Cố An Thành quả thực bị cậu chọc tức cơ hồ đầu cũng muốn bốc khói, nhìn một chút cái tiền đồ này xem, còn có thể không bị những người khác lần lượt đến bắt nạt à?
"Nhanh chóng trèo vào đi, chút xíu nữa thôi liền vào tiết đầu tiên rồi."
Trải qua chuyện ban nãy cậu mới lấy lại được chút ít tỉnh táo, Trần Viễn phảng phất ý thức được, bọn họ xác thực đã trốn khỏi trường học được một đoạn thời gian, giờ phút này mới phải vội vã trèo cửa sau đi vào.
Cửa sau là một cái lan can bằng sắt, có khá nhiều thanh sắt bắc ngang qua, muốn trèo vào là chuyện dễ như ăn cháo, mà không biết có phải do duyên cớ vừa rồi đã ngốn quá nhiều điểm tâm hay không, Trần Viễn lần đầu tiên đạp hụt, cả người nghiêng về phía sau chuẩn bị rơi xuống.
Đây lại là chuyện chưa từng xảy ra, từ trước đến nay cậu vẫn luôn rất linh hoạt mà.
Bất quá cũng may có Cố An Thành giữ ở đằng sau tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ cho cậu khỏi ngã, hắn bị sự cố này doạ cho hồn vía đều bay thẳng lên chín tầng mây, "Đệt mợ! Cậu cẩn thận một chút có được không hả?"
Tim Trần Viễn đương nhiên không có ngoại lệ, cũng gần như ngay tức khắc hoảng sợ rơi lộp bộp, mặc dù vẫn cầm lấy xà ngang phía trên không buông tay, thế nhưng không tránh khỏi việc bị chính mình hù cho chết đứng.
Cậu bên này vừa mới căng thẳng, liền cảm thấy dạ dày bắt đầu có điểm không thoải mái, khả năng là vừa rồi thật sự đã ăn quá nhiều.
Tuy nhiên Trần Viễn đối với cái này không để ý lắm, còn có tâm tư nhỏ giọng nói cám ơn Cố An Thành, động tác lại bận rộn nhanh nhẹn bò qua.
Cố An Thành thấy cậu đã đứng vững vàng, mới tự đến phiên mình leo qua cửa sắt.
"Sau này không cho phép cậu một mình tự trèo cửa sau nữa, có nghe thấy không!" Cố An Thành còn nhớ rất rõ mới vừa rồi trong nháy mắt kia hắn đã sợ hãi nhiều đến cỡ nào, hắn không rõ là thần kinh chính mình nhạy cảm thái quá, hoặc là sự quan tâm đặt nơi Trần Viễn quá nhiều cho nên mới dễ dàng đánh mất bình tĩnh.
Nói chung, về sau hắn nhất định sẽ không để bất cứ cái gì sai lầm xảy ra trên người Trần Viễn.
Trần Viễn khi còn sống từng nói với hắn, nhân sinh không phải một cuốn kịch bản, sẽ không có bất cứ cơ hội nào để cậu có thể làm lại.
Hắn vẫn luôn biết bản thân quan tâm Trần Viễn, tuy rằng còn chưa đến mức yêu sâu đậm, nhưng đã vượt qua yêu thích đơn thuần rất rất nhiều, nhiều đến độ hắn có thể vì tương lai của bọn họ mà thay đổi dự định của chính mình.
Trước khi xuất ngoại hắn đã nói với Trần Viễn, chờ hắn trở về.
Hắn cố gắng thật nhiều năm rốt cuộc mới hứng thú bừng bừng ngồi máy bay quay lại, nhưng mà Trần Viễn cuối cùng cũng không chờ nổi hắn.
Từ sự việc kia Cố An Thành có thể đoán được hắn chính là người thân, cũng chính là nam nhân duy nhất trong cuộc đời của Trần Viễn.
Hắn có thể tưởng tượng được cậu ấy những năm đó trải qua như thế nào, cũng có thể tưởng tượng được những năm đó cậu cỡ nào đáng thương, lại cỡ nào tuyệt vọng.
Nhưng mà kẻ đã gây nên tất cả những bi kịch này là Cố An Thành, rõ ràng là hắn tự tay phá huỷ Trần Viễn, dằn vặt tinh thần cậu ấy, cưỡng ép cướp đoạt thân thể cậu ấy.
Cuối cùng còn hoàn toàn giam giữ tình cảm của cậu, tất cả tất cả, đều bắt nguồn từ chính những lỗi lầm ngu dốt của hắn.
Hắn vốn dĩ phải nên trân trọng Trần Viễn mới đúng, nâng niu cậu ấy mới đúng...!
Cố An Thành nhìn thần sắc Trần Viễn có chút sợ sệt né tránh hắn, chính mình trước tiên nở nụ cười, "Không cần hoảng sợ, tôi về sau sẽ đối xử thật tốt với cậu."
"A?" Trần Viễn có chút không nắm bắt rõ tình hình, cậu lại cho rằng Cố An Thành đang tức giận.
Cố An Thành kéo tay cậu, lôi cậu đi về hướng lớp học, "Đổi lại sau này cậu phải cho tôi chép vở bài tập."
Trần Viễn không nhịn được có chút cao hứng, nhưng lại có mấy phần không thể tin tưởng, cuối cùng cảm thấy Cố An Thành không có lý do gì đi lừa gạt cậu, cả người cũng bắt đầu thả lỏng muốn nhảy chân sáo.
Bất quá cậu vẫn không dám biểu hiện ra, chỉ lén lút nở nụ cười, sau đó vội vã đem toàn bộ gương mặt giấu trở về bên trong cổ áo đồng phục.
Hai người về tới phòng học, Trần Viễn vẫn giữ dáng vẻ giống như thường ngày, tiến vào cửa lớp liền vùi đầu đi thật nhanh, chờ khi đến chỗ của mình thì ngồi xuống.
Cố An Thành ngược lại nghênh ngang ngồi vào chỗ của chính mình phía dưới hàng cuối cùng, dựa đầu vào cửa sổ một cách trang nhã.
Hắn không có bạn cùng bàn, một mình một người chiếm riêng một góc.
Hắn chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống, đã phát hiện Trần Viễn đang cẩn thận từng li từng tí liếc mắt quan sát hắn.
Cái hành động nhìn lén này lại làm cho hắn phi thường cao hứng, âm thầm tính toán gì đó trong lòng, rằng không sớm thì muộn hắn cũng sẽ đem người kia đến ngồi cạnh mình.
Tuy nhiên cái này không thể làm quá gấp gáp, Trần Viễn hiện tại vẫn còn rất sợ hắn, giả như hai người thật nhanh thành bạn cùng bàn, khẳng định nhóc đáng thương sẽ bị hắn ép đến toàn thân mỗi ngày đều căng thẳng.
Cố An Thành lỏng lỏng lẻo lẻo dựa vào trên ghế, hai chân tréo nguẩy, tiết thứ nhất bắt đầu hắn cũng không có ý tứ muốn xem bảng đen, từ đầu tới cuối vẫn cứ nhìn Trần Viễn chằm chằm.
Hắn tia được từ cổ áo đồng phục học sinh của Trần Viễn lộ ra một đoạn da thịt trắng noãn, không ngừng được kí ức trong trí nhớ ập đến.
Cố An Thành nhớ tới bộ dạng Trần Viễn mặc quân phục Đại tá, phía bên trong là vòng eo trơn mịn, khoảnh khắc chạm tay vào hắn liền cảm nhận được cái vẻ nhỏ nhắn lại phi thường dẻo dai, thực sự là...!Không có cách nào để hình dung tỉ mỉ.
Tiểu Viễn...!Tiểu Viễn của hắn...!
Hắn biết Trần Viễn từ lúc vừa bắt đầu chỉ đơn thuần cảm thấy sợ hắn, không dám phản kháng, sau đó có Cố An Thành cả ngày túc trực đóng quân ở bên cạnh mới không còn ai dám cả gan bắt nạt cậu.
Thế nhưng Trần Viễn có từng yêu hắn hay không? So với yêu có lẽ càng nhiều hơn chính là hận? Vừa hận chết hắn, vừa khát khao muốn được hắn bảo vệ?
Trần Viễn vốn dĩ chỉ mong muốn có một người thực sự lưu tâm đến cậu...!
Cố An Thành đối Trần Viễn vẫn luôn có tình cảm, bằng không đối với loại người tuỳ tiện bước một chân ra cửa cũng có đến hàng tá thứ người theo đuổi như hắn, vì cớ gì lại cứ khư khư cố chấp với duy nhất Trần Viễn? Cũng sẽ không phải vì lý do Trần Viễn đặc biệt nhuyễn đi?
Nguyên nhân Cố An Thành yêu thích Trần Viễn đến chính cả hắn cũng không biết, có lẽ bởi vì Trần Viễn lúc nằm dưới thân hắn loại tư thế nào cũng theo ý hắn làm được.
Bất cứ chuyện gì Trần Viễn cũng rất nghe lời, hắn chỉ vừa mới tiến vào cả người cậu liền nhuyễn ra, không nhịn được kêu lên giống hệt một chú mèo yếu ớt.
Sau đó vì sợ hãi phải nghe thấy âm thanh rên rỉ của chính mình mới gấp gáp tự che miệng lại, bất lực nhìn chằm chằm hắn.
Thế nhưng tất cả đều vô dụng, Cố An Thành chưa từng thương hại cậu, mỗi lần làm liền sẽ dùng lực đạo mạnh nhất để làm cậu, khiến cho cậu không nhịn được kêu đau, toàn thân cao thấp bị mồ hôi phủ kín, da dẻ tái nhợt càng ra sức dụ người.
Cố An Thành đột nhiên sực tỉnh, không đúng a, trên cổ Trần Viễn làm sao đều ướt mồ hôi? Này quá lắm cũng chỉ là thời điểm cuối của mùa xuân, bên ngoài thậm chí còn có chút khí lạnh, cậu ấy sao có thể ở trong cái khí hậu này mà đổ cả đống mồ hôi như vậy?
Cố An Thành ngồi ngay ngắn lại quan sát thật kĩ Trần Viễn, quả nhiên từ đầu buổi học cậu ấy không hề chú tâm nghe giáo viên giảng bài, cũng căn bản không đọc qua sách.
Rõ ràng Trần Viễn vẫn luôn dùng tay phải đặt tại vị trí dạ dày xoa ấn, bả vai cật lực ghìm lại từng trận run rẩy, nhìn qua liền biết có vấn đề.
"Cái đậu má gì...!đấy?" Vương Huân thấy Cố An Thành bên cạnh đột nhiên chẳng nói chẳng rằng đã đứng phắt dậy, vốn còn đang lén la lén lút chơi điện thoại di động nên sợ hết cmn hồn, phải phản ứng nhanh lắm mới hoàn hảo không đánh rơi con phôn yêu dấu xuống đất.
Cố An Thành giờ phút này cũng không có chút nào tâm tư để ý đến hắn, không thèm kiêng dè thầy giáo phía trên vẫn chăm chú viết bảng, lo lắng tới bên cạnh người Trần Viễn cẩn thận sờ trán cậu.
Một bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng dạ Cố An Thành tức thì đều bị treo lên cao, vội vàng cất giọng, "Thầy ạ, Trần Viễn bị bệnh, trò đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Lời này vừa nói xong, toàn bộ người trong phòng học đều ôm bụng khổ sở nín cười, sáng sớm vào giờ tự học mới vừa đau chân cần người uy, ai ngờ đâu Cố đồng học lúc này vẫn nhàm chán sử dụng thủ đoạn cũ.
Trong lòng bọn họ nắm chắc, cho nên đều ra vẻ ngầm hiểu ý nháy nháy mắt.
Cố An Thành mặc kệ không có tâm tình đi quản mọi người nghĩ như thế nào, hắn vừa khoát tay Trần Viễn lên vai đã nhận ra người này vẫn không ngừng run rẩy.
Đem người nhấc lên xong xuôi, chỉ thấy trên mặt Trần Viễn một màu trắng bệch đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên bị người kéo lên nên sợ hãi vô cùng, không rõ làm sao mà nhìn hắn.
Cố An Thành vội sắp muốn hỏng, "Thầy giáo, mạng người quan trọng."
Nói xong không đợi giáo viên đồng ý đã đem Trần Viễn cõng lên, ra khỏi phòng học.
Lúc này ông ấy mới hậu tri hậu giác xoay người lại, hai người vừa rồi đã không còn bóng dáng.
Giáo viên dạy hoá học trước giờ phản ứng chậm chạp, lẩm bẩm nói, "Tôi cũng chưa có nói là không cho mấy cậu đi, ngược lại còn hô hào mạng người quan trọng, ai không biết liền tưởng tiểu tử cậu cả ngày bận rộn làm việc thiện."
Một phòng toàn là người liều mạng nhịn cười, Vương Huân quả thực vui khôn tả, vỗ lên đùi cái đét, đối Triệu Hải nói, "An Tử ngày hôm nay trò gian thật nhiều."
Triệu Hải cũng cười hùa theo, bọn họ đâu ngờ được tâm trạng Cố An Thành hiện giờ là thật sự lo lắng, một bên tận lực khiến chính mình đi đường vững vàng không ít, một bên nhẹ nhàng cùng Trần Viễn phía sau nói chuyện, "Cậu có chỗ nào không thoải mái cứ nói ra, đừng cứ việc gì cũng cố gắng chịu đựng."
Trần Viễn che miệng không dám nói lời nào, cậu không dám nói là bởi vì bên trong dạ dày vẫn đang từng trận dời sông lấp biển, chỉ sợ vừa mở miệng liền sẽ ói hết lên người Cố An Thành.
Khi đó Cố An Thành khẳng định sẽ đem cậu đánh đến nhừ tử, đánh thành cái đầu heo rồi treo trước cổng trường...!
"Cậu đến cùng bị làm sao vậy?" Đang khi nói chuyện Cố An Thành giống như nghe thấy được một điểm khí vị không hài hòa, nhất thời thông suốt, sáng sớm tiểu tử này không phải là đem tất cả những thứ đó đều ăn sạch sẽ đi?!
Hắn dừng bước chân lại quyết định không đến phòng y tế nữa, xoay gót chân một cái vọt vào nhà vệ sinh gần nhất đem Trần Viễn buông ra.
Trần Viễn quả nhiên ngay tức khắc vọt vào bên trong, chống tay trên tường trong gian phòng riêng nôn ói.
Cố An Thành thấy cậu nôn đến khổ cực, cũng không nhịn được tự trách, hắn xưa nay luôn không phải kiểu người am hiểu chuyện chăm sóc người khác, nhưng về sau hắn nhất định sẽ cẩn thận học hỏi từng thứ một, tuyệt đối không bao giờ tái phạm loại sai lầm ngu xuẩn này thêm lần nào nữa.
Hắn nên đoán ra, Trần Viễn thật sự ăn không hết mới mở lời nói muốn gói bớt đem về, hắn thế nhưng lại không đồng ý.
Cậu ấy ngốc như vậy cũng chỉ có thể nghĩ tới cách đem chúng nó đều ráng ăn hết sạch...!
Thật là khờ hết nói nổi, cậu ấy làm sao có thể ngốc như vậy, mình rốt cuộc thích cậu ấy ở điểm nào chứ?
Cố An Thành cảm thấy chính mình có khả năng phải dùng cả đời để tìm ra nguyên do, trực giác luôn nói cho hắn biết trên người Trần Viễn có thứ mà hắn cần, mà vật này chỉ duy nhất Trần Viễn mới có thể cho hắn, đổi thành bất cứ người nào đều không được.
Cố An Thành đi tới phía sau Trần Viễn nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng, Trần Viễn lần này thật sự phải ói rất lâu mới dừng lại, Cố An Thành hoài nghi không chỉ có điểm tâm vừa rồi mà đến cả bữa tối hôm qua tất cả mọi thứ đều bị cậu tống hết ra ngoài, sau khi nôn xong đương nhiên dư lại chỉ có mỗi dịch chua, Trần Viễn đem nó cùng phun thẳng vào bồn cầu, cuối cùng mới coi như ngừng lại.
Cố An Thành đỡ lấy Trần Viễn đã có chút nhũn ra, đem cậu đến chỗ bồn rửa tay để cậu rửa mặt, lại súc miệng một hồi, mới rốt cuộc đem người đã nôn đến hai mắt đỏ chót lần nữa cõng lên trên lưng.
"Khá hơn chút nào chưa? Có muốn đến phòng y tế một lát không?"
"Không, không cần...!Tôi vẫn tốt..."
"Ừm." Cố An Thành cõng Trần Viễn sau lưng rõ ràng không có ý tứ mang cậu quay về phòng học, mà là thuận theo cầu thang men theo tầng cao nhất đi tới.
Nhìn thấy Cố An Thành thật sự muốn cõng mình lên tầng thượng, Trần Viễn đã sợ sệt muốn rơi nước mắt.
Cậu sao lại có thể ngu xuẩn như vậy...!Cậu lại đem...!Lại đem bữa sáng Cố An Thành mua cho đầu đuôi đều phun hết ra ngoài...!
Trần Viễn vừa thẹn vừa xấu hổ, phần nhiều hơn chính là sợ sệt, đặc biệt là từ trước đến nay người khiến Cố An Thành phải đem lên tầng cao nhất...!
Trần Viễn nằm nhoài trên vai Cố An Thành không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi...!Tôi sai rồi...!Tôi, tôi thật sự không cố ý...!Cũng không dám nữa..."
Cố An Thành không có trả lời, một đường đem người ở trên lưng leo đến tầng cao nhất, đây vốn là căn cứ hắn dùng để lánh mặt lúc không muốn bị người khác phiền nhiễu.
Từ từ đặt Trần Viễn xuống, lại ấn cậu nằm trên chân mình, "Chỗ này đặc biệt yên tĩnh, so với phòng y tế có lẽ còn tốt hơn rất nhiều."
Trần Viễn trợn to mắt hoang mang không hiểu tình hình.
Không, không, không đánh cậu sao?
Cố An Thành nâng bàn tay che lại đôi mắt trợn sắp muốn nứt của Trần Viễn, "Ngủ một hồi đi, tỉnh rồi nếu cảm thấy đói bụng, tôi lại dẫn cậu đi ăn chút gì đó."
Trần Viễn có chút không biết nên làm sao, này không giống Cố An Thành a, Cố An Thành làm sao có khả năng đối với cậu tốt như vậy?
"Cứ yên tâm nhắm mắt ngủ, sẽ không đem cậu từ trên lầu ném xuống đâu!"
Bị hắn hung ác quát như vậy Trần Viễn lại cảm thấy chân thật hơn nhiều, đây đúng là Cố An Thành khẳng định không sai.
Cậu ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, không được bao lâu liền thật sự ngủ mất, bởi vì để tránh gió nên phía bên trong chất thành cái đệm, bởi vậy cũng không thấy lạnh.
Thế nhưng nhìn thấy Trần Viễn đang ngủ, Cố An Thành vẫn là đem áo khoác đồng phục cởi ra đắp lên trên người cho cậu.
Hắn vỗ vỗ Trần Viễn, cảm thấy như vậy vẫn không đã nghiền, liền ôm cậu trái nắn một chút phải nắn một chút.
Lúc Trần Viễn bị hắn quấy rầy sắp muốn tỉnh, Cố An Thành rốt cục thành thật thu lại cái tay càn quấy, ngón tay cẩn thận xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Trần Viễn.
Cố An Thành ngẫm nghĩ mình vẫn nên sớm học cách chăm sóc người khác như thế nào cho tốt, quyết không thể lại để cho chuyện tương tự như lần này phát sinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...