Tân Nguyên không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, chỉ cười nói với Hạ Vấn Oánh: “Xem đi, tôi đã nói không có việc gì rồi mà, sao cô động tí là khóc thể”
Gương mặt Hạ Văn Oánh đỏ bừng, nhanh chóng thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác, lòng thầm thở phào.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Tân Nguyên bước.
thẳng ra phòng học.
Hạ Vấn Oánh mấy lần muốn nói lại thôi, sờ tờ tiền mặt số nhỏ đầy nếp nhãn, định bụng mời Tăn Nguyên ăn một bữa nhưng cuối cùng lại không dám nói ra.
Trần Nghiên đuổi theo sau anh: “Tân Nguyên, anh tử đã, tôi muốn nói chuyện với anh, chúng ta đi đâu đó nói rõ ràng đi”
“Tôi với cô thì có gì để nói chứ?”
Tân Nguyên càng lúc càng mất kiên nhân: “Từ lúc cô vứt bức tượng gỗ kia vào thùng rác, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, tôi cần phải nói trắng ra, phải làm tổn thương lòng tự trọng của cô, cô mới vừa lòng phải không?”
“Đừng giả vờ, anh làm vậy có thấy mệt không?”
Trần Nghiên nhíu mày nói: “Cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, không cần ngây thơ như vậy, anh đi học mà trao đổi giấy với Hạ Văn Oánh chẳng phải để tôi ghen sao, sao tôi lại ghen chứ, anh làm ảnh hưởng đến việc học của người ta như vậy thì đừng có mơ tưởng đến tôi nữa được chứ?”
Tân Nguyên không biết phải nói gì, chỉ bước chân nhanh hơn, bóng người dần khuất ở góc cua.
Trần Nghiên giậm chân, tức tối nói thầm: “Anh có hiểu không thế, tôi làm vậy chỉ vì tốt cho anh mà thôi, anh lãng phí
thời gian trên người tôi thì rồi cuối cùng người mệt là ai, là anh chứ ai, không nghe thì thôi!”
Tân Nguyên ra khỏi cửa trường học.
Bỗng nhiên có một chiếc BMW X6 chạy tới đậu ngay trước mặt anh.
Một người đàn ông trung niên vội vàng xuống xe.
Đó chính là Kim Thành, ông chủ của Kim Mai Viên.
“Cậu chủ Tân”
Kim Thành rạng rỡ nói: “Khi sáng tôi nghe thuộc hạ nói cậu tới học trường Đại học Thành phố Vân nhưng lại gây chuyện không nhỏ, nên tôi bèn suy nghĩ tới đây tìm cậu, ai ngờ vừa tới đã gặp, thật may mắn làm sao”
“Ông tìm tôi có việc gì?”, Tân Nguyên hỏi thẳng,
“Là thế này, tôi có một khoản nợ 80 triệu nhưng vẫn chưa thu nợ được, lần trước tôi đã đưa tối hậu thư cho người kia rồi mà không ngờ người kia vẫn không chịu trả tiền!”
Kim Thành trầm giọng nói tiếp: “Thuộc hạ của người kia cũng có cao thủ Nội Kinh, món nợ này muốn thu hồi cũng có.
chút gian nan nên tôi muốn mời cậu di với tôi trợ chiến ạ”.
“Tôi sẽ nhận được gï?”, Tân Nguyên hỏi.
“Chỉ cần có thể thu được khoản nợ đó thì tôi trả cậu hai triệu làm thù lao!”, Kim Thành cười nói
Tân Nguyên suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng đối thủ là cao thủ Nội Kình, muốn thu hồi khoản nợ.
ấy gần như không tốn chút sức nào.
Chỉ xuống núi một chuyến đã kiếm được hũ vàng đầu tiên, món làm ăn này không tệ đâu.
Rất nhanh sau đó, Tân Nguyên ngồi trên xe Kim Thành.
Kim Thành cười nói: “Đến Kim Mai Viên trước, tôi còn mời vài vị cao thủ đến nữa, mọi người đến ăn chung với nhau bữa cơm, đến chiều sẽ đi thu nợ, chiều nay cậu Tân có tiết không?
“Không cớ”, Tân Nguyên bình thản đáp lời.
Kim Thành chẳng biết gì về thực lực của Tân Nguyên cả.
Ông ta chỉ dựa vào một câu của ông Dương vào đêm đó.
mà đã chắc răng Tân Nguyên là cổ võ giả cấp độ Nội Kình.
Nội Kinh cũng chia thành bốn giai đoạn sơ nhập, tiểu thành, đại thành và đại viên mãn.
Trong mắt Kim Thành, Tân Nguyên mới mười bảy mười tám tuổi bước vào Nội Kình sơ nhập đã được xem như thiên phú bẩm sinh rồi,
Nhưng mà chỉ dựa vào một mình Tân Nguyên sợ rằng chưa đủ sức thu hồi khoản nợ kia nên mới mời vài cao thủ để đảm bảo, ông ta cũng không tính đặt hết trứng vào một rổ.
Chẳng bao lâu sau, hai người tới Kim Mai Viên
Trong phòng đã có hai người đàn ông trung niên đang ngồi, đẳng sau còn có vài thanh niên đang đứng
Kim Thành lần lượt giới thiệu hai người đàn ông trung niên kia
Người bên trái là Hoàng Hữu Tài, truyền nhân của Hình Ý Quyền, mười năm trước đã khổ luyện võ công đến đỉnh cao, sau này thành công luyện ra Nội Kình, bây giờ đã có công lực Nội Kình đại thành.
Người bên phải là Thiết Sơn Hà, tin tức cụ thể không rõ, thoạt trông rất thâm sâu, như cao thủ thâm tàng bất lộ, chắc.
cũng là cao thủ Nội Kình đại thành
“Chào mọi người”.
Tân Nguyên gật đầu chào Hoàng Hữu Tài và Thiết Sơn Hà.
Nhưng mà hai người họ liếc nhìn nhau, cùng nhìu mày, dáng vẻ như đã chịu sự sỉ nhục lớn
“Ông chủ Kim, ông có ý gì thế?”
Hoàng Hữu Tài không hờn không giận nói: “Nếu ông đã mời chúng tôi tới, giờ lại gọi một thắng nhóc chưa dứt sữa tới đây, ông cảm thấy cậu ta có thể sánh vai với bọn tôi à? Ông đang khinh thường ai đấy!”
“Ông Hoàng à, xin ông an tâm chớ nóng nảy”.
Kim Thành cười gượng nói: “Đây là cậu chủ Tân, ông đừng trông cậu ta tuối trẻ vừa mới trưởng thành, cậu ta đã là cao thủ Nội Kình rồi đấy, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Vừa mới trưởng thành đã Nội Kinh rồi sao?
Hoàng Hữu Tài khiếp sợ, sau đó khinh thường nói: “Nói câu anh hùng xuất thiếu niên đúng là không thành vấn đề, nhưng chuyện hôm nay rõ ràng là cậu ta không có tư cách nhúng tay vào”.
“Ý ông là gì?”, Kim Thành khó hiểu hỏi.
“Tôi vừa mới nhận được tin, người thiếu nợ ông, cũng chính là An Bác Văn, ông ta vừa mời cao thủ Nội Kình đại thành tới giúp sức”
Hoàng Hữu Tài lạnh nhạt nói: “Thăng nhóc lông tóc còn chưa mọc đủ này vừa mới vào Nội Kình, vốn chẳng có tư cách tham dự vào, kết quả chỉ là cậu ta đi theo chúng ta làm màu.
thôi, vậy ông còn cần phải trả tiền thù lao cho cậu ta nữa, ông không cảm thấy tức hả?”
Thiết Sơn Hà cũng nói một câu: “Ông muốn cậu ta theo thì tôi cũng chả có ý kiến gì, dù sao cũng chả ảnh hưởng là bao, nhưng bọn tôi có lòng tốt nhäc nhở ông, dư tiền chỉ bãng đưa cho bọn tôi đi, đưa thắng nhóc này...!chẳng khác gì vứt tiền qua cửa sổ cả, ông thấy phải không?”
Sác mặt Kim Thành biến đổi liên hồi: “Tên An Bác Văn kia đã tìm được cao thủ Nội Kình đại thành rồi sao? Tôi nghĩ các ông có thế nghiền nát người nọ thôi!”
“Hoàn toàn chính xác, đến lúc đó ông sẽ biết thôi”, Hoàng Hữu Tài nói.
Kim Thành gật đầu.
Nếu đã vậy, quả thật Tân Nguyên không có tư cách tham dự, như lời Thiết Sơn Hà, bảo Tân Nguyên đi theo một chuyến kiếm được hai triệu, cho không số tiền như vậy ai không ức.
chứ.
Nếu ông ta biết trước An Bác Văn đã tìm được cao thủ Nội Kình đại thành thì cũng không đi tìm Tân Nguyên nữa, giờ đâm lao thì phải theo lao thôi.
Sau khi do dự một hồi lâu.
Kim Thành nhìn về phía Tân Nguyên, lúng túng nói: “À thì, cậu chủ Tân à, tôi cho cậu hai 200 ngàn phí đi lại vất vả, cậu về trước...”
Trong chốc lát
Tân Nguyên chau mày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...