Dọc đường đi Trần Viễn cứ thỉnh thoảng lại nhìn xuống đôi giày mình đang mang, Cố An Thành nói là hắn mua nhầm cỡ nhỏ, không vừa chân, cho nên mới đưa nó cho cậu.
Mà cỡ chân Trần Viễn cùng Cố An Thành chênh lệch ít nhất không chỉ một size, hắn thực sự mua nhầm loại nhỏ mất mấy size như vậy?
Chính mình mang lại vô cùng thích hợp!
Trần Viễn lén lút suy tư nhìn Cố An Thành, bị hắn rất nhanh phát hiện, cầm lấy tay cậu nắm thật chặt, đùa nói, "Lén lén lút lút nhìn cái gì thế?"
Trần Viễn nở nụ cười, có chút không tiện nói.
Cậu mấy ngày nay ăn no ngủ đủ liền hiện ra vài điểm hoạt bát, lúc nở nụ cười lúm đồng tiền bên phía má phải lộ đến rõ ràng, thoạt nhìn vô cùng khả ái.
Cố An Thành trong lòng giống như có đôi vuốt mèo khẽ cào qua, không nhịn được ở trên mặt cậu nhẹ nhàng bóp một cái, "Học được tật xấu rồi đúng không?"
Trần Viễn đánh bạo trả lời hắn, "Mặt cậu đẹp trai đặc thù như vậy a, còn không cho tôi nhìn chút xíu..."
Tâm tình Cố An Thành quá tốt rồi, hắn cảm thấy bản thân không nên oán giận vì không thể trọng sinh đến thời điểm vừa lên sơ trung, chí ít hiện tại Trần Viễn vẫn rất nhanh liền tin tưởng hắn, giả như hắn trọng sinh quay về đoạn thời gian phía sau một chút, lúc đó mới thực sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay...!
May mắn thay Trần Viễn bây giờ cảm thấy hắn chẳng qua chính là một tên ác bá từng chút hoàn lương.
Cố An Thành xoa xoa cái đầu Trần Viễn, "Chốc nữa cắt tóc xong cậu còn nơi nào muốn đi không?"
"Không có." Trần Viễn trên người mặc quần áo của Cố An Thành, cho nên phần cổ áo có hơi rộng bèn đưa tay chỉnh lại chút xíu, "Thực ra...!tôi muốn ghé thăm gia gia một chút."
"Được, nếu không chúng ta tranh thủ thời gian về nhà cậu lấy thêm mấy bộ quần áo luôn đi." Cố An Thành cảm thấy ngày hôm đó mấy món đồ mua được thực sự rất hợp với Trần Viễn, nhưng không nghĩ tới hắn vừa nói hết câu, sắc mặt cậu đã nhất thời trắng bệch, ánh mắt cũng nhanh chóng lảng sang nơi khác.
"Sao vậy?" Cố An Thành không rõ đầu đuôi, "Cậu khoan hãy bày ra cái loại biểu tình kinh ngạc sững sờ như vậy, tôi còn có thể đem cậu ăn mất à? Bình tĩnh nói chuyện, quần áo có chuyện gì?"
Nghe hắn nói như vậy, Trần Viễn mơ hồ phán đoán nếu mình thành thật trả lời, có lẽ Cố An Thành cũng sẽ không đến mức tức giận bộc phát đi...!
"Tôi, tôi không dám nói..."
"Trước tiên tha cho cậu tội chết, hơn nữa tôi muốn cậu trong vòng ba giây nhanh chóng nói ra, nếu được như thế tôi còn có thể thưởng cho cậu." Cố An Thành giở giọng mê hoặc, "Lão công tự mình làm một bữa cơm tình yêu cho cậu ăn."
"A?" Trần Viễn rất lâu mới mảy may phản ứng được lão công trong lời Cố An Thành kia là chính bản thân hắn, nhất thời hăng hái đỏ mặt, "Tôi nói, chỉ cần cậu đừng nóng giận là được."
"Quần áo trước kia mua cho cậu, cậu có phải đều ném hết sạch rồi không?" Cố An Thành trái lại khá bình tĩnh, "Không sao a, đều mua lại cho cậu lần nữa là tốt rồi."
Trần Viễn rốt cục lấy được dũng khí, "Tôi không có ném, mà là bị tiểu thúc cầm đi mất."
"Kia, thật đúng là tức chết người mà." Cố An Thành cố ý lớn tiếng thở dài, Trần Viễn cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu tình của hắn, vừa nhìn liền biết hắn thật sự không có sinh khí, rốt cuộc cả người mới chầm chậm bình tĩnh lại.
"Xin lỗi." Trần Viễn quả thật không nghĩ sẽ chà đạp ý tốt của Cố An Thành, tuy rằng trước đó còn bị hắn doạ sợ run rẩy.
"Sau này xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải tới nói với tôi đầu tiên, thông báo chậm một chút tôi liền tét mông cậu." Cố An Thành ngữ khí nhẹ nhàng, tuy nhiện lại ở trên mông người ta xấu xa bấm một cái, "Cậu nếu như không chịu nói, chờ tới khi tôi tự mình phát hiện, vậy khẳng định kết cục của cậu sẽ lại càng thảm hơn."
Trần Viễn mặt hồng lan xuống tận cổ, bộ dạng trông như vừa muốn khóc vừa ai oán trừng Cố An Thành.
Cố An Thành lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, hắn hiếm lạ cực kỳ, "Cậu còn sinh khí với tôi, nếu không tôi để cho cậu bóp mông một cái là huề chứ gì!"
Cố An Thành vốn là loại người không quản mặt mũi quen rồi, dứt lời liền trực tiếp xoay mông về phía Trần Viễn đợi cậu vỗ.
Trần Viễn mới không thèm làm như vậy, nửa xấu hổ nửa tức giận ngoảnh mặt đi thẳng, chỉ mới đi được hai bước đã bị Cố An Thành đuổi kịp kéo vào trong ngực, "Được rồi, được rồi, không đùa cậu nữa.
Chúng ta đi cắt tóc thôi!"
Hai người cứ như vậy một đường nháo nhào, tâm can Trần Viễn lùng bùng nhảy loạn không ngừng, riêng đối với Cố An Thành mà nói, chỉ cần Trần Viễn cao hứng là tốt rồi.
Bọn họ đùa giỡn tiến vào cửa hiệu cắt tóc, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra ở cách phía sau bọn họ không xa, có một đôi mắt từ đầu tới cuối mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...