1.
Sau khi nhìn ‘tảng băng’ ăn hết cái đống đồ tôi đã tốn bao nhiêu công sức mà bôi ra, tôi cũng hài lòng phẩy tay.
- Tốt lắm! Giờ anh đi rửa bát đi.
- Anh á? – ‘Tảng băng’ trợn mắt nhìn tôi.
- Of course – Tôi gật đầu, cười tít mắt.
- Tại sao lại là anh?
- Ai đã viết chỉ cần ngày nào em cũng nấu cho anh ăn thì sẽ chăm chỉ rửa bát? – Tôi nhướn mày nhìn anh.
- Anh… cái đó… anh… - ‘Tảng băng’ ấp úng nhìn tôi trông đến tội.
- Anh không muốn? – Tôi tức giận đập bàn. Dù sao cũng có cơ hội bắt nạt anh 1 chút, sao lại không tận dụng chứ?
- Không phải. Chỉ là…
- Em nói cho anh biết, từ giờ tốt nhất là anh chăm chỉ rửa bát, nếu không em sẽ không thèm để ý đến anh. – Tôi trừng mắt đe doạ.
- Được… được… anh rửa bát. – Cuối cùng ‘tảng băng’ cũng phải chịu thua.
- Ngày nào cũng phải rửa.
- Được.
- Không được đùn đẩy trách nhiệm, không được kêu ca than thở.
- Được. – ‘Tảng băng’ cười cười nhìn tôi, rất kiên quyết mà gật đầu.
- Anh… sao trông có vẻ gian gian nhỉ? – Tôi đề phòng ngồi ngay ngắn 1 chút.
- Em vừa nói ngày nào anh cũng phải rửa bát, vậy là… - ‘Tảng băng’ cúi xuống áp sát mặt tôi làm tôi giật cả mình, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.
- Là cái gì? Nói mau đi, cứ ê a rợn hết cả người.
- Em đồng ý lấy anh đúng không?
- Hả???????? – Tôi trợn mắt há mồm, lắc đầu nguầy nguậy. – Không… không đâu… không thể nào… em không muốn…
- Tại sao lại phản ứng mạnh như vậy? – ‘Tảng băng’ kinh ngạc nhìn tôi, sau đó ủ rũ bê chồng bát đi vào trong bếp.
Tôi ngẩn người. Tại sao ‘tảng băng’ lại không nói gì nữa nhỉ? Có phải là giận rồi không? Mà sao lại tức giận nhỉ?!??! Aizzzzz….. Mặc kệ đi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
Dù sao thì chúng tôi bây giờ cũng rất tốt, cần gì phải cưới sớm như vậy chứ? Tôi còn muốn chơi bời lêu lổng thêm vài năm nữa mà!!? Làm đám cưới sớm như vậy, chẳng lẽ muốn tôi dẫn anh đi chơi cùng??? Xuỳ xuỳ… ‘tảng băng’ làm sao có thể đi theo tôi cơ chứ?!? ‘Tảng băng’ thì mãi mãi vẫn là ‘tảng băng’ nha!!? Mà ‘tảng băng’ thì sao có thể bay đi nhảy lại như tôi chứ??!
À… nhắc mới nhớ. Dạo này công việc bận rồi bù đầu bù cổ, tôi còn chưa được đi chơi xả hơi lần nào. Ôi nghĩ đến lại thấy nản! Số tôi đúng là hẩm hiu quá mà!?!? Ông trời thật không có lương tâm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
…
Cảm thán chán, tôi mới chợt nghĩ ra mục đích chính tôi đi tìm ‘tảng băng’. Thật đúng là… đầu với óc, có việc quan trọng thì quên mất tiêu. *_# Thật nghi ngờ não tôi có phải ngày càng trở nên phẳng hơn không?
…
- Tảng băng, anh cùng em về nhà được không? – Tôi thò đầu vào bếp, đề nghị.
- Về nhà? – ‘Tảng băng’ có vẻ hơi ngạc nhiên.
- Vâng. – Tôi vui vẻ gật đầu. – Chứ chẳng lẽ anh định sống ở đây cả đời sao?
- Ừm.
- Hả? – Tôi nhất thời đông cứng. Không nhầm chứ??! Anh định ở đây thật hả?? Định sống thế này mãi sao? Định không gặp lại người nhà sao? Còn… thế còn…
- Đồ ngốc, chúng ta không về được không? – ‘Tảng băng’ lên tiếng khiến tôi tỉnh hẳn ra.
- Không được. – Tôi kiên quyết. – Em mặc kệ, dù thế có muốn hay không anh cũng phải về cùng em. Còn nữa, em đã tì…
- Về đó anh sẽ lại trở thành con riêng. – ‘Tảng băng’ buồn rầu lên tiếng.
- Ở đây thì anh không phải là con riêng chắc? – Tôi lầm bầm.
- Em vẫn không thể chấp nhận anh đúng không? – ‘Tảng băng’ đột ngột nhìn thẳng vào tôi, trầm giọng hỏi.
- Em nói thế hồi nào? – Tôi kinh ngạc.
Tôi có sao? Tôi có không chấp nhận anh sao? Mà tại sao tôi lại không chấp nhận anh? Trước đây là do tôi ngu ngốc nên mới làm tổn thương anh, giờ có lí do gì lại không chấp nhận anh chứ?
- Em tìm anh là chỉ muốn anh về nhà, không phải sao? – ‘Tảng băng’ tiếp tục hỏi.
- Đúng thế.
- Em… - ‘Tảng băng’ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự đau thương làm tim tôi thắt lại. – Tại sao?
- Cái gì tại sao? – Tôi không hiểu. – Anh bị sao thế? Đừng nhìn em như thế, em không thích đâu.
- Anh yêu em như vậy, tại sao em luôn làm anh đau? Anh đã làm sai điều gì? Là do anh không đối xử tốt với em sao? Là do anh luôn bắt em làm những việc em không thích sao?
- Không phải thế. – Tôi lắc đầu. – Rốt cục là anh đang nói cái gì vậy? Tại sao tự nhiên anh lại như thế?
- Vậy là vì anh… không chơi phi tiêu, không gắp gấu bông cho em sao? Ngốc, anh có rất nhiều, rất nhiều gấu bông cho em. Tất cả đều là của em. Nếu em thấy không đủ, anh sẽ tiếp tục lấy cho em.
- Anh nói cái gì vậy? – Tôi không chịu nổi hét lên. Anh như thế làm tôi càng thấy có lỗi hơn.
Anh nghĩ tôi không yêu anh? Anh nghĩ tôi không cần anh? Anh nghĩ tôi không muốn ở bên anh? Tại sao anh có thể nghĩ như thế? Nếu như tôi không yêu anh, nếu như tình cảm của tôi đối với anh… thực sự đã hết rồi… thì tôi cũng không cần đau khổ như vậy, nhớ nhung như vậy…
- Không phải em ghét việc anh là con riêng sao? Em không chấp nhận được xuất thân của anh, không đúng sao? Vì vậy, chúng ta đừng trở về nữa. Cứ sống như thế này thôi. Anh sẽ nuôi em, dù có phải làm gì cũng sẽ nuôi em, được không? – ‘Tảng băng’ nói như đang cầu xin.
- Anh ấm đầu à? – Tôi gắt. Bây giờ thì tôi tức giận thật rồi. Cái tên ‘tảng băng’ đáng ghét này, cư nhiên dám nghi ngờ tôi như vậy. Tuy rằng trước đây tôi có nói như thế thật, nhưng mà… anh cũng không thể tin chứ?!?! Trần Diệu Chi tôi đây mà lại nhỏ mọn thế sao???? Hừ! Hừ!! – Em nói vậy cũng tin. Em mà không chấp nhận thân phận của anh thì còn nói yêu anh sao? Anh nghĩ em nói dối để anh chịu về nhà sao? Anh nghĩ…
- Xin lỗi – ‘Tảng băng’ ôm chầm lấy tôi, dụi đầu vào vai tôi giống y như trẻ con làm nũng mẹ vậy. [So sánh kì cục]
- Ê… ê… em còn chưa nói xong mà??@ Anh làm cái gì? Ôm chặt như vậy, muốn giết người sao? – Tôi la oai oái. – Mau buông tay ra.
- Nói lại 1 lần nữa. – Mặc kệ sự phản kháng quyết liệt của tôi, ‘tảng băng’ vẫn cứ trói chặt tôi bằng cánh tay rắn chắc của anh khiến xương cốt của tôi như sắp rời ra tới nơi rồi. Nhưng nói thật là, anh ôm tôi thật ấm nha! Nếu mùa đông mà ngày nào cũng có thể, nhưng vấn đề… giờ là mùa hè T0T
- Nói cái gì? – Tôi thắc mắc, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội. – Được rồi, em nói, em nói mà.
- Vậy nói đi.
- Anh buông em ra thì em mới nói được chứ?!?! Như thế này rất khó nói chuyện. Em cũng r…
- Đồ ngốc, em lừa nổi anh sao?
- ?_____!
-----------------------------------------
2.
Đã 1 tuần rồi tôi không hề về nhà. Híc… quả này về thế nào cũng bị mẹ băm ra làm chả cho xem. Nhưng dù sao thì… tôi cũng đã báo cho bố. Đúng, đúng… báo thì cũng đã báo rồi, chắc sẽ không đến nỗi chết không toàn thây chứ!??! Còn nữa… tôi đã tìm thấy ‘tảng băng’ nha! Tôi lập công lớn như vậy, chắc cũng coi là lấy công chuộc tôi… à nhầm… là lấy tội bù công đi.
Suy đi tính lại vẫn là nên nhanh chóng thuyết phục được ‘tảng băng’ trở về nhanh ngày nào hay ngày đó.
Haizzzzzz… Nếu không phải cô Hằng và cô Nhung đã đi du lịch thì tôi sẽ dẫn cô Nhung đến gặp ‘tảng băng’, như vậy không phải là ổn rồi sao? Mẹ con nhận nhau, vui vẻ bao nhiêu. Thật đúng là… cái cuộc đời này… chẳng có gì là theo ý tôi cả. Sao tôi lại thấy mình như người duy nhất nằm trong quyển sổ đen của ông trời nhỉ? #__________________________#
…
Sau cả 1 buổi tối khua môi múa mép liên hồi, cuối cùng tôi bị ‘tảng băng’ quẳng vào phòng của anh 1 cách không thương tiếc. Khi tôi vừa định theo anh ra ngoài phòng khách tiếp tục lải nhải thuyết phục thì cánh cửa phòng lập tức đóng sập lại trước mặt làm tôi giật bắn cả người, nhảy lùi về phía sau vài bước.
- TẢNG BĂNG ĐÁNG GHÉT! MUỐN DOẠ CHẾT EM SAO? – Tôi gào ầm lên.
- Em tốt nhất nên ngoan ngoãn ngủ đi.
- Em vừa ngủ rồi, giờ không buồn ngủ.
- Vậy thì nghỉ ngơi đi.
- Em không mệt. ‘Tảng băng’, cùng em về nhà đi mà!??!
- Không.
- Mọi người đều rất nhớ anh mà!??!
- Em còn không trật tự, anh ném em ra ngoài đường bây giờ?
- Híc… - Tôi vội nín bặt, nhanh chóng phi lên giường.
…
Sau 1 hồi lăn qua lộn lại, vẫn là không ngủ được. Tại sao ‘tảng băng’ lại cứng đầu như thế chứ??! Rốt cục thì về nhà có gì không tốt? Gặp bố gặp mẹ gặp anh gặp chị dâu không tốt hay sao?
Cứ nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi cô lại bực mình, dù thế nào thì anh cũng không thể cho cô nói hết câu hay sao? Thậm chí cô còn không có cơ hội nói cho anh biết chiến công rực rỡ của mình nữa. Thật là…
…
- Ngày mai chúng ta về nhà được không?
- Không.
- Tại sao?
- Không thích.
- Anh có biết là em rất ghét anh nói ‘Không thích’ hay không? – Tôi nhăn mặt.
- Vậy sao? – ‘Tảng băng’ thoáng ngây người, rồi gật gật đầu. – Từ giờ anh không nói nữa.
- Vậy thì cùng em trở về gặp mẹ anh đi.
- Đó không phải mẹ anh.
- Không phải… ý em là mẹ r…
- Đi ngủ đi.
- Anh nghe em nói đã nào.
- Nói cái gì?
- Lúc ở bên Anh, em đã gặp 1 người. Anh không đoán được là ai đâu. Chính là…
- Mệt quá, đi nghỉ sớm đi.
- Bực cả mình, sao anh cứ thích cắt ngang lời em thế?
- Tại em lắm lời quá.
- Cái gì mà lắm lời? Em còn chưa nói xong chuyện cần nói.
- Đợi em nói xong thì đến sáng mai à?
- Anh… cái tảng băng chết tiệt nhà anh…
- Mau vào ngủ đi.
- Em nói xong rồi sẽ vào, anh không cần đuổi em như đuổi tà như thế.
- Anh không muốn nghe gì cả. Giờ anh rất mệt!
- Em mặc kệ, dù anh có mệt đến thế nào thì cũng phải nghe em nói.
- Em thật phiền.
- Phiền chết anh đi. Không có cửa thoát đâu. – Tôi nghiến răng kèn kẹt.
- Ha ha ha… - ‘Tảng băng’ đột nhiên bật cười.
- Cười cái gì? – Tôi trừng mắt.
- Em rất ngốc!
…
Thế đấy! Cuối cùng vẫn là kêu tôi ngốc. Đúng là ‘tảng băng’, có chết cũng không thay đổi được. Hở 1 tí là kêu tôi ngốc, hơi 1 chút là cốc vào trán tôi. Đau muốn chết!!!!!!!!!!!!
Không được, dù thế nào hôm nay tôi cũng phải nói cho ‘tảng băng’ biết chuyện mẹ anh đã trở về. Nào, cô lên! Cố lên!!! Dù có chết cũng phải nói. Nói xong mới có thể thoải mái chết đi được.
Cạchhhh…
- Em xéo vào phòng cho anh. – Vừa thấy cái đầu tôi ló ra ‘tảng băng’ đã gầm lên làm tôi sợ muốn té xỉu.
- Tảng băng, anh… anh cứ bình tĩnh. Bình tĩnh nghe em nói.
- Vấn còn muốn nói? – ‘Tảng băng’ có vẻ chán nản nhìn tôi. – Có phải cái đầu em có vấn đề rồi không?
- Có liên quan gì sao?!! – Tôi khó hiểu.
- Em không nghĩ đến việc sẽ có hậu quả gì khi chọc giận anh sao? – ‘Tảng băng’ liếc nhìn tôi rất nguy hiểm.
- Em… - Tôi theo phản xạ ôm lấy đầu, lùi lại 1 bước.
- … - ‘Tảng băng’ nhếch mép. – Anh còn chưa làm gì em.
- Em… em biết… cái đó… chỉ là đề phòng. – Tôi hắng giọng. – Em muốn nói là…
- Em đúng là chán sống rồi sao?
- Em… dù có chết em cũng phải nói. – Tôi kiên trì. Đúng, thà chết cũng không giữ bí mật nào hết. Thật mệt mỏi khó chịu!!!
- Được rồi. Anh cho em 30s. – Cuối cùng thì ‘tảng băng’ cũng chịu lui 1 bước rồi. Nhưng… khoan đã… cái… - Bắt đầu.
- Ách… - Tôi hoảng hồn, vội hít 1 hơi thật sau, sau đó nói thẳng 1 mạch. – Lúc ở Anh em đã gặp cô Cao Diễm Nhung cô mở quán trà sữa ở bên đó suốt thời gian qua em đã ở cùng cô 1 hôm em phát hiện ra cô chính là mẹ ruột của anh theo như lời cô nói thì bởi vì 1 lần say rượu cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn với bố của anh sau đó cô vì thấy có lỗi với cô Hằng nên 1 mình bỏ sang Anh không suốt từng ấy năm em đã phải cố gắng hết sức mới thuyết phục được cô về đây giờ đang đi du lịch cùng cô Hằng nhưng cô ấy sẽ sớm trở về. – Tôi nói xong cúi đầu thở dốc. Sao rồi? Có thừa giây nào không vậy? [Bái phục chị]
- …
- Tảng băng? – Tôi rụt rè ngẩng đầu lên, khẽ gọi.
- …
- Anh không sao chứ? – Tôi lo lắng. Không phải là sốc quá mà thành ngớ ngẩn rồi chứ?!? – Sao lại không lên tiếng?
- Em nói cái gì?
- Hả? – Tôi vội nhắc lại 1 lần nữa. – Em nói là, em đã tìm thấy mẹ của anh… mẹ ruột ấy.
- Mẹ của anh? – ‘Tảng băng’ nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
- Đúng thế. – Tôi vui vẻ. – Chính là người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra anh. Cô Nhung rất nhớ anh đấy! Suốt những năm qua cô chưa bao giờ quên anh. Chỉ là… vì luôn thấy có lỗi nên mới…
- Bao giờ mẹ anh về?
- Hình như là ngày mai hay ngày kia gì đấy.
- Ngày mai chúng ta về nhà.
- Oh yeahhhhhhhhh…………………… - Tôi nhảy cẫng lên. Cuối cùng cũng thành công. Đúng là ông trời không phụ lòng người. Tốn nhiều tế bào não như thế cuối cùng cũng gặt hái được chút ít.
- Làm gì em vui vậy? Nhớ nhà thì cứ về, đâu phải anh cấm em? – ‘Tảng băng’ nhướn mày nhìn tôi.
- Em vui cho anh chứ bộ. – Tôi chu mỏ.
- Thế sao?
- Đương nhiên. – Tôi quay người nhảy chân sáo về phòng, vẫn không quên nhắc nhở. – Anh nhớ đấy, là anh nói ngày mai sẽ về nhà.
…
-----------------------------------------
3.
Hiện giờ tôi và ‘tảng băng’ đang đứng ở sân bay để đón 2 người mẹ của anh. Đang chán nản thì thấy bóng dáng quen quen, tôi lập tức nhảy đến ôm chầm lấy cô.
- Cô Nhunggggggggggggg……….. cháu rất nhớ côooooooooo… cả cô Hằng yêu quý của cháu nữa.
- Cháu thật dẻo mỏ. – Cô Hằng bật cười.
- Cô cũng nhớ cháu lắm!! Cô có mua quà cho cháu đấy. Không biết cháu có thích không.
- Thích mà… quà cô mua cho cháu đương nhiên là cháu thích rồi.
- Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt.
- À… hôm nay cháu đến đón 2 cô cùng tảng băng đấy… í… đâu rồi ý nhỉ? – Tôi quay lại thì thấy anh đang đơ ra như tượng ở đằng xa. Xì, đứng xa như vậy, có phải muốn bỏ chạy không đây?
- Tảng băng? – Cô Nhung thoáng thẫn thờ. – Là… ý cháu là…
- Đúng nha. – Tôi vội kéo ‘tảng băng’ lại gần. – Cô Nhung, đây là…ừm… con trai của cô đó. Cô xem, anh ấy rất đẹp trai phải không?
- Ân… - Cô Nhung nghẹn ngào.
- …
- Là mẹ… mẹ của con…
- …
- Mẹ rất nhớ con…
- …
- Những năm qua, mẹ chưa từng quên con…
- … - Nhưng vấn đề là, ‘tảng băng’ trước sau đều không nói 1 lời, chỉ nhìn trân trân vào cô Nhung.
- Tảng băng! – Tôi khẽ huých vào người anh.
- … - Vẫn là không có động tĩnh a. Thật muốn hộc máu mà chết. Không phải hôm trước còn rất kích động muốn gặp mẹ sao? Giờ gặp rồi lại đứng im như xác ướp thế này?
- Chi, cô cháu mình đi mua kem đi! – Cô Hằng đột ngột đề nghị.
- Kem? – 2 mắt tôi sáng lên, lập tức đồng ý ngay. – Vâng. Được ạ.
…
Cầm que kem dâu ngon lành trên tay, tôi vui vẻ hơn hẳn. [Chết vì ăn] Vừa vui vẻ ăn kem, tôi vừa hướng mắt ra xa, nhìn ‘tảng băng’ và cô Nhung đang tâm sự. Đúng là tình mẫu tử, xa cách lâu như vậy vẫn có thể gắn bó như vậy.
Thế mới nói, sức mạnh tình yêu là không gì sánh nổi. ^0^
…
- Chi, 1 tuần qua cháu không về nhà phải không?
- Vâng. – Tôi thành thật gật đầu. – Cháu ở lại chỗ tảng băng. Anh ấy thật cứng đầu nha. Cháu nói đến rát cổ bỏng họng, tốn biết bao nhiêu tế bào não yêu quý mới có thể lôi anh ấy về nhà đấy.
- Ở chỗ Ân? – Cô Hằng có vẻ kinh ngạc.
- Vâng. Có vấn đề gì sao ạ? – Tôi hỏi.
- Ừm… cô chỉ tò mò… 2 đứa định bao giờ sẽ… kết hôn?
- Kết hôn? – Tôi mở to mắt, sửng sốt thốt lên.
- Chẳng lẽ Ân chưa từng nói chuyện này với cháu?
- Nói với cháu? Kết hôn sao? Anh ấy á? – Tôi vắt óc ra suy nghĩ. Hình như là có 1 lần… mà không đúng… cái đó đâu thể gọi là… đấy chỉ là anh muốn trêu cô mà thôi.
- Không à? Cái thằng này thật là… - Cô Hằng lắc đầu ngán ngẩm.
- Dù sao cháu cũng chưa muốn kết hôn. – Tôi nói thẳng. – Cháu mới có 23 tuổi, làm sao lại phải vội vàng chui đầu vào cái chuồng hôn nhân làm gì chứ?!
- Nghe cháu nói cứ như lấy chồng là việc đáng sợ lắm ấy. – Cô Hằng phì cười.
- Còn không phải sao? Lấy chồng rồi sinh con, sau đó thì ngày ngày è cổ ra mà chăm sóc chồng con, đến thời gian giành cho mình cũng không có. Đúng là tra tấn! – Tôi rùng mình.
- Là em chăm sóc anh hay anh chăm sóc em? – Đột nhiên tiếng nói từ đằng sau vang lên làm tôi sợ hết hồn.
- Aaaa… - Tôi quay người lại, lập tức muốn phát điên. – Anh có thể đừng doạ em như thế được không? Sợ muốn chết.
- Sợ cái gì? Em làm gì xấu xa hay sao mà phải sợ?
- Cứ phải làm chuyện xấu thì mới được sợ sao? – Tôi cãi. – Là anh bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng em làm em giật mình.
- Anh đứng ở đây từ lúc nãy, là do em mải ăn kem nên không phát hiện ra thôi. Đúng là cái đồ heo ham ăn! – ‘Tảng băng’ có chút giận dỗi. Ách… không phải là anh ghen với cái kem của tôi đấy chứ?!!?! @_@
- Dù sao thì kem cũng ăn được, anh có ăn được đâu? – Tôi bĩu môi, tiếp tục ăn kem.
- Ăn được mà? – Cô Nhung cười ha hả. – Cháu thích thì cứ ăn tự nhiên, ăn hết đi cũng được.
- Ăn thế nào? – Tôi đần mặt ra.
- Thì cháu cứ…
- Mẹ! – ‘Tảng băng’ cắt ngang, cốc vào đầu tôi 1 cái. – Ăn cái đâu em, mau ăn kem đi!
- Ăn kem thôi mà? Có cần bạo lực như thế không? – Tôi uất ức.
- Nhưng chẳng lẽ cháu không có ý định kết hôn sao? – Cô Nhung lại hỏi.
- Cái đó… cũng không phải là không có…
- Vậy thì tốt quá! 2 đứa mau mau…
- Tốt nhất là trong năm nay đi.
- Ấy ấy… - Tôi vội ngăn 2 người này tiếp tục huyên thuyên. – Ý của cháu là, cháu sẽ kết hôn, nhưng mà… ít nhất cũng phải 5 năm nữa.
- 5 năm? – ‘Tảng băng’ không hài lòng nhìn tôi. – Không được. Quá lâu!
- Lâu thì anh đi mà tìm người khác rồi cưới về đi. – Tôi liếc anh 1 cái. Gì chứ? 5 năm là vẫn còn ít đấy. Tôi còn muốn 30 tuổi mới kết hôn nữa kìa. Nhưng chỉ sợ là chưa chạm được đến cái mốc đó đã bị mẹ tôi bức điên rồi.
- Em… - ‘Tảng băng’ trừng mắt nhìn tôi như muốn giết người.
- Ha ha… Chi à, dù sao thì, cháu không thấy là như vậy quá muộn sao? – Cô Nhung giở giọng dụ dỗ. – Hôn nhân không đáng sợ như cháu nghĩ đâu.
- Đúng thế. – Cô Hằng cũng chêm vào. – Cháu thấy đấy, không phải là bố mẹ cháu sống rất hạnh phúc sao?
- Bố mẹ cháu? Ách… Không được. Nếu như sau khi lấy chồng rồi mà cháu cũng lắm điều như mẹ cháu thì phải làm sao đây?
- Em vốn đã lắm điều rồi mà!!?
- Anh… - Tôi tức lộn ruột. – Đã như vậy em lại càng không thể mạo hiểm. Nhỡ đâu lại lắm điều hơn nữa thì không phải chết chắc sao?
- Chết chắc gì chứ??! Nói nhiều cũng không phải là không tốt nha. – Cô Hằng tiếp tục.
- Không phải là không tốt mà là siêu siêu không tốt. – Tôi nhấn mạnh. – Nói nhiều như vậy thì sớm muộn chồng cũng chán, con cũng nản, như vậy phải làm sao đây?
- Anh sẽ không chán em. – ‘Tảng băng’ khẳng định.
- Cuối cùng anh cũng nói được 1 câu tử tế rồi sao? – Tôi hừ lạnh. – Dù sao cũng không thể sớm hơn được.
- Chi, chẳng lẽ cháu muốn có thai rồi mới bước vào lễ đường?
- Cái gì? – Tôi bị doạ cho ngây người, mãi mới hồi phục lại được. – Chuyện mất mặt như vậy, có cho tiền cháu cũng không làm.
- Vậy thì tại sao lại không chịu cưới sớm 1 chút? – Cô Hằng thắc mắc.
- 2 cái này… có gì liên quan? – Tôi chớp chớp mắt.
- Ân, chẳng lẽ con… 1 tuần qua… - Cô Hằng quay sang ‘tảng băng’, khó tin nói.
- Con còn chưa muốn chết. – ‘Tảng băng’ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Haizzzzzzzzzzz…………………. – Cả 2 bà mẹ cùng thở dài 1 lúc. – Mặc kệ con đấy.
- ??????? – Tôi mờ mịt nhìn ‘tảng băng’. – Có phải 2 người họ đã tha cho em rồi không?
- Tha cái con khỉ. – ‘Tảng băng’ đột nhiên tức giận gắt. – Anh nói cho em biết, anh chỉ chờ 2 năm thôi. Nếu như 2 năm nữa mà em còn không chịu lấy anh, anh sẽ đem em ném vào lễ đường, nghe chưa?
- A0A
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...