Sức Mạnh Tình Yêu

1.
Tôi đã đến xứ sở sương mù này được gần 1 tháng rồi.
Ở đây cái gì cũng rất mới lạ và thú vị!!!!! Tôi phải công nhận Anh phát triển hơn Việt Nam nhiểu!!
Nhưng mà... tôi chẳng có tâm trạng nào để ngắm cảnh cả!! Nói đúng hơn là tôi không tập trung nổi vào bất kì việc gì!
Suốt ngày tôi cứ như người mộng du, đầu óc bay tít tận... Việt Nam.
Không thể chối cãi rằng: Tôi nhớ "tảng băng"!! Không phải là nhớ, mà là rất rất rất rất rất nhớ!!!!!!!!!!!!
Tâm trí tôi lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh.
...
Khi ngủ tôi mơ thấy anh...
...
Khi thức tôi nghĩ về anh...
...
Tôi nhớ...
...
Ánh mắt của anh... không chút cảm giác... kì quặc khó hiểu... chứa chan tình cảm... tràn đầy bi thương...
...
Giọng nói của anh... lạnh băng... dịu dàng... tha thiết... đau đớn... "Đồ ngốc!!"...
...
Nụ cười của anh... nụ cười nửa miệng giống như Ma Vương... nụ cười tươi rói tựa Thiên Thần...
...
Bờ vai của anh... vững chãi... ấm áp...
...
Vòng tay của anh... nhẹ nhàng... dịu êm...
...
Đống bài tập chất cao như núi...
...
Hình phạt dã man tàn bạo... roi...
...
Thang điểm nghe mà muốn xỉu... trừ điểm... trừ điểm... trừ điểm...
...
Kiểu "đánh thức lừa bịp" - bản quyền của anh...
...
Bài tập thể dục buổi sáng... 10 vòng... vườn hoa
...
Cảnh sắc tuyệt đẹp từ trên cao...
...
Nỗi "khổ" của người được cõng...
...
Lời tỏ tình... hồ nước... thích... yêu...
...
Những chiều vi vu khắp phố xá...

...
Quán trà sữa Honey... "thuốc độc" - "cái thứ của nợ" - "sở thích của anh"...
...
Tiệm kem... mê cung... ngon tuyệt...
...
Phòng tranh... chán ngắt... đẹp... bức tranh "khí thế bừng bừng"...
...
Công viên vui chơi... Tàu lượn siêu tốc... Giải tỏa buồn phiền...
...
Phi tiêu... Gắp thú bông...
...
Chia tay... níu kéo... đau đớn... tổn thương...
...
Tất cả... tôi đều ghi nhớ!!
Không ngờ trong tim tôi "tảng băng" lại quan trọng như vậy!
Không rõ từ khi nào tôi đã không còn đơn thuần là THÍCH anh... Tôi đã YÊU anh rồi!!!!!
Yêu rất nhiều... rất sâu đậm...
Chỉ là... đồ ngốc như tôi không hề nhận ra... không hề để ý... không hề hay biết...
Tôi chỉ nghĩ rằng tôi thích anh... 1 chút... chỉ 1 chút... rồi tôi sẽ quên... dễ dàng... nhanh chóng...
Nhưng mà... tôi... phải làm sao đây?? Tôi đã lựa chọn rồi!
Tôi đã làm tổn thương anh... và chính mình...
Thời gian không thể quay trở lại...
Giờ anh đã có chị...
Không có chỗ cho 1 con ngốc như tôi nữa rồi...
...
Muộn rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
Tôi phải quên thôi... học cách quên...
Cố lên! Trần Diệu Chi tôi có việc gì mà không làm được chứ??!!!!
...
--------------------------------------------------
2.
Hôm nay là cuối tuần.
Tôi đang lang thang trên đường phố Luân Đôn để tìm việc làm thêm. Ở không cũng chán, với lại tôi phải kiếm tiền để sống chứ!! Bố mẹ tôi có biết tôi đang ở đâu đâu?? Với lại, tôi không mang theo nhiều tiền. Haizzz... Biết thế mang mấy cái thẻ tín dụng bố đưa cho tôi đi!! Đúng là ngu không để đâu cho hết...
Tìm ở đâu giờ?? Nhỏ tuổi như tôi liệu có ai thuê không nhỉ??! Mà trông tôi ai nghĩ tôi mới 16 chứ??? Cứ khai là 20 thì có chết ai đâu?!!! Híhí...
...
Trời đất, sao mấy người chủ ở đây dã man vậy?????? Tuyển nhân viên phục vụ mà cũng bắt khai hồ sơ. Híc... Tôi nào dám viết vớ vẩn... Nhỡ họ kiện tôi tội lừa đảo thì có mà... ngồi tù như chơi.
...
Oa... oa... oa... Tôi thật là tài giỏi quá mà!!!!!! Cho dù ít tuổi thì sao chứ??! Đối với Trần Diệu Chi xinh đẹp tài giỏi thì có hề gì? Chỉ bằng vài chiêu khua môi múa mép (đương nhiên là bằng tiếng Anh, không họ hiểu bằng niềm à??!!!!) tôi đã xin được 2 công việc vô cùng tuyệt vời. Nếu tôi làm tốt, thu nhập hàng tháng chắc cũng kha khá, đủ dùng.
1.2h chiều -> 8h tối : phục vụ ở 1 cửa hàng fast food có tên là I MISS YOU (tôi chọn nó vì cái tên đó đúng như tâm trạng tôi bây giờ)
2.Cuối tuần làm phụ bếp ở 1 nhà hàng (Của nhà tôi đấy!! Đẹp tuyệt và... món ăn cũng ngon nữa! Nhưng mà... chẳng ai biết đến tôi vì... tôi dùng tên tiếng anh là Kathena chứ ngu gì khai tên thật ra!??!!!!!)

...
Tôi đang hí hửng vừa đi vừa tự ca tụng bản thân thì đập vào mắt tôi là... 1 quán trà sữa... tên... Honey...
...
-Đây là đâu? - Tôi ngơ ngác hỏi.
-Tiệm trà sữa Honey. - "tảng băng" trả lời, nhìn tôi bằng con mắt quái dị.
-À không, ý em là... tại... tại sao chúng ta lại ở... đây thế?? - Mặt tôi đỏ bừng. Ở tiệm trà sữa không uống trà sữa thì còn làm gì nữa?? - "tảng băng" hình như không nghe thấy gì cả, hay là cố tình không để ý nhỉ??!
-Ờ... ờ... nhưng sao lại đi uống trà sữa thế?? - tôi vẫn ngây ngô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Sao tự dưng lại uống trà sữa? Hay đầu óc "tảng băng" hôm nay không được bình thường cho lắm??
-Em hỏi nhiều thế không thấy khát à?
-Cũng có hơi... Nhưng tại sao...
-Em uống gì? - "tảng băng" phũ phàng cắt ngang lời tôi nói (again)
...
-Ối!! Khụ... khụ... - Quả nhiên "tảng băng" lập tức ho khù khụ, mặt nhăn như khỉ ăn gừng.
-Ha... ha... ôi... ha... ha - tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chị Tâm cũng cười đến chảy cả nước măt, đồng thời hướng ánh mắt thương hại đến "nạn nhân" của tôi. Nói thực nhìn bộ dạng của "tảng băng", tôi cũng cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng chỉ là chút xíu nhỏ như hạt đậu thôi. Tại anh ta cứ hay chọc tức tôi chứ bộ!!
-Em... khụ... khụ... - "tảng băng" vẫn ho sù sụ, giơ cốc trà sữa lên trước mặt tôi, ánh mắt tóe lửa.
-Ha... ha... ô... à... ưm... ha... ha...^0^ - Dù rất muốn, nhưng tôi không cách nào ngừng cười, nhất là khi thấy bộ dạng "sống dở chết dở" của "tảng băng" (tàn nhẫn quá!!).
-Em... làm gì... trà s... ữa... - Cuối cùng thì "tảng băng" cũng đã khá hơn. Nhưng gióng nói vẫn còn đứt quãng.
-À... e hèm... em đã... ối... ha... ha... - Ôi trời ơi, tôi không thể nhịn cười được. Phải làm sao đây??! Ha... ha... Cứ thế này chắc tôi tắc thở mà chết quá... Từ từ nào... Bình tĩnh... Hít vào... Thở ra... OK tốt hơn rồi - Thực... thực ra em đã... cho... - tôi ấp úng. Không biết có nên thừa nhận không ta?? Nếu thừa nhận thì chết chắc. Nhưng bộ dạng tôi cười khoái trí lúc nãy làm sao qua được măt tên "tảng băng" chết tiệt đó chứ?? Nói hay không nhỉ?
Nói thì chết...
Không nói thì... ừm... xem nào... cũng chết...
Ặc... thôi nói xong rồi chết vẫn hơn. Ít nhất cũng để cho anh ta biết mình bị chơi xỏ thế nào chứ nhỉ??!
-E hèm... em đã cho... vào... vào cốc trà sữa c...ủa anh... ừm... là...
-Là cái gì hả?? - Oh my God!!! Hình như "tảng băng" giận rồi, giận thật rồi.
-Là... là... chỉ là... thực ra cũng chẳng có gì... chỉ... l...à 1 ít... chỉ 1 tí tì ti thôi... cũng không có gì mà... anh cũng không...
-Là gì?? - Ặc... sao cố chấp thế cơ chứ!!! Có nhất thiết phải nổi nóng như thế không trời. Chỉ có 1 ít (thực ra tôi đã bảo chị ý cho hơn nửa cốc cà phê đen và đó)
-Cà phê đen. - Tôi nói nhanh, cố hạ thấp giọng hết mức có thể, cúi gằm mặt xuống bàn.
-HẢAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! - Mặt "tảng băng" tối sầm lại. Thôi xong đời tôi rồi!!!!!!!!!!!!!! *_* - Em... Em... được lắm!!
...
-Chẳng phải em cho anh uống cái này sao??? - "hồng băng" nhìn tôi rồi nhếch mép lên cười.
-Hả??! - Tôi không hiểu lắm. Đây là do anh ta gọi mắc mớ gì đến tôi????? Đổ oan cho người tốt là không được...
-"Cái thứ của nợ" này là do em nghĩ ra mà!! - "hồng băng" tiếp tục nhấm nháp cốc trà sữa, à không là "cái thứ của nợ" mới đúng.
-Hử??! - Tôi nghĩ ra?? Tôi có tài pha chế từ bao giờ thế??! À không đây mà là đô uống gì chứ?!! Thuốc độc thì đúng hơn... Thuốc độc???? Sặc... lần đó... cà phê đen... úi giời!!!! - À à... anh vẫn còn nhớ à?? Hihi... em chỉ đùa chút thôi mà!!!!!!!!! Với lại ai bắt anh uống đâu??
-... - "hồng băng" vẫn tiếp tục thưởng thức, chẳng nói chẳng rằng. Anh ta có bị gì không vậy?? Uống cái thứ trà sữa không ra trà sữa, cà phê không ra cà phê ấy nhỡ đau bụng thì sao??????
-Anh đừng uống nữa!! Đau bụng đấy!!!!!!!!!! - Tôi định giằng lấy "cái thứ của nợ" lần nữa nhưng không được. Tay gì mà dài như ma ý!!! Tôi với không nổi!!!
-... - "hồng băng" vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi cười. Híc... tôi đến đột tử vì anh ta mất!! Cười cái gì không biết????!
-Trời ơi, anh có hiểu tiếng người không vậy?? Đừng có uống nữa!!! - Tôi gắt ầm lên. Cái bà Tâm này không hiểu làm chủ quán kiểu gì mà chịu làm cho anh ta "cái thứ của nợ" này chứ!???! - Em nói đừng có uống nữa mà!!!
-Anh thích. - Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi hả??! Nhưng mà nghe anh ta nói tôi lại càng điên tiết hơn.
-Thích cái gì không thích lại thích cái này!! Anh có bị thần kinh không??
-Chắc thế rồi!!
...

Không được, không được nghĩ nữa!!!
...
Những chuyện đó đã là quá khứ rồi... cho qua đi!
...
Nhớ chỉ càng thêm đau...
...
Quên đi... Tôi nhất định phải quên đi!!!!!!!!
...
Không hiểu sao chân tôi không chịu nghe lời cứ từng bước lại gần quán trà sữa đó.
Bước vào quán, tôi càng choáng váng vì cách bày trí ở đây cũng khá giống quán của chị Tâm. Những chiếc bàn nhỏ xinh... chậu cây xum xuê... Cửa kính nhìn ra đường phố đông đúc...
Nhưng... bên trong quầy bán hàng không phải là cô gái 27 tuổi có vẻ đẹp trẻ trung và tươi tắn như sinh viên... mà là 1 người phụ nữ trung niên. Mái tóc đen mượt dài đến ngang lưng để xõa... thật đẹp!!! Bàn tay thon dài có vài nếp nhăn. Tôi có cảm giác, cô đã phải trải qua rất nhiều vất vả, khổ cực. Cô quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt.
-Cô ơi!! - Tôi gọi. Không hiểu sao tôi lại chắc chắn rằng người phụ nữ này là người Việt Nam. Và tôi cũng rất tò mò về cô. Nhìn từ đằng sau thì có vẻ cô cũng đã từng là 1 mỹ nhân.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi của tôi thì giật mình quay lại.
-Có gì không cháu?
-...
Cô rất đẹp... Nhưng vẻ đẹp của cô... lại làm tôi đông cứng... Cô rất giống... rất giống 1 người... 1 người tôi yêu tha thiết... 1 người mà tôi muốn quên...
-Cháu muốn uống gì??
-...
Đôi mắt màu cà phê...
Vầng trán cao...
Sống mũi dọc dừa...
Đôi môi mỏng đỏ mọng...
-Cháu gái!! Cháu gái!!!!
-Ơ... dạ! - Tôi giật mình bởi tiếng gọi của cô. Tôi lại làm sao thế này??! Rõ ràng là luôn nhắc nhở bản thân phải quên đi... Tại sao vẫn cứ nhớ... vẫn cứ mong...
-Cháu uống gì? - Người phụ nữ lên tiếng hỏi.
-À... Cô cho cháu 1 cốc trà sữa dâu có thạch. - Tôi nói, mắt không thể dời khỏi cô. Quả thật là rất giống... như cùng 1 khuôn vậy... Trên đời sao lại có chuyện trùng lặp như thế chứ?!!!!!
----------------------------------------------------
3.
Hôm nay là 20/3 - sinh nhật "tảng băng".
Ngày này năm trước tôi đã cùng anh tổ chức sinh nhật... chỉ có 2 chúng tôi.
Lúc đó tôi còn thắc mắc tại sao chú Chiến và cô Hằng không tổ chức sinh nhật cho anh, thậm chí còn không tặng quà cho anh nữa!!
Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, hay nói đúng hơn là từ tối hôm đó tôi đã hiểu... Có 2 lí do.
1. Cô Hằng vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận "tảng băng".
2. Hôm đó là ngày cô Nhung bỏ đi, ngay sau khi sinh anh ra. Dù thế nào, cô Nhung cũng là em ruột của cô Hằng... em vợ của chú Chiến... làm sao có thể không lo lắng... không đau lòng... không nhớ nhung cho được??!!!!!!
...
Đêm hôm đó tôi đang ngủ ngon lành.
- Dậy!
- ...
- Dậy đi!!!
- ...
- Diệu Chi, dậy mau! Ngủ gì mà say như chết thế hả???
- ...
- Dậy! Dậy! Dậy!!!...
Tôi giật mình vì... bị giật mất chăn. Tôi quờ quạng khắp giường nhưng không thấy đâu... chỉ thấy... 1 bàn tay... Khoan... bàn... bàn tay????
Tôi mở bừng mắt.
- Cuối cùng em cũng dậy rồi hả?? - "tảng băng" đang ngồi bó gối cạnh giường tôi và... tay đang ôm khư khư cái chắn của tôi.
- Đêm hôm khuya khoắt anh vào đây làm cái gì?? Lại còn... lại còn lấy chăn của em nữa!! Bộ nhà anh không có chăn hả?? - Tôi gắt, giật phắt lại cái chăn yêu quý quấn vào người, nhắm tịt mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

- Đừng ngủ nữa!! - "tảng băng" khều khều vai tôi.
- Nủa đêm không ngủ chứ làm gì?? - Tôi uể oải nói. Cái "tảng băng di động" này lúc nào cũng nghĩ ra lắm trò hành hạ tôi.
- Cùng anh tổ chức sinh nhật đi!!
- Cái gì?? Sinh nhật anh hả? - Tôi lập tức chồm dậy.
- Ừ!!
- Thế tại sao không ai nói em biết?? Với lại, đáng nhẽ chú Chiến cô Hằng phải tổ chức 1 bữa tiệc lớn...
- Đừng nói nữa, đi thôi!!
- Đi đâu??! - Tôi ngơ ngác.
- Haizz... Không lẽ mừng sinh nhật ở đây hả?
- À... Ơ khoan. Đợi em thay quần áo đã! - Tôi nhanh chóng lao vào phòng tắm.
...
Tôi theo "tảng băng" đến 1 tiệm bánh ngọt.
- Oa... oa... Nhiều loại bánh quá!! - Mắt tôi sáng lên.
- Em chọn đi!
- Em... chọn hả?? Chẳng phải là sinh nhật anh sao? Nhưng mà... thôi được rồi... để em chọn cho. - Tôi nhanh chóng chỉ 1 chiếc bánh gatô dâu hình trái tim. Trông ngon hết sảy!!
"tảng băng" ngớ ra 1 lúc rồi cũng trả tiền và nhanh chóng bước đến 1 chiếc bàn và ngồi xuống. Thật là... anh ta không bê được bánh ra đấy hay sao chứ??! Dù sao thì cũng là bánh của anh ta chứ của tôi à??!!!!!
...
Nói thế chứ thật ra chỉ có mình tôi chén chiếc bánh đó. "tảng băng" chỉ ăn vài miếng dưới sự thúc ép của tôi rồi ngồi... nhìn tôi ăn. Đúng là bệnh hết sức!!!!!
...
Đột nhiên tôi nhớ ra 1 chuyện.
- Anh đợi em 1 chút. - Tôi đứng dậy nói.
- Em đi đâu vậy??? Muốn về rồi à?
- Không không... Anh cứ ở đó đợi em... Ở yên đó... - Tôi nói rồi chạy biến đi.
...
Khi trở về trên tay tôi cầm 1 hộp quà nhỏ.
- Tặng anh này! - Tôi giơ ra trước mặt "tảng băng" cười tươi như hoa.
- ... - Anh ta không nói gì, hết nhìn tôi lại nhìn hộp quà làm tôi bực mình. Mất cả hứng!!
- Này!! Người ta tặng quà cho anh thì anh vui vẻ mà nhận lấy không được à??? Hứ!? Không thích thì thôi! - Tôi giận dỗi rụt tay lại nhưng mà... chậm rồi...
- Không... Xin lỗi... Chỉ là... anh hơi bất ngờ... - "tảng băng" lúng túng giải thích.
- Ngày sinh nhật nhận quà sinh nhật thì có gì phải bất ngờ chứ?? Em đâu có hẹp hòi đến nỗi quịt quà của người khác đâu!??
- Không phải... Anh không có ỹ đó... Chỉ là... đây... là... món quà sinh nhật đầu tiên của anh...
- What?????? - Tôi hét toáng lên. Thật hay đùa vậy?? Có ai 17 tuổi đầu mà chưa được nhận 1 món quà sinh nhật nào chưa? - Xạo quá!!
- Thật mà!!
- Thôi thôi, anh mở quà đi. - Tôi hớn hở. Chắc chắn là món quà có 1-0-2.
- Ừ.
...
- Cái gì đây?? - "tảng băng" trố mắt hỏi tôi.
- Hehe... Đẹp không? Em vừa mới nhìn thấy là kết ngay đó! - Tôi tự hào nói. Cái móc vòng tay này đúng là thứ hợp với "tảng băng" nhất... vì... nó có hình... Ma Vương... *0*
...
Không biết năm nay chị có cùng anh tổ chức sinh nhật không?
...
Có chọn bánh kem cho anh không?
...
Có tặng quà sinh nhật cho anh không?
...
Món quà thứ 2... mong là sẽ đẹp hơn món quà thứ 1...
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui