nhưng hôm nay thì khác. Giải quyết xong chuyện này rồi tính.
- Được rồi! - Quả nhiên là có hiệu nghiệm thật!!! Có khi tôi phải thường xuyên sử dụng chiêu này mới được. Ha… ha…
Ngồi trên chiếc xe ô tô trắng muốt của anh Trung, tôi lại thao thao bất tuyệt kể chuyện trên trời dưới biển. Một trong những đại niềm vui của tôi là… NÓI. Tôi có thể nói cả ngày mà không biết mệt. Hơn nữa, dạo này toàn ở cùng “tảng băng” nên cũng chẳng nói được là bao. Tôi nói mặc tôi, anh ta cứ làm lơ. Có khi còn dội cho tôi 1 gáo nước lạnh như “Học đi.” hoặc “Tập trung vào.” làm tôi nản cả người. Vì thế hôm nay tôi nói nhiều gấp bội. Đương nhiên là anh Trung không hề cảm thấy phiền phức. Anh luôn chăm chú nghe tôi nói và thỉnh thoảng có “chen được” vào vài câu.
Chiếc xe cứ chạy, tôi cứ nói, anh Trung cứ nghe. Đấy là tất cả những gì diễn ra suốt 30’ đồng hồ. Cuối cùng những việc đó cũng dừng lại. Tôi bước xuống xe, đang định xem đây là đâu thì trước mắt tôi tối sầm. Nói chính xác thì có 1 tên thất đức nào đó đã bịt mắt tôi lại bằng 1 miếng vài đen sì. Ít ra thì cũng nên chọn màu nào đó sáng sủa hơn chứ nhỉ?!!
- Đi theo anh! – Giọng nói của anh Trung vang lên. Ồ!! Thì ra là anh. Sorry anh Trung nhá!! Em không có ý nói anh là tên thất đức đâu. Ai bảo tự dưng anh bịt mắt em làm gì??
Tôi bám chặt tay anh Trung, dò dẫm từng bước một. Ôi! Mệt quá đi!!!! Bình thường tôi toàn chạy vèo vèo chứ có bao giờ đi lại chậm rì như vậy đâu?? Tôi lại phát hiện ra 1 chân lý mới đấy: đi bộ mệt hơn chạy (mặc dù nghe có hơi bất hợp lí nhưng mà đúng phết đấy nhá!!) Mà sao phải bịt mắt cơ chứ?? Đi thế này nguy hiểm chết người!! Nhỡ tôi bị “tai nạn” thì sao???????????
- Đến rồi. - Giọng nói trầm trầm lại vang lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chí ít thì tôi chưa bị ngã bổ nhào hay đập đầu vào cành cây hay cái gì đó đại loại như thế…
Mảnh vải đáng ghét được tháo ra. Nhưng mà, sao lại tối sầm như thế này nhỉ??!!!!! Giữa trưa mà trời lại tối sầm, lạ chưa?? Chẳng lẽ mắt tôi có vấn đề?? Tôi chớp mắt liên tục. Vẫn tối đen như mực. Mà sao lạnh thế này?? Lạnh chết luôn!! Nhiệt độ ở đây cũng phải < 0C chứ chẳng chơi. Rút cuộc thì đây là đâu nhỉ??????? Đúng lúc tôi đang định hỏi anh Trung thì…
Tách…
Đèn được bật lên…

Bất ngờ…

Bàng hoàng…

Sững sờ…

Ôi trời ơi!!!!!!!!!!!!!!
Tôi có đang mơ không vậy?!?!?!?!?!?
Thật không thể tin nổi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trước mắt tôi là… kem. À không, nói đúng hơn thì là 1 căn phòng bằng kem. Kem dâu, kem chocolate, kem vani, kem cốm, kem đậu xanh, kem khoai môn,…cái gì cũng có. Không thể nào!?? Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mắt không ngừng đảo qua đảo lại. Tường là kem, Mấy bức tranh trên tường cũng là kem, bàn là kem, ghế cũng là kem, thậm chí đến lọ hoa cũng là kem,... Tất cả, tất cả đều là kem tạo nên 1 không gian rực rỡ màu sắc. Thần kì thật!!!!!!
Phải nói là giống y như thiên đường ấy… 1 thiên đường kem…
- Thích không?? – Giọng anh Trung vang lên. Có vẻ rất chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi không nói được lời nào. Quả thật là quá đẹp, quá tuyệt vời!!!! Tôi không biết phải diễn tả làm sao cho anh hiểu là tôi thích nó thế nào. Nhưng lý do chủ yếu là vì... tôi lạnh. Đẹp thì đẹp thật nhưng mà lạnh quá!! Lạnh đến tê cóng cả chân tay, người tôi tưởng chừng như đóng thành băng mất rồi.
- Em thấy sao?? Không thích à? – Anh Trung dường như đã hết kiên nhẫn sau hồi lâu tôi im lặng. Nhưng biết làm sao?? Tôi lạnh lắm. Tôi còn đang cố gắng để mình đừng run lên thì còn sức đâu mà nói cơ chứ??
Tôi sắp không chịu nổi rồi. Anh Trung, anh định chơi em à?? Mình thì ăn mặc ấm áp áo trong áo ngoài. Còn tôi trên người chỉ có bộ đồng phục của trường (lại còn là váy ngắn chưa đến đầu gối nữa) và cái áo khoác mỏng dính dình dinh. Thế mà được à?? Đáng ra anh phải bảo tôi chuẩn bị trước chứ?!!!
Nghĩ thế, tôi giật phắt cái áo dạ màu xám của anh Trung khoác lên người. Ấm quá đi mất!! Tiếp đó, tôi giơ tay lấy luôn cái khăn quàng cổ màu xanh thẫm quấn quanh cổ mình. Ổn rồi!!! Tôi mỉm cười hài lòng với “thành quả” của mình. Tôi quay sang nhìn anh Trung. Có thể nói là trông mặt anh nghệt ra cứ như thằng đần mới chui từ bệnh viện tâm thần ra ý!! Tôi không nhịn được lăn ra cười. Thấy tôi cười, mặt anh càng ngẩn ra. Tôi cười đến đau cả bụng. Ai biết được hotboy Đặng Lê Trung lại có lúc ngố như thế này??! À phải rồi, chụp ảnh. Phải chụp ảnh mới được. Tôi máy điện thoại ra. Tách… OK
- Gì… gì thế?? – Đến bây giờ anh Trung mới “hoàn hồn”.
- Ha… ha… Không không. Kem này có ăn được không?? – Tôi lảng sang chuyện khác. Mong là anh không nhỏ mọn đến nỗi đòi lại áo và khăn quàng này.
- Ừ. Đương nhiên. – May thật!! Anh không để ý. Mà để ý cái gì nhỉ?? Anh vẫn còn “kín mít” như thế kia cơ mà?

Tôi lao ngay vào… chén. Tôi ăn mấy “bức tranh”, rồi “một mảng tường”, tiếp đến “cái lọ hoa”,… Nhiều kem thật!!!
- Ngon quá!! Anh không ăn à? – Thấy anh Trung cứ đứng 1 chỗ nhìn tôi cười, tôi quay lại hỏi. – Không ăn là em ăn hết đấy nhá!!
- Không. Em thích ăn thì ăn đi. Đừng ăn hết cả cái nhà này là được!!
Ặc ặc… Có cần phải thế không?? Anh Trung đáng ghét, sao tôi nghĩ gì anh cũng biết vậy chứ??! Đúng là tôi đang định sẽ ăn hết xem có thật nó được làm bằng kem không!! Thế là kế hoạch phá sản rồi… híc…
Thôi mặc kệ, ăn cái đã. Có việc gì thì tính sau. Mà cái nhà kem này to như thế thì sao hết được chứ!! Thế là tôi say sưa ăn ăn ăn… Trên đời này thứ tôi thích nhất là kem mà! Vị gì cũng được, miễn là kem thì đều OK tất.

Oa oa oa… no quá!! Cuối cùng tôi cũng dừng lại (nhiều khi tôi tự hỏi mình có phải là lợn không nhỉ?? ^0^)
- Hihi… thích thật! Đây là lần đầu tiên em ăn kem đã đời như thế đấy! Ăn đến no luôn. – Tôi ngồi xuống cái ghế kem, hớn hở nói với anh Trung – người nãy giờ vẫn ngồi im như pho tượng, chỉ có đôi mắt là chuyển động nhìn tôi chạy qua chạy lại khắp nơi.
- … - anh Trung không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười lắc đầu.
- Mà sao anh làm được thế?? Chỗ kem này này. Nhiều thật ấy, lại còn đủ hình thù nữa chứ!?? Anh giỏi thật!!!!!!! – Tôi lại tiếp tục ba hoa (haizz… đúng là mẹ tôi nói cấm có sai. Cái miệng tôi luông hoạt động hết công suất trừ lúc ngủ mà!!)
- Bí mật! – Anh Trung nháy mắt với tôi khiến tôi càng tò mò hơn. Xí!! Có gì mà phải bí mật như thế chứ???? Có ai ăn cắp bản quyền của anh đâu mà phải lo??!
- À mà lần sau anh lại đưa em đến đây nhá! Kem ở đây ngon thật á!!!! – Tôi hỏi với ánh mắt long lanh. Tôi nghĩ mặt tôi bây giờ không khác gì con cún con. (mà cũng phải, tôi tuổi tuất. Không là cún con thì là cún già à??)
- Phì!! – anh Trung phì cười. - Ừ… được.
- Hehe… - Tốt rồi, lại có thêm 1 địa chỉ ăn kem vừa ngon lại… miễn phí. Ha… ha…
-------------------------------------------------
3.
Về đến nhà đã là 5h chiều. Tôi lủi nhanh lên phòng, nếu còn chần chừ thì chắc chắn mẹ tôi sẽ xé xác tôi ra mất.
Đến tối, trong bữa cơm…
Hình như có điều gì đó là lạ. Cả nhà ai cũng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt bố mẹ còn có gì đó như là tức giận, thất vọng. Là sao nhỉ?? Tôi nhìn sang chị bằng ánh mắt chờ đợi, mong rằng chị Hương xinh đẹp hiền lành sẽ giải đáp thắc mắc của tôi. Nhưng… đáp lại tôi chỉ có ánh mắt còn khó hiểu và phức tạp hơn cả bố mẹ nữa.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, e dè hỏi (vì tôi “đánh hơi” thấy mùi “thuốc nổ”)
- Có… c…ó chuyện gì t…hế ạ??
- Hừ! – Mẹ quay ngoắt mặt đi không nói.
- Chị… chị xin lỗi. Nhưng mà… nhưng mà… em làm th…ế là sai rồi. – Chị Hương “nhẹ nhàng” nói. Cái quái gì vậy?? Cái gì mà xin lỗi? Chị đã làm gì có lỗi với tôi à?? Lại còn gì mà sai rồi? Là sao vậy chứ??????? Không lẽ…
- S…ao ạ?? – Giọng tôi run run, không thể thế chứ??!
- Ưm… em lên đây đi. – Chị Hương nói rồi kéo tay tôi lên phòng.
Cạch…
Cánh cửa phòng được đóng lại 1 cách nhẹ nhàng (đúng là chị của tôi)
- Có chuyện gì thế ạ?? – Tôi hỏi ngay. Cầu trời xin đừng, xin đừng…
- Ừm… em đã nói dối anh Ân, đúng không??
Đùng đoàng… Tôi chết sững. Thôi, đời tôi thế là đi tong, lần này thì chết thật rôi!!
- Sao… sao chị… - Tôi lắp bắp.
- Trưa nay lúc tan học không thấy em nên chị hỏi anh Ân. Anh ấy bảo em đi sinh nhật Mai, còn hỏi cị sao không đi cùng. Chị ngạc nhiên lắm, cũng không hiểu anh ấy đang nói gì nữa. Nên… nên chị nói… là sinh nhật Mai… là… là… Chị xin lỗi. Chị không cố ý nói thế đâu. Nhưng mà… nhưng mà… chị không biết em lại nói dối anh ấy… chị… chị… - Chị Hương càng nói càng nhỏ, tôi không nghe rõ nữa. Mà thực sự cũng không muốn nghe nữa. Điều tôi muốn biết là…
- Sau đó thì sao? tảng… à không, anh Ân có nói gì không? – Tôi thật không dám nghĩ đến nữa. Chắc chắn là “tảng băng” giận lắm. Sao tôi lại làm như thế cơ chứ?? Tôi bắt đầu hối hận rồi. Thà ngồi “tu” còn hơn…
- Anh ấy không nói gì cả, chỉ… chạy vào trường tìm em.
- HẢ??????????? – Thôi chết rồi! Không biết anh ta có nhìn thấy gì không nữa. Anh ta mà nhìn thấy tôi đi với anh Trung, lại còn “trốn ra cổng sau” chắc sau này tôi khó sống rồi.
- Chi! Em… em… - Tôi không muốn nghe nữa, trong đầu đang còn nghĩ nên giải thích làm sao với “tảng băng”, làm sao để giữ lấy cái mạng nhỏ này của tôi, làm sao để… Ui da!! Đau đầu chết mất thôi! Biết thế ngay từ đầu đừng có nói dối cho xong. Nhưng không nói dối thì làm sao mà tôi còn đứng đây được?? Đắc tội với ai trong 2 người họ thì tôi cũng chết. Không biết chết thế nào sẽ nhẹ nhàng hơn đây… haizz…
Ngủ cái đã. Mai tính tiếp. Mà có chết thì cũng phải ngủ dậy rồi mới chết được!! =_=…
-----------------------------------------------
4.
Sáng hôm sau, tôi uể oải bước ra cổng, ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì cứ díp lại không mở nổi. Vừa thoáng thấy 1 khuôn mặt lạnh tanh, tôi tỉnh cả người. Quả là thần kì thật! Có lẽ anh ta phải đi làm phù thủy mất thôi! Ôi ôi, tôi lại nghĩ lung tung gì thế này?? Việc quan trọng bây giờ là làm sao để “tảng băng” hết giận cơ mà… Ôi cái đầu tôi, mà phải làm thế nào đây chứ??! Biết thế tối qua chịu khó thức khuya tí nghĩ cho rồi. Sáng nay tỉnh dậy đã muộn (mà hôm nào chẳng thế) còn nghĩ ngợi được gì nữa cơ chứ??
Tôi ngoan ngoãn leo lên xe, không dám ho he nửa lời. Tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, nên giải thích ra sao, nên…
Kíttttttttt…
Đến trường rồi, sao nhanh thế??
Haizz… thôi kệ, để tí giải thích vậy. Dù sao thì tôi cũng chưa nghĩ ra nên nói ra sao. Sự thật là tôi đã nói dối rõ rành rành như thế còn giải thích gì được nữa đây????????? Ôi chết mất…

Ngồi trong lớp, mắt thì nhìn chằm chằm vào ông Chiến cùi (ông thầy dạy Lý lớp tôi. Cái biệt danh đó là do bọn bạn tôi nó gọi. Thấy hay hay nên tôi gọi theo thôi chứ chẳng có ý gì khác đâu nhá!!), tai thì dỏng lên nghe… bọn bạn buôn dưa lê bán dưa hấu, tay thì cầm bút “múa” liên tục(còn “múa” ra cái gì thì tí nữa nhìn là biết liền à), còn đầu óc thì đang ở tận… địa ngục.
- Này!
- … - Ai gọi tôi thế nhỉ?? Không phải giọng của ông cùi bắp, thôi mặc kệ.

- Chi ơi!
- … - Lại nữa rồi, làm phiền hoài à!!
- Trần Diệu Chi! Cậu dám lơ tớ đi à?????? – Giọng nói ấy đã có phần tức giận rồi. Haizz…
Tôi bất đắc dĩ phải quay qua. Ồ! Thì ra là con bạn thân của tôi.
- Có việc gì?? – Tôi uể oải nói.
- Hôm qua ấy, cậu đi đâu thế???
- Hử?
- Hôm qua lúc tớ ra cổng thì chị cậu hỏi cậu đâu. Có cả… có cả… anh Ân và anh Kiên nữa đấy. Anh ấy còn nhìn tớ mỉm cười nữa. Lúc ấy trông anh ý không khác gì thiên thần. Đẹp mê hồn. Ôi tớ chết mất!!... bla… bla…
Ặc ặc… Gì thế này!! Sao tự dưng lại chuyển chủ đề nhanh thế? Chuyện quan trọng thì không nói, toàn buôn chuyện đâu đâu. Ai chẳng biết là anh Kiên rất đẹp trai. Tôi có phủ nhận đâu mà nó phải nói lắm thế chứ??! Mà có 1 nụ cười thôi làm gì mà như điên lên thế?? Điệu này chắc đến lúc mà anh Kiên tỏ tình với nó (nếu có) thì chắc nó đau tim mà chết luôn quá!!!
- Stop. Thế cậu trả lời thế nào?? – Tôi mà còn nghe nó nói về “niềm hạnh phúc vô bờ” này nữa chắc người vào bệnh viện đầu tiên sẽ là tôi, bệnh viện tâm thần ấy.
- À ừ… Tớ nói tớ không biết. Mà hình như là cậu đi với anh Trung hay sao ý.
- ÔI TRỜI ƠI!!!!!!!!! – Tôi hét toáng lên. Con bạn chết tiệt này! Phản bội bạn bè thế hả??? Mà sao tôi ngu thế không biết. Có nói dối thì cũng phải nói với con Mai luôn chứ. Ai đời đi sinh nhật mà thiếu cả nhân vật chính là sao?? Trời ạ!!! Tôi thật là đứa ngu nhất quả đất mà!! Đúng là “giấu đầu hở đuôi”.
- Diệu Chi! Có vấn đề gì sao?? – Ông cùi bắp lên tiếng.
- Ơ… à… không ạ… - Sao số tôi nó đen!! Đang đau đầu vì việc này lại vướng phải việc kia. Tại tôi quên béng mất là đang trong lớp học. – Tại vì… tại vì thầy giảng hay quá, em hiểu ra rồi nên mới phấn khích như vậy thôi ạ!! Thầy là giáo viên lý giỏi nhất đấy ạ. – Mong là cái miệng dẻo hơn kẹo này của tôi sẽ giúp tôi thoát nạn.
- Ồ! Cảm ơn em – Ông cùi bắp hơi đỏ mặt (haizz… bó tay ông này tưởng tôi khen thật hay sao chứ!!) – Nào, chúng ta tiếp tục…
Ôi may thay! Ông Chiến cùi là 1 giáo viên có thể nói là dễ nhất trong các giáo viên. Phùuuuuuuuu…
- Cậu được lắm!! Có khi tớ phải bái cậu làm sư phụ mất thôi. Tội trạng rành rành ra đấy mà 5 lần 7 lượt thoát nạn. Trong trường không có giáo viên nào khi nghe đến tên cậu là không lắc đầu mỉm cười đâu. Có thể nói là “vừa yêu vừa ghét” hihi…
- Ừm. – Tôi gượng cười cho qua chuyện. Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã vênh mặt lên trời mà cười ha hả rồi. Nhưng hôm nay tôi thực sự không có tâm trạng. Tôi như là 1 con búp bê hết pin. Chẳng còn chút sức lực nào, nằm gục xuống bàn. Chắc ông Chiến cũng sợ cái miệng lẻo mép của tôi nên không dám ho he nửa lời. (cũng không thể trách ông cùi bắp được, trong trường này ngoài bà cô bắp cải ra thì không có 1 thầy cô giáo nào dám gây chuyện với tôi cả. Thế lực chỉ là 1 phần thôi, phần nhiều là vì cái tài nịnh hót của tôi. Chiêu này không ai chống lại nổi… trừ “tảng băng”) Haizz……………
Reng… reng… reng…
Sao hôm nay tiết học ngắn thế chứ??! Cái đầu tôi đã làm việc hết công suất suốt cả 1 buổi sáng mà vẫn không nghĩ ra cách gì cả. Thôi thì cứ xin lỗi trước đã. Rồi đến đâu hay đến đó vậy. Số tôi sao khổ thế hả trời?? @_@
Tôi chậm chạp thu dọn sách vở, đồ dùng trên bàn, cố nấn ná càng lâu càng tốt. Sau đó cùng chị Hương “lê” từng bước ra cổng trường. (Thường ngày tôi thường chạy tót ra trước như con choi choi. Nhưng mà hôm nay, tôi đang cố câu thêm càng nhiều “bé thời gian” càng tốt. Vì vậy tôi đã đi cùng chị. Mà các bạn cũng biết rồi đấy, chị Hương là 1 thục nữ chính hiệu. Từng bước đi cũng nhẹ nhàng, thong thả. Thế nên mất 10’ chúng tôi mới ra đến cổng trường thay bằng 2’ mọi khi tôi đi.)
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của “tảng băng” mà tôi rợn cả người. Cái kiểu nổi giận này thật đặc biệt nhưng cũng thật đáng sợ. Nếu cho tôi chọn lại thì tôi sẽ chọn phương án khác. Tôi thà chịu hết “trận bão kinh hoàng” của anh Trung còn hơn là phải đối mặt với cái khuông mặt lạnh hơn cả băng cùng sự im lặng đến đau tim như thế này. Tôi thật không hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa. Tức giận thì cứ quát mắng tôi có phải hơn không. Cùng lắm thì cho tôi vài roi cũng được. (hic… giống trẻ con quá…) Đằng này… Haizz…
- Này!
- …
- Em… em xin lỗi!!
- …
- Em xin lỗi mà!! Đừng giận nữa nha!! – Tôi lại bắt đầu giở cái chò mèo ra. Ui chết mất! Nếu không phải là bất đắc dĩ thì tôi cũng không phải giở chiêu này ra đâu.
- …
Trời đất! Vậy mà “tảng băng” chẳng có động tĩnh gì là sao?? Chẳng lẽ anh ta miễn dịch với mấy loại nhõng nhẽo tiểu thư này rồi hả?!! Khâm phục thật đó!!!
Nhưng mà… vậy là vẫn công cốc à?? Làm sao giờ? Trời ơi, con trai gì mà giận dai???
- Này!! Em xin lỗi thật mà!!!!! Tại vì em… em không còn cách nào khác nên mới… mới…
- Nói dối. - Ồ! Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi hử?? Hehe… Tôi phục tôi quá! Í, khoan, anh ta vừa nói gì nhỉ?!! Trời, chết mất thôi!
- À… à… tại tại vì… - tôi lắp ba lắp bắp. Thật là không chịu nổi mà! Sau hôm nay chắc tôi thành thiểu năng quá (hic… hic… vì nơron thần kinh của tôi đi chầu ông vải hết rồi còn đâu mà…T0T)
Kíttttt…
Cái gì thế?? Có biết phanh gấp như thế làm tôi đau tim lắm không trời???? Cái tên “tảng băng” quyết đưa tôi vào bệnh viện đây mà!! Ác thật…
Tôi chưa kịp nói gì (vì đang bận rủa thầm mà) thì đã bị lôi vào… Mà vào đâu ta??! Lúc nãy tôi còn chưa kịp nhìn rõ mà!! Quả này có chết thì cũng chẳng ai biết chỗ mà tới quá!!!!!!!
- Chào các em! Lâu rồi không gặp. – Hử?? Giọng nói này nghe quen quá. Ai vậy ta?? Tôi đang định xem đấy là ai thì đã bị “tảng băng” lôi thẳng vào 1 góc riêng biệt. Nói là riêng biệt vì nó được “bao bọc” bởi mấy chậu cây to đùng, tán lá xum xuê. Tôi rung mình. Anh ta mà có giết tôi ở đây thì chắc cũng chẳng ai biết mà đến cứu đâu!! Huhu… Chết tôi rồi… Mà đây là đâu có ai tốt bụng nói cho tôi biết không?? Đảm bảo sau này không bao giờ bị đau bụng nữa… *0*
- Tại sao? – Một giọng nói lạnh băng làm tôi giật cả mình. Tôi vội ngồi ngay ngắn lại, lau vội mấy giọt mồ hôi rỉ ra trên trán.
- Ơ… ừm… vì… vì… mà gì cơ?? – Anh ta nói gì nhỉ??! Vừa nãy tôi đang nói về chuyện gì nhỉ? Ôi mẹ ơi, sao tôi không nhớ gì vậy trời. Đừng có nhìn tôi như thế nữa mà!! Tôi đã đủ rối rắm lắm rồi đây. Lại còn phải đối mặt với ánh mắt như ma vương nhìn tôi chằm chằm như thế chắc tôi đau tim mất!!
- Tại sao lại nói dối anh??
- À… - Thì ra là chuyện này hử?!! Thì là để đi chơi chứ gì nữa. Có thế mà cũng phải hỏi à?? Haizz… nhưng mà đương nhiên là không thể nói như thế được. Có khi tôi chưa nói hết câu đã không thấy đầu mình đâu mất tiêu rôi!! - Ờ thì… tại vì… tại… em… em…
- Anh là gì?
- Hả?? – Cái gì vậy trời??! Hỏi gì điên thế??? - Anh không là người chứ là ma chắc!!?
- …
Thôi chết tôi rồi! Khi không lại ăn nói linh tinh làm gì?? Ơ mà tôi trả lời câu hỏi của “tảng băng” đấy chứ! Không đúng à? Nhưng sao lại nhìn tôi như thể tôi vừa làm điều gì tổn thương đến anh ta lắm á!!? Chứ không lẽ anh ta đúng là ma à????????????? #_#

- Về. – Trời đất quỷ thần ới ời!! Sau 20’… ngồi nhìn tôi chằm chằm, “tảng băng” phán 1 câu, à không phải là 1 chữ xanh rờn như vậy nè. Thật hết biết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui