Ban đầu ta không tin, nhưng nghĩ đến sự quái lạ gần đây của con thứ Phượng gia, Phượng Khuynh Thành thì không thể không tin được.
Một tháng trước sau khi rơi xuống nước, Phượng Khuynh Thành đó thay đổi tính tình, ngày nào cũng la hét nói con người bình đẳng, nam nữ bình đẳng, nhìn thấy phụ hoàng thì cũng thẳng sống lưng không chịu quỳ xuống.
Không để ý đến sự khác biệt nam nữ, hôm nay thì cưỡi chung một ngựa với cậu hai Lý gia, ngày mai thì cùng Thế tử Mộ Dung gia trai đơn gối chiếc ở cùng một phòng suốt cả đêm.
Mặc dù nước Khải Tang dân phong cởi mở, so với hai nước khác mà nói thì cũng không có quá nhiều điều giáo cứng nhắc trói buộc phụ nữ, nhưng cũng không cởi mở đến mức này.
Hành vi như vậy của Phượng Khuynh Thành quá khác thường.
Thế nhưng một cô gái làm khác lẽ thường như thế, lại được gần như tất cả con em nhà quan trong Thịnh Kinh theo đuổi.
Tất cả đều đúng, ta không thể không tin.
Ý thức của ta nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa ngước mắt đã đối diện với ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.
“Vừa rồi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Đây chính là anh trai của ta, đã suýt nữa bị ta cưỡng ép rồi mà vẫn quan tâm ta như trước.
Quả thật là tấm lòng rộng mở, dịu dàng như nước.
Không hổ là chàng trai ta thích.
Ta vừa muốn kiêu ngạo ngước cằm lên, trước mắt chợt hiện lên kết cục mình bị một dải lụa trắng treo cổ.
Sắc mặt trắng bệch, lưỡi thè ra rất dài, xấu xí lại đáng sợ.
Kinh dị, quá kinh dị.
Ta đột nhiên rùng mình một cái.
Không được, ta không thể cướp đàn ông với nữ chính được!
“Xin lỗi anh trai!” Ta lộn nhào đi qua cởi dây trói trên tay Thẩm Túc.
“Trách em nhất thời bị… quỷ sắc mê hoặc ám ảnh, lại làm ra chuyện bất kính với anh như thế, xin anh trai thứ tội!!”
Ta làm bộ quỳ xuống, Thẩm Túc giữ tay ta ngăn lại, dịu dàng cười cười: “Anh trai trách em lúc nào đâu.”
Dứt lời, hắn đột nhiên dừng lại, cụp mắt xuống, lông mi thon dài đảo qua mí mắt, im lặng hồi lâu, hắn tiếp tục mở miệng: “Nhưng…”
Giọng nói của Thẩm Túc hơi khàn: “Mặc dù anh và em không phải là anh em ruột thịt, nhưng người đời không biết, trong mắt người ta chúng ta chính là ruột rà, không thể làm chuyện loạn luân được.”
“Ừm ừm ừm.”
Ta điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, bảo đảm: “Anh trai yên tâm, sau này em sẽ không như vậy nữa đâu.”
Thẩm Túc nhìn ta muốn nói lại thôi, hồi lâu sau, hắn lặng lẽ thở dài: “Anh trai tin em.”
Nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không giống như tin tưởng em!
Nhưng mà cũng không thể trách Thẩm Túc được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ta làm như vậy.
Lần nào ta cũng bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, kết quả lần sau nên cầm tù thì vẫn cầm tù, nên bỏ thuốc thì vẫn bỏ thuốc.
Nếu ta là hắn thì ta cũng sẽ không tin.
Chỉ có thể dùng hành động chứng minh sự thành tâm của ta thôi.
*
Rời khỏi Đông Cung, chậm rãi đi trên hành lang, ta lắc lư dây xích trong tay, dây xích màu vàng hiện ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Có sao nói vậy thôi, dây xích này được chế tác rất đẹp, cảm xúc xinh đẹp bóng loáng cũng tốt.
Làm trang sức thật ra cũng không tệ.
Mà lúc này ta hoàn toàn không nghĩ tới, trong tương lai không xa, sợi dây xích vàng này sẽ được Thẩm Túc lồng vào chân của ta, trở thành công cụ tuyệt hảo để cầm tù ta.
*
Sau lần đó, ta đã cố gắng trốn tránh Thẩm Túc, trước kia một ngày ta sẽ chạy đến Đông Cung tám trăm lần, bây giờ chẳng đi lần nào cả, cung nữ bên cạnh ta là Tùng Tuyết cũng sợ ngây người.
Trong điện Hải Đường, Tùng Tuyết vừa búi tóc cho ta, vừa tò mò hỏi: “Công chúa và Thái tử điện hạ cãi nhau à?”
“Không có, ta và hoàng huynh là anh em hòa ái tôn trọng lẫn nhau, sao có thể cãi nhau được.”
“Vậy… có phải Công chúa…”
Tùng Tuyết im lặng một lúc, giọng điệu đột nhiên trở nên phấn khích: “Có phải là đang có kế hoạch lớn hơn kỹ càng hơn không? Là cái kiểu có thể bắt được Thái tử điện hạ đó!”
“...”
Bởi vì hành động vĩ đại trước kia của ta, dẫn đến việc Tùng Tuyết hoàn toàn không tin rằng ta sẽ đổi tính từ bỏ Thẩm Túc.
Thẩm Túc sẽ không tin, Tùng Tuyết sẽ không tin, có lẽ ngoại trừ bản thân ta thì sẽ không ai tin.
Uầy.
Buồn của ta.
*
Ta tuyệt đối không ngờ rằng, ta không đi tìm Thẩm Túc, hắn lại đi tìm ta.
Lúc đó hắn ngồi đoan chính trước bàn trong điện của ta, từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng tuấn tú của hắn, mũi cao thẳng, lông mi cong dài, đường nét bên mặt lưu loát thâm thúy như phác họa, giống như một nét mực đậm màu nhất trong tranh thủy mặc.
Bàn tay thon dài cầm bút, viết gì đó trên giấy tuyên.
Ta bỗng nhiên nhớ đến ngày ta cưỡng hôn Thẩm Túc lần đầu tiên.
Đó là một buổi chiều trời trong gió nhẹ, ta ở Đông Cung dùng bữa trưa, sau đó bị Thẩm Túc kéo đi luyện chữ.
“Đừng nhìn anh, nhìn chữ này.” Thẩm Túc cong ngón tay gõ trán ta, nghiêm mặt dạy dỗ.
“Ồ.”
Có thể ta trời sinh đã phản nghịch, càng không để cho ta nhìn thì ta càng phải nhìn.
Ta càng thêm trắng trợn mà nhìn Thẩm Túc chằm chằm, có thể nói là nhìn không dời mắt.
Thẩm Túc bất đắc dĩ, hắn nói mấy câu, ta lại không nghe rõ lắm.
Đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi môi dày mỏng vừa phải đó khép mở.
Thẩm Túc vô cùng đẹp, màu da trắng như tuyết, mà môi lại vô cùng đỏ, tựa như bôi son môi vậy, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy khó chịu.
Ta không tự chủ được mà nuốt nước bọt, suy nghĩ muốn mạo phạm hắn xông tới như dời núi lấp biển.
Nhưng người trước mắt là Thái tử điện hạ tôn quý nhất của nước Khải Tang, càng là anh trai trên danh nghĩa của ta, ta không thể mạo phạm hắn được.
Ta liều mạng kiềm chế suy nghĩ trong đầu, đọc thầm Thanh Tâm Chú.
Nhưng càng kiềm chế, suy nghĩ muốn mạo phạm Thẩm Túc càng mãnh liệt, sau mấy hơi, ta cuối cùng vẫn không thể nhịn được, dùng thế sét đánh không kịp che tai mà ôm cổ Thẩm Túc hôn lên.
Trong khoảnh khắc khóa môi hắn, trong lòng ta phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Cảm giác còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, tựa như hôn vào một bông tuyết sắp tan, lại giống như bánh ngọt tản ra hương trái cây, ngọt ngào lành lạnh.
Mà Thẩm Túc dường như bị sốc bởi hành vi mạo phạm đột ngột của ta, run lên hồi lâu mới nghĩ đến việc phải đẩy ta ra.
Có lẽ là thật sự bị ta hù dọa, hắn xô đẩy hai ba cái mới đẩy ra được.
Thẩm Túc khẽ mím môi, nhìn ta.
Thật lâu không nói nên lời.
Ta liếm môi, lại nhào vào lòng hắn, muốn tiếp tục cợt nhả hắn.
Nhưng lần này hắn đã đề phòng, Thẩm Túc dùng hai ngón tay chặn miệng ta lại, vành tai ửng đỏ, tầm mắt cụp xuống, giống như vừa thẹn vừa giận.
“Anh trai đừng nhỏ mọn như vậy mà, cho em hôn cái nữa đi!” Ta ôm eo hắn, cọ đầu vào ngực hắn, làm nũng cầu xin.
“Thẩm Chiêu Quân!” Hắn hiếm khi dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc gọi tên đầy đủ của ta.
Ta lơ đễnh ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt.
“Anh là anh trai của em.”
“Cũng đâu phải ruột thịt.”
“Vậy thì cũng không được.”
Thái độ Thẩm Túc kiên quyết: “Từ xưa có câu…”
Dạy dỗ ta trọn nửa canh giờ, hắn mới thả cho ta đi.
Nhưng mà ta nghe tai nọ xọ tai kia, không xem là chuyện gì to tát.
Thẩm Túc đối với ta mà nói luôn là sự tồn tại khác biệt.
Mẹ đẻ của ta là con thứ trong nhà, vào cung rồi cũng chỉ là một Tài tử, không được sủng, cũng mất sớm, năm ta tám tuổi, mẹ đã vì ốm mà qua đời.
Tuổi còn nhỏ lại ở trong thâm cung, mất đi sự che chở của mẹ, cuộc sống của ta thảm đến nỗi có thể tưởng tượng được.
Sau đó là Thẩm Túc thấy ta đáng thương, đưa ta đến Đông Cung, ta mới có cuộc sống tốt.
Hắn đối xử với ta vô cùng tốt, con người hắn cũng rất tốt.
Dịu dàng, cao quý, lịch sự tao nhã, thần thánh, thông minh…
Trong mắt ta, tất cả từ ngữ tốt đẹp trên thế gian này đặt trên người hắn cũng không quá đáng.
Sau đó có một lần ngoài ý muốn, ta phát hiện ta ta không phải là con gái ruột của Hoàng đế.
Lúc đó ta không biết làm sao, giây phút đầu tiên, ta đã vô thức nói cho Thẩm Túc biết, sau khi Thẩm Túc nghe xong thì im lặng một hồi, bảo ta đừng nói cho người thứ ba biết.
Bị người khác biết được thì chắc chắn ta sẽ chết, nhưng hắn sẽ giúp ta giữ bí mật này.
Ta vô cùng cảm động, âm thầm thề cả đời này đều sẽ tốt với Thẩm Túc.
Theo tuổi tác lớn dần, ta càng ngày càng sùng bái ngưỡng mộ hắn, cùng với đó, một dục vọng mang tên là “Chiếm hữu” cũng càng thêm mãnh liệt.
Trước đó ta luôn cho rằng đây chỉ là tình cảm quấn quýt của em gái đối với anh trai, tới bây giờ mới giật mình phát hiện ra hoàn toàn không phải.
Cảm giác của ta đối với Thẩm Túc, chính là sự ái mộ giữa nam và nữ.
Ta thích hắn, ta muốn có được hắn!
Mà sự nuông chiều của Thẩm Túc dành cho ta trong nhiều năm qua đã khiến ta dưỡng thành tích cách muốn gì là phải lập tức có được.
Sau lần cưỡng hôn đó, ta ngoài mặt biết sai xin lỗi, hối cải để làm người mới, nhưng suy nghĩ muốn nhào vào hắn chưa ngày nào biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...