Sáng hôm sau khi cô thức dậy nhìn ngó xung quanh sau đó thì liền thắc mắc:
- Không phải hôm qua mình còn trên xe sao?
Sau đó Nhiên Hi Hoa gạt bỏ dấu chấm hỏi đó mà đi xuống nhà.
Khi cô bước xuống thì thấy 1 người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân, tay thì cầm ly cà phê nhâm nhi cùng với đó là chiếc điện thoại.
Không ai khác đó chính là Từ Thiên Kỳ, nhưng hình như anh ta đang xem 1 thứ gì đó khó chịu đến nỗi khiến 2 chân mài nhau lại muốn đụng vào nhau.
Sau đó Nhiên Hi Hoa liền lên tiếng.
- Thiên Kỳ, tại sao tôi lại ở nhà của anh?
Nghe được tiếng nói, Từ Thiên Kỳ bất giác ngước lên nhìn theo hướng phát ra tiếng nói ấy.
- Dậy rồi sao? Ăn sáng không? Tôi dọn ra nhé?
Nhiên Hi Hoa khó hiểu mà suy nghĩ: “Gì đây? Anh định mưu đồ gì với tôi?”
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng khi anh dọn đồ ăn ra thì cô lại gặt phăng sự nghi ngờ ấy mà chạy đến bàn ăn với đôi mắt sáng rỡ.
- Wow, gì đây? Sao hôm nay có lòng tốt lại muốn tôi ăn sáng đây? Muốn giúp chuyện gì nói bổn cô nương giúp anh.
Từ Thiên Kỳ nghe đến đây liền hơi nhau mài.
Con nhóc này hôm nay bị gì vậy, bộ chưa tỉnh ngủ sao? Bản thân anh cái gì trên đời này không có? Đẹp trai, tử tế, kinh tế và có gia thế.
Anh đây còn cần cái gì?
Nghe vậy anh liền có ý định ghẹo chọc cô nên đã nhướng chân mài mà nói.
- Aiya, tiểu thư Hi Hoa đây có tài năng đọc nội tâm sao? Chẳng giấu gì tiểu thư đây, tôi đúng là cần cô giúp.
Đang ăn thì nghe anh nói nên cô liền ngước lên.
- Hửm, thật sao? Giúp anh việc gì?
- Cô sống chung với tôi là giúp tôi rồi!
Nghe đến đây đôi đũa trên tay Nhiên Hi Hoa rớt xuống, cô nghĩ: “Cha nội này bị gì vậy? Đùa hả? Cha tôi nghiêm cấm việc tiếp xúc thân mật với tên anh, mà bây giờ tên này còn muốn mình sống chung?”
- Gì? Tại sao?
Từ Thiên Kỳ trầm ngâm 1 hồi rồi lên tiếng.
- Nhiên Hi Hoa, tôi nói cái này cô tuyệt đối không được để ai biết và cô cũng đừng quá bất ngờ.
Nghe đến đây, cô liền vào trạng thái nghiêm túc mà lắng nghe.
- Được, anh nói đi tôi nghe.
- Tôi… thật ra thì từ nhỏ trong người tôi có 1 năng lực rất lạ, không biết xuất phát từ đâu.
Hỏi cha và mẹ thì họ đều không nói và nói tôi là quái vật, nhưng tôi luôn cảm nhận 1 thứ gì đấy luôn chảy trong cơ thể.
Khi về gặp cha cô, cảm giác ấy càng kì lạ hơn, ngày hôm qua khi đưa cô vào phòng.
Khi ấy tôi cảm nhận rõ hơn về sức mạnh ấy, lúc trước tôi không tài nào khống chế được sức mạnh bí ẩn này, nhưng khi ở cùng cô có lẽ nó không dám tràn ra mà tôi còn có thể điều khiển được nó.
Gia đình của cô là pháp sư, nên cũng biết về phép thuật, nên việc này chỉ có thể nói cô nghe.
Nói rồi anh nắm lấy tay cô, gương mặt mang vẻ đáng thương nhìn cô.
- Hi Hoa, tuy sức mạnh ấy không hoàn toàn biến mất hay bị khống chế hoàn toàn, nhưng ít ra nó vẫn tốt hơn khi xưa rất nhiều, nên là cô có thể ở đây 1 thời gian để tôi học cách điều khiển được nó không?
Nhiên Hi Hoa có hơi nghi ngờ nhìn tên Từ Thiên Kỳ này.
“Tên này, thật hay giả đây?”
- Làm sao tôi biết anh thật sự có sức mạnh hay không.
Vừa dứt câu, bàn tay của Từ Thiên Kỳ liền phát sáng lên.
Cô xem, tôi có thể điều khiển sức mạnh lớn hay nhỏ tuỳ thích.
- Lúc trước, sức mạnh nó cứ ào ạt mà ra, tôi còn khiến ngươi nhà bị thương, nên từ đó họ cũng đã từ mặt tôi, vì xem tôi là đồ quái vật, không giống người.
Nghe đến đây Nhiên Hi Hoa liền có 1 chút động lòng với Từ Thiên Kỳ: “Tính ra hắn ta cũng đáng thương đấy chứ, có lẽ vì điều này nên anh ta mới tạo vỏ bọc cho mình”.
Nghĩ đến đây, cô liền gật đầu 1 cách dứt khoác mà nắm lấy tay anh.
- Được rồi Từ Thiên Kỳ, tôi sẽ giúp anh, nhưng anh phải giữ bí mật với cha tôi đó.
Từ Thiên Kỳ liền vui mừng gật đầu mà cười, sau đó ôm cô vào lòng.
- Được, cô yên tâm.
Cảm ơn cô rất nhiều Hi Hoa.
Nhưng… Nhiên Hi Hoa đâu biết được sau lưng cô hắn lại nở 1 nụ cười kì lạ.
(Hình ảnh mang tính chất minh hoạ)
“Cá cũng lọt lưới rồi, không uống công đêm qua mình nằm suy nghĩ kịch bản mà.
Nhiên Hi Hoa, cái sức mạnh kì lạ của cô, tôi sẽ lấy cho bằng được!”.