Gerry đưa tay bóp nhẹ chiếc mũi của Holly rồi mỉm cười khi nầng khịt khịt mũi trong giấc ngủ say. Chàng rất thích ngắm nhìn Holly ngủ, trông nàng như một công chúa, rất xinh đẹp và trong sáng.
Chàng lại búng nhẹ vào mũi nàng lần nữa và mỉm cười khi mắt nàng từ từ mở ra. – Chúc cưng của anh một buổi sáng tốt lành.
Nàng mỉm cười:
- Chào cưng.
Nàng thu mình lại gần bên chàng, tựa đầu lên ngực chàng.
- Sáng nay anh thích ăn gì?
- Em.
Anh nói và cắn vào mũi nàng.
Holly khúc khích:
- Không may rồi, hôm nay em không có trong thực đơn. Món thịt rán được không anh?
- Không, - anh chau mày, - món đó sẽ làm anh bị nặng bụng mất.
Chàng như muốn tan ra khi nhìn khuôn mặt thất vọng của người vợ trẻ. Gerry cố tỏ ra tươi tỉnh:
- Nhưng anh sẽ không từ chối món kem vani!
- Kem! – nàng cười thật to. – Cho bữa ăn sáng sao?
- Phải. – anh cười khoe cả hàm răng. – Khi còn bé, anh luôn mong được như thế vì mẹ anh không cho phép. Nhưng giờ thì anh không phải sợ mẹ nữa.
- Vậy thì anh sẽ có kem. – Holly vui vẻ nhảy ra khỏi giường. – Em mặc chiếc áo này của anh được không? – nàng vờ hỏi khi mặc chiếc áo ngủ của Gerry vào người.
Gerry mỉm cười khi nhìn tháy nàng mặc chiếc áo quá cỡ của chàng đi qua đi lại trong phòng ngủ.
- ừm, nó có mùi của anh đấy. – nàng khịt khịt mũi. – Em sẽ không cởi nó ra đâu. Còn bây giờ, anh ngồi đây đợi nhé, em sẽ trở lại ngay.
Gần đây, nàng luôn vội vã mỗi khi rời chàng dù chỉ một lúc. Như thể nàng sợ phải để chàng ở một mình quá lâu, và Gerry hiểu điều đó có nghĩa là gì. Gerry vừa hoàn tất một cuộc xạ trị. Nhưng nó đã không thành công như mong muốn. Bây giờ, chàng phải nằm suốt cả ngày, và hầu như là không thể tự ngồi dậy. Nhưng, tiếc thay, không phải chàng đang chờ một sự hồi phục. Tim chàng đập nhanh khi nghĩ đến điều đó. Gerry thấy sợ, chàng sợ phải đi đến một nơi mà chàng kô muốn đến và chàng sợ cho Holly. Nàng là người duy nhất biết phải nói với chàng những lời nào mỗi khi chàng giận dữ hay có chuyện kô vui. Nầng thật mạnh mẽ, là chỗ dữa vững chắc của chàng, và chàng kô thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có chàng bên cạnh.
Nhưng chàng sẽ không cần phải lo lắng cho việc ấy, bởi vì chính nàng sẽ là người rồi đây phải sống cuộc sống không có chàng bên cạnh. Gerry cảm thấy giận dữ, cảm thấy buồn, cảm thấy xót xa và cả sợ hãi cho nàng. Chàng muốn ở lại bên nàng để thực hiện mọi ước mơ, mọi lời hứa chàng đã từng hứa. Sau hơn 10 cuộc phẫu thuật, khối u ác tính vẫn phát triển bên trong cơ thể chàng. Chàng chỉ muốn chạm được vào khối u ấy, xé toạc cái đã phá hủy cuộc sống của chàng, đã khiến cho nàng phải đau khổ, phải khóc rưng rức mỗi đêm. Chàng sợ phải nghĩ đến một ngày Holly chỉ còn lại trơ trọi 1 mình.
Họ quấn quit bên nhau nhiều hơn trong những tháng qua, dấu hiệu mà chàng biết chẳng có gì tốt đẹp cho Holly. Gerry nghĩ chàng có thể chịu đựng được việc phải cách biệt nàng. Rồi Gerry nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người, không chút lo âu, phiền muộn, những đêm hai người nằm trò chuyện, đùa nghịch đến tận sáng. Những ngày không mưa.
Và Gerry đang thực hiện một kế hoạch khác. Nó làm cho chàng cảm thấy bận rộn và làm cho chàng thấy làm được điều gì đó nhiều hơn chỉ là nằm trên giường. Đầu óc chàng luôn bận rộn khi chàng hình dung ra những việc mà Holly cần phải làm khi chàng ra đi. Chàng đang thực hiên một lời hứa mà chàng đã hứa với nàng từ rất lâu.
- Anh yêu, hết kem mất rồi. _ nàng buồn bã nói. _ anh có thích thứ gì khác không?
- Không, - chàng lắc đầu, - anh chỉ thích kem thôi.
- Nhưng nếu thế thì em phải chạy đi mua rồi. – nàng xịu mặt.
- Đừng lo, em yêu, chỉ mất có vài phút thôi và anh sẽ không sao đâu. – chàng cố thuyết phục.
Nàng nhìn anh vẻ nghi ngờ.
- Em nên ở lại thì hơn.
- Đừng lo cho anh quá thế. – Chàng mỉm cười và cầm chiếc điện thoại đưa sát vào ngực mình. – Nếu có chuyện gì, mà chắc chắn là không đâu, anh sẽ gọi ngay cho em.
- Thôi được, - Holly bặm môi, - em chỉ xuống phố khoảng năm phút thôi. Anh phải chờ em đấy nhé.
- Chắc chắn rồi. – chàng phì cười.
Holly trao cho anh một nụ hôn thật lâu trước khi lao ra phải nhà.
Ngay khi xung quanh đã yên ắng hẳn, chàng kéo mền ra và chầm chậm ngồi xuống giường. Chàng ngồi lại bên mép giường trong chốc lát để bớt đi cảm giác chóng mặt, rồi chầm chậm tiến đến bên chiếc tủ quần áo.
Chàng lấy xuống một chiếc hộp. Chiếc hộp này chàng từng đựng những thứ lặt vặt kô quan trọng, và giờ đây nó đang chứa chin chiếc phong bì đang dán kỹ. Chàng đặt vào đó một chiếc phong bì nữa, chiếc thứ 10, sau khi đã cẩn thận viết dòng chữ "Tháng 12" bên ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12. Chàng thầm nghĩ đến ngày này năm sau khi chàng kô còn trên cõi đời này nữa.
Chàng tưởng tượng đến ngày đầu tiên của tháng này năm sau, có lẽ lúc đó nàng cũng ngồi ngay trên chiếc giường này, tại chố này để đọc lá thư cuối cùng của chàng viết cho nàng. Chàng đã phải suy nghĩ thật lâu và thật khó khăn. Nước mắt chàng tuôn chào khi chàng đặt dấu chấm hết cho bức thư; chàng hôn lên trang giấy; bỏ vào chiếc phòng bì rồi cất vào bên trong hộp. Chàng sẽ gửi phong thư này đến nhà bố mẹ nàng ở Pormarnock, nơi chàng tin chắc rằng tất cả sẽ được cất giữ an toàn cho đến ngày nàng nhận được chúng.
Chàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi và từ từ quay trở lại giường, nơi chiếc điện thoại đang reo.
- A lô? – chàng cố trấn tĩnh, và mỉm cười khi nghe giọng nói ngọt ngào cất lên từ đầu dây bên kia. – Anh cũng yêu em, Holly...
****
- Không, Daniel, không thể được. – Holly nói, trông nàng rất buồn. Nàng rút tay mình ra khỏi tay của Daniel.
- Nhưng tại sao lại không thể? – vẻ mặt anh khẩn khoản.
- Hãy còn quá sớm. – Holly cảm thấy mọi thứ dường như đang ngày càng trở nên phức tạp.
- Quá sớm bởi vì đó là những gì người ta nói với em sao, hay quá sớm bởi đó là lời trái tim em muốn nói?
- Ôi, Daniel, tôi không biết. – nàng đi đi lại lại trong bếp. – Tôi cảm thấy rất bối rối. Làm ơn đừng hỏi tôi nhiều câu hỏi như thế!
Tim nàng đập loạn xạ, đầu nàng như muốn nổ tung. Nàng cảm thấy như nguy hiểm đang ở ngay trước mặt, cảm thấy như thế thì thật có lỗi. – thật là có lỗi.
- Tôi không thể, Daniel. Tôi đã kết hôn. Tôi yêu Gerry!
- Gerry ư? – Daniel hỏi, rồi anh tiến đến cầm chiếc phong bì lên. – Đây là Gerry, đây là những gì mà anh đang cạnh tranh cùng! Chỉ là một mẩu giấy thôi mà Holly. Nó chỉ là một danh sách những việc em phải làm, cái danh sách đã điều khiển cuộc sống của em trong suốt một năm qua. Holly ơi, đã đến lúc em phải suy nghĩ cho bản thân mình, ngay từ chính lúc này. Gerry đã đi rồi. – Daniel vẫn nhẹ nhàng, vừa nói anh vừa tiến lại gần Holly. – Gerry đã đi rồi và anh đang ở đây. Anh kô muốn nói rằng anh có thể thay vị trí anh ấy, nhưng ít nhất thì em cũng nên cho chúng ta một cơ hội, có được kô?
Nàng giật lại chiếc phong bì trên tay Daniel, và ôm nó vào lòng, nước mắt lăn dài xuống má.
- Gerry không đi đâu hết. – nàng nức nở. – Anh ấy đang ở đây, mỗi khi tôi mở bức thư này, anh ấy thực sự đang ở đây.
Daniel nhìn nàng khóc và im lặng. Đôi mắt u buồn của nàng như đang chìm vào một cõi hư vô nào đó mà anh kô thể chạm vào được. anh chỉ muốn ôm chầm lấy nàng.
- Nhưng đó chỉ là một mảnh giấy thôi mà, Holly. – anh vẫn kiên nhẫn.
- Gerry không phải là một mảnh giấy, - nàng giận dữ nói trong nước mắt, - anh ấy là một con người đã sống bằng hơi thở và là người mà tôi đã yêu. Gerry là người đã ở bên cạnh tôi trong suốt cuộc đời, mười lăm năm qua. Anh ấy là tất cả, tất cả những kí ức hạnh phúc của tôi. Anh ấy kô phải là một mảnh giấy, kô phải là một mảnh giấy! – nàng lặp đi lặp lại.
- Vậy thì anh là gì?
- Anh, - nàng hít một hơi thật sâu, - là một người bạn tốt luôn quan tâm đến người khác và hết sức chu đáo, người mà tôi rất đỗi tôn trọng và trân trọng.
- Nhưng anh kô phải là Gerry. – anh cắt ngang lời nàng.
- Tôi kô muốn anh là Gerry. – nàng nhấn mạnh, - tôi muốn anh là Daniel.
- Thế em cảm thấy thế nào về anh. – giọng anh run run
- Tôi vừa mới nói với anh tôi cảm thấy thế nào về anh rồi cơ mà. – nàng nhìn vào Daniel.
- Không, anh muốn biết cảm giác của em như thế nào khi em ở bên anh?
Nàng cúi đầu:
- Tôi.. tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ về anh, Daniel, nhưng tôi cần thời gian.. – nàng dừng lại, - rất nhiều, rất nhiều thời gian.
- Vậy thì anh sẽ đợi. – anh mỉm cười mạnh mẽ và vòng đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.
Chuông cửa reo, Holly thở phào nhẹ nhõm.
- Taxi của anh đấy. – Nàng như vừa thoát khỏi cơn mê.
- Mai anh sẽ gọi cho em, Holly. – anh nhẹ nhàng nói, hôn nhẹ lên trán nàng và từ từ đi ra cửa. Holly vẫn đứng nguyên ở đó, nàng nghĩ mãi về những gì vừa mới xảy ra. Bất giác, nàng nắm chặt chiếc phong bì giờ đã bị quăn góc và ghì thật chặt nó vào lòng.
Đúng như lời Daniel nói, những lá thư của Gerry đã trở thành điều gì đó như những quy tắc sống của nàng. Nàng sống với chúng và luôn tuân thủ một cách tuyệt đối. Nhưng, thực sự chúng đã giúp nàng bước ra khỏi giường vào mỗi sáng sớm để bắt đầu một cuộc sống mới, giữa lúc nàng chỉ muốn chết đi để kô phải buồn khổ nữa. Nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận về những việc làm đã làm trong suốt một năm qua. Vậy mà giờ đây, nàng đang cầm trên tay lá thư cuối cùng của chàng. Và mãi mãi sẽ kô còn một lá thư nào nữa cả. Daniel nói đúng, nàng nên bắt đầu tự quyết định lấy tất cả.
Nàng tắt tất cả điện thoại, kô muốn ai quấy rầy mình lúc này. Nàng cần phải nói lời tạm biệt với Gerry.
Đừng sợ phải yêu lần nữa, hãy mở rộng con tim và đi theo tiếng gọi của con tim.
...Và hãy nhớ, hãy thực hiện cho được giấc mơ của mình em nhé.
Tái bút: Anh sẽ mãi mãi yêu em...
- Ôi, Gerry. – nàng òa lên nức nở.
Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn nàng nhìn thấy gương mặt Gerry, rồi Daniel nhưng cơ thể họ lại trộn lẫn vào nhau. Nàng giật mình dậy lúc trời mờ sáng, người ướt đẫm mồ hôi.
Tại sao nàng lại ở trong một tình trạng khốn khổ như thế này? Nhưng gì nàng cảm nhận về Daniel kô giống như tình cảm nàng dành cho Gerry, nó là một thứ tình cảm hoàn toàn khác. Vì vậy, có thể là nàng kô yêu Daniel. Và, dù sao, nếu nàng có yêu anh ấy đi nữa, chẳng lẽ nàng kô phải là người đầu tiên nhận ra điều đó hay sao?
Và tại sao Gerry lại muốn nàng đi tìm một tình yêu mới? Chàng nghĩ gì khi cầm bút để viết những dòng chữ này? Phải chăng chàng đã đành lòng từ bỏ tình yêu với nàng khi chàng ra đi? Chẳng lẽ từ bỏ tình yêu với nàng dễ đến thế sao, và chàng chấp nhận được một sự thật rằng nàng sẽ gặp một ai đó ngoài chàng hay sao? Câu hỏi, câu hỏi và những câu hỏi. Còn nàng lại kô bao giờ tìm thấy câu trả lời.
- Thôi được, Gerry. – Holly nói to. – Em đã suy nghĩ kĩ những gì anh nói với em và em đã đi đến kết luận rằng, khi viết lá thư này, anh kô được minh mẫn cho lắm. Nếu anh thật sự có ý như vậy, hãy cho em thấy một dấu hiệu gì đó, còn nếu kô em sẽ hiểu rằng anh đã sai và anh đã thay đổi. – nàng nói 1 mình, như thể Gerry đang đứng trước mặt nàng.
Chẳng có gì xảy ra cả.
- Thôi được, - nàng cười lớn, . – Anh đã sai, em hiểu. Em sẽ kô quan tâm đến bức thông điệp cuối cùng này. – Nàng nhìn quanh căn phòng lần nữa và đi về phía cửa sổ. – Nào, Gerry, đây là cơ hội cuối cùng của anh..
Đèn nhà bếp vụt tắt.
Holly giật mình:
- Em ko biết. Em sẽ kô xem đó là một câu trả lời đâu.
***
Mùa giáng sinh.
Những tuần qua, nàng thường làm việc quá giờ, cố hoàn tất công việc cho tạp chí tháng một trước khi nghỉ lễ. Nàng vẫn chưa nói chuyện lại với Daniel. Nàng kô nghe điện thoại Daniel gọi đến, tránh đi ngang quán Hogan, và bảo Alice nói với anh ấy rằng nàng đang họp nếu như anh gọi đến văn phòng. Mà hầu như ngày nào anh cũng gọi.
Giọng Richard làm Holly giật mình. Anh vừa đến và trông thấy cây thông Giáng sinh còn trơ trụi trong nhà cô.
- Cái gì kia?
- Kô biết anh có đồng ý giúp em trang trí cây thông này kô?
Holly hỏi anh trai nhưng trong lòng thì buồn lắm. Đó là công việc của nàng với Gerry, chứ kô phải với một ai khác. Năm nào cũng thế, họ bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh vào máy, khui chai rượu và cùng nhau trang hoàng cây thông Noel...
- À... mà kô, Richard. Em sẽ làm. Chắc là anh còn bận nhiều việc khác nữa.
- Thật ra, anh rất muồn làm. – Richard chậm rãi nói. – Thường thì anh, Meredith và bọn trẻ sẽ cùng nhau làm, nhưng có lẽ năm nay kô được như thế nữa.
Holly trách mình đã không nghĩ cho Richard, anh cũng có một Giáng sinh buồn như nàng cơ mà.
- Vâng, vậy cũng được, tại sao lại kô nhỉ? – nàng mỉm cười.
Mặt Richard tươi hẳn lên, trông anh như một đứa trẻ.
Holly khui chai rượu vang và bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh vào máy. Bài hát "White Christmas" – "Một Giáng Sinh Trắng" vang lên.
Khi Richard đi khỏi, nàng bỗng nhớ đến cái điện thoại. Nàng đã để nó ở chế độ tự trả lời trong suốt ngày hôm nay.
"Chào Sharon, tôi là Daniel Connolly. Xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng tôi đã có số của cô từ ngày cô gọi đến hỏi về cuộc thi karaoke cho thấy Holly. À.. thật ra, tôi chỉ mong cô chuyển hộ tôi một tin nhắn, Denise hầu như quá bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới nên tôi sợ cô ấy sẽ kô nhớ..." – tiếng Daniel khẽ cười và hắng giọng. – "tôi kô biết liệu cô có thể nói với Holly rằng tôi sẽ cùng gia đình về Galway dự lễ Giáng Sinh. Ngày mai tôi sẽ xuống đó. Tôi kô thể liên lạc được với cô ấy, và tôi biết là cô ấy đang nghỉ lễ, và tôi cũng kô có số điện thoại nhà của cô ấy... nên kô biết cô có thể giúp tôi kô".
Anh đã cúp máy và Holly đợi tin nhắn tiếp theo.
"Ừm, xin lỗi, Sharon, lại là tôi đây. Là Daniel đây. Tôi vừa mới cúp máy xong. Vâng, tôi muốn hỏi liệu cô có thể nói với Holly rằng tôi sẽ ở Galway trong vòng vài và tôi sẽ chờ điện thoại của cô ấy. Tôi biết là cô ấy phải suy nghĩ..." – Anh dừng lại. "Dù sao tôi cũng nên dừng trước khi lại ngắt điện thoại lần nữa. Hẹn gặp cô ở đám cưới vào tuần tới. Vậy nhé, cảm ơn cô... tạm biệt."
Holly bật cười. cái anh chàng Daniel này quả kô thể khiến cô thờ ơ được.
Tin nhắn tiếp theo là của Denise, Denise rằng Daniel đang mong gặp nàng. Tin nhắn tiếp theo là của em trai Declan cũg bảo rằng Daniel đang mong được gặp nàng. Tín nhắn thứ năm là của một người bạn học cũ nói rằng cô ấy đã đụng phải một người bạn của nàng có tên là Daniel trong một quán rượu vào đêm hôm trước, và anh ấy muốn nhắn nàng gọi lại cho anh ấy. Tin nhắn thứ sáu của Daniel.
"Chào Holly, Daniel đây. Em trai Declan của em đã cho anh số máy này. Anh kô thể tin được là chúng ta đã làm bạn với nhau lâu như thế mà anh lại kô có số điện thoại nhà em" – Anh im lặng và hít thở, vẻ như đang rất giận. – "Dù sao anh cũng cần nói chuyện với em, Holly. Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng với nhau trước khi chúng ta gặp lại nhau tại tiệc cưới của Denise. Làm ơn, Holly, xin em hãy làm ơn nghe điện thoại của anh. Anh kô biết làm cách nào khác để có thể liện lạc được với em." – im lặng, có tiếng thở hắt ra, có vẻ như Daniel đang giận. – "Vậy thôi, đó là tất cả. Tạm biệt em."
Holly chìm đắm trong những suy nghĩ mien man.
Nàng ngồi trong phòng khách đăm chiêu nhìn cây thông trước mặt, lắng nghe một cách vô thức những bài hát Giáng Sinh. Nàng bật khóc. Khóc vì Gerry của nàng và khóc cho cây thông Giáng Sinh tội nghiệp – nó hoàn toàn trơ trụi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...