Sức Hấp Dẫn Của Thái Tử

Ầm ầm —

Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống tí tách, một tia chớp đánh qua, màn đêm bỗng nhiên sáng lên trong phút chốc.

Ta ngồi bên cửa sổ, mất hồn nhìn cơn mưa to bên ngoài.

Ngay cả việc có người đứng sau lưng cũng không nhận ra.

Mãi đến khi rơi vào vòng tay hương mai, suy nghĩ của ta mới quay về.

“Đang nghĩ gì vậy? Mất hồn như thế.” Đôi môi ấm áp của người đàn ông lướt qua bên tai ta.

Ta đè nén sự chua xót trong lòng, đẩy Thẩm Túc ra, cố gắng cười một tiếng: “Không có gì.”

Thẩm Túc khẽ nhíu mày lại, lại đến gần một bước.

Ta lùi lại hai bước trước, rũ mắt xuống nhẹ giọng mở miệng: “Anh trai, chúng ta vẫn là… thôi đi.”

“Em chậm chạp nhận ra rằng, hình như em đã sinh tình với tiểu lang quân Lý gia rồi.”

“Đối với anh trai, em đã từng ngưỡng mộ, điểm này em không phủ nhận, nhưng tình này đã qua, trái tim em đã không còn thích anh nữa.”

“Sau này, anh vẫn anh trai mà Chiêu Quân kính yêu.”

“Chỉ mong tình anh em của chúng ta tồn tại dài lâu.”

Sau khi ta nói xong, không khí rơi vào một hồi yên tĩnh.

Trong bầu không khí ngưng đọng, Thẩm Túc đột nhiên cười một tiếng cực khẽ: “Chiêu Quân vẫn còn oán ta lúc trước nhiều lần lạnh nhạt với em sao?”

“Là do ta sai, trong lòng Chiêu Quân có oán hận cũng là bình thường.”

“Không có! Em không oán hận anh trai.” Bàn tay dưới tay áo của ta siết chặt, xương ngón tay hơi trắng bệch.

“Bây giờ người em thích là tiểu lang quân Lý gia, phụ hoàng cũng rất hài lòng về hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm sau bọn em sẽ thuận lợi kết hôn.”


“Em không phải là lương nhân [*], anh trai cũng nhanh chóng tìm được người có duyên chân chính đi.”

[*] Lương nhân (良人): Cách gọi vợ chồng với nhau của người xưa.

“Chiêu Quân chính là lương nhân duy nhất của ta.” Thẩm Túc kéo tay ta, nụ cười dịu dàng ấm áp như gió xuân.

“Vợ của ta sẽ chỉ là em thôi.”

Ta: “Chúng ta không có khả năng đâu, bây giờ em muốn gả cho tiểu lang quân Lý gia thôi.”

Chàng chỉ dung túng nhìn ta như nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự, mở miệng là giọng điệu bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Chuyện khác ta đều có thể mặc cho em náo loạn, duy chỉ có chuyện này là không được.”

“Gả cho ta là chuyện như ván đã đóng thuyền rồi.”

“Cho dù là phụ hoàng thì cũng không có cách nào cản trở được.” Khi nói đến đây, nụ cười trên bờ môi Thẩm Túc lại có chút gian xảo.

“Gần đây trời lạnh, dễ bị cảm lạnh, Chiêu Quân vẫn là ở trong điện đi.”

Một câu nói đã cấm túc ta.

Ta chỉ có thể đi lại trong điện Hải Đường, ta không ra ngoài được, người ngoài cũng không vào được.

Ngoại trừ mấy cung nữ bên cạnh, những người còn lại hoàn toàn không nghe theo chỉ thị của ta.

Cũng đúng vào lúc này, ta mới giật mình nhận ra, trong điện Hải Đường này toàn là người của Thẩm Túc.

*

“Ngươi đã nhìn thấy rồi đó, ta đã nói Thẩm Túc đừng thích ta nữa, chàng cứ không nghe, ta có thể có cách gì đây?”

Giọng nói trong đầu im lặng một lúc rồi nói: “Mặc kệ, trước tiên cô cứ biến mất khỏi tầm mắt hắn, cô cứ lắc lư trước mặt hắn mãi, đương nhiên hắn không có tâm tư dư thừa cho nữ chính.”

Ta bĩu môi: “Ở kiếp trước Thẩm Túc thích ta, đến chết cũng thích, ta nghĩ kiếp này cũng sẽ không có gì thay đổi đâu.”

Hệ thống: “Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này cô không thử thì làm sao biết hắn sẽ không thay đổi?”


“Huống hồ cô đừng quên, hắn chọn cô thì sẽ chết không có chỗ chôn.”

“Đừng xem thường hiệu ứng cánh bướm, có đôi khi, chỉ một thay đổi nhỏ nhặt không đáng kể thôi là có thể thay đổi quỹ đạo của toàn bộ thế giới, thử một chút, Thẩm Túc còn có một chút hy vọng sống, mà nếu ngay cả thử cô cũng không làm, vậy thì hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.”

Nhắm mắt lại, hình ảnh Thẩm Túc bị vạn tiễn xuyên tâm tựa như ở ngay trước mắt.

Hơi thở của ta hơi chậm lại, cả người thoát lực nằm ngửa trên giường: “Được, ta sẽ nghĩ cách biến mất khỏi tầm mắt chàng.”

*

Bóng đêm dần sâu.

Thẩm Túc vuốt ve áo cưới sắp hoàn thành trên bàn, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhạt nhỏ vụn.

“Thật là đẹp.” Chàng không hề keo kiệt mà khen ngợi.

“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là do ai thê!” Ta hừ nhẹ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo.

Thẩm Túc cười không nói, dịu dàng ôm ta vào lòng, môi khẽ hôn lên trán ta.

Chốc lát sau, chàng dịu dàng nói: “Chẳng mấy chốc nữa, ta sẽ có thể cho em một hôn lễ quang minh chính đại.”

Ta dựa sát vào lồng ngực chàng, ánh mắt phức tạp.

Đã hơn nửa tháng kể từ này ta từ chối Thẩm Túc.

Cơ thể Hoàng đế ngày càng không tốt, bảy ngày trước đã hoàn toàn nằm trên giường không dậy nổi, giao toàn quyền chính vụ trong triều cho Thẩm Túc.

Nhân cơ hội này chàng đã suy nghĩ ra một cách, để cho ta lấy lý do là cầu phúc cho Hoàng đế, đi đến chùa Linh Sơn ở ngoại ô lễ Phật.

Trên đường núi có một lũ giặc cướp giết người cướp của, ta sẽ “trượt chân rơi xuống sườn núi” trong lúc chạy trốn.

Đến lúc đó, trên đời sẽ không còn bát Công chúa Thẩm Chiêu Quân nữa.


Sau đó nữa, ta sẽ làm con gái thất lạc bên ngoài của đại thần nào đó, vào làm chủ Đông Cung, trở thành Thái tử phi của Thẩm Túc.

“Chiêu Quân, em yêu ta không?” Thẩm Túc cúi đầu chống vào trán nhìn ta, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta say đắm.

Ta không có cách nào tự kiềm chế được mà sa vào trong sự dịu dàng của chàng, gần như gật đầu theo bản năng: “Yêu, em yêu chàng, mãi mãi.”

Đôi mắt Thẩm Túc hơi cong lên, cười thỏa mãn.

“Ta cũng yêu em, chỉ yêu em thôi.”

Quấn lấy nhau nửa canh giờ, Thẩm Túc tạm thời có việc rời đi.

Chàng vừa đi, người trốn trong điện phụ liền xuất hiện.

“Chậc chậc chậc, hai người dính nhau thật đó.” Lục Cẩn Yến dựa vào khung cửa, trong mắt tràn đầy cô đơn.

“Thật sự khiến tôi thương tâm khổ sở.”

Thân hình cao gầy, môi hồng răng trắng, khuôn mặt đẹp đẽ, cho dù mặc đồ thái giám thì cũng không che giấu được khí chất cao ngạo phong hoa của người này.

Ta không có tâm tư cãi nhau với hắn, chỉ hỏi: “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

“Trăm phần trăm!” Giọng điệu hắn chắc chắn, vẻ mặt khoa trương.

Hiện tại Thái tử giám quốc, hơn phân nửa đại thần trong triều đều thuộc đảng Thái tử, danh vọng của Thẩm Túc trong dân gian cũng không tệ.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, không hề nói khoa trương chút nào, nước Khải Tang này đã là vật trong túi Thẩm Túc rồi.

Dưới tình huống này, ta muốn rời khỏi hoàng cung gần như là chuyện không thể nào.

Ngay lúc này, Lục Cẩn Yến xuất hiện.

Không biết hắn dùng cách gì mà trà trộn vào được điện Hải Đường tràn đầy người của Đông Cung, nói có thể giúp ta rời khỏi hoàng cung.

Trên đời này không có chuyện tốt nào tự nhiên từ trên trời rớt xuống, ta hỏi hắn vì sao muốn giúp ta.

HẮn nghe xong thì lập tức nắm tay ta, thâm tình chậm rãi nói: “Có lẽ Công chúa không biết, ngày đó hoa hạnh rơi như mưa, Công chúa đứng trong làn mưa hoa nở nụ cười xinh đẹp, thoáng cái đã đi vào lòng ta, từ sau lần đó, ban ngày ta nhớ, ban đêm ta mong, ăn cơm cũng nhớ, ngay cả đi ngủ cũng nhớ Công chúa, nhớ đến mức ta sắp mắc bệnh tương tư!”

Ta hoàn toàn không tin.

Người này ngoài miệng nói yêu ta, nhưng trong đáy mắt lại không có chút tình ý nào.


Cho dù biết rõ hắn có mục đích khác, nhưng vì xuất cung, ta vẫn đồng ý.

Ngày đi lên chùa Linh Sơn thắp hương, Lục Cẩn Yến sẽ trà trộn vào đám giặc núi do Thẩm Túc sắp xếp để đưa ta đi.

Mà trước lúc đó, ta cần phải nới lỏng sự cảnh giác của Thẩm Túc.

Cho nên, trong nửa tháng này, ta chủ động đi tìm Thẩm Túc nhận lỗi, nói mình chỉ là có chút tâm tư của con gái, trong lúc nhất thời không tin chàng thật sự thích mình, cố ý ầm ĩ thử thách chàng thôi.

Có lẽ Thẩm Túc tin, cũng có lẽ không tin, tóm lại chàng quả thật không giam giữ ta nữa.

Ta có thể tự do ra vào hoàng cung, chỉ là bên cạnh luôn có một đám thị vệ đi theo.

Nói là bảo vệ ta, thật ra cũng có mấy phần ý trông chừng.

*

Ngày hôm đó đi lên chùa Linh Sơn, Thẩm Túc vốn định đi cùng ta, kết quả chàng đã ở trên xe rồi, một thuộc hạ bẩm báo nói có chuyện khẩn quan trọng nên chàng lại xuống xe.

“Anh trai yên tâm, em đi một mình cũng được.”

Thẩm Túc vẫn nhíu mày, không yên tâm lắm.

Ta tiến lên đứng trước mặt chàng, dùng giọng nói chỉ có hai bọn ta nghe được: “Em rất muốn gả cho anh trai, anh trai phải sớm ngày nắm giữ quyền lực, như vậy thì sẽ không có ai phản đối chúng ta nữa.”

Những đại thần kia lại không phải người ngu, ta mang khuôn mặt này, ai mà không biết ta là Thẩm Chiêu Quân.

Nhưng dưới quyền thế tuyệt đối, sẽ có người chủ động giả ngu.

Ta tận tình khuyên bảo một phen, Thẩm Túc mới bằng lòng để ta đi một mình.

Xe ngựa rời khỏi Thịnh Kinh, bóng dáng Thẩm Túc càng ngày càng nhỏ.

Lần này từ biệt, có thể cả đời sẽ không gặp lại nhau nữa.

Sau này Thẩm Túc sẽ cùng cô gái khác thành thân sinh con, vợ chồng hòa hợp, ân ái cả đời.

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, ta cắn khăn tay, nước mắt không chịu thua kém mà rơi tí tách.

Đến nỗi lúc Lục Cẩn Yến cướp ta đi, ta khóc đến mức nấc lên, suýt nữa ngất đi.

Khóe miệng Lục Cẩn Yến co giật: “Đến mức đó không…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận