Sự Tương Phùng Đẹp Đẽ


Lăng Trường Cung ngồi sau bàn làm việc, chăm chú nhìn chi chít các con số đang hiện trên màn hình máy tính.

Dù mi tâm hơi nhíu lại, nhưng phong thái ung dung vẫn tựa trích tiên.

Chu Hạo ở bên ngoài gõ cửa.

"Vào đi." Lăng Trường Cung nhàn nhạt đáp.

Chu Hạo bước vào, vẻ mặt có chút gấp gáp: "Ông chủ, bên cục cảnh sát vừa gọi đến, bảo Tạ phó tổng đánh ở quán bar hiện đang bị bắt về đồn."
Lăng Trường Cung cũng không ngạc nhiên lắm, dường như đã quá quen thuộc với loại chuyện này, thờ ơ mở miệng: "Liên hệ cảnh sát trưởng bảo lãnh Tạ Phong."
"Đã liên hệ rồi, chỉ là...!" Vẻ mặt Chu Hạo nhăn nhó, bất đắc dĩ nói: "Bên cục cảnh sát nói, sau khi biết đó là Tạ phó tổng, phía họ cũng không dám làm khó.

Chỉ là Tạ phó tổng một hai không chịu về, cứ nằn nặc đòi ở lại cục cảnh sát.

Cảnh sát trưởng cũng hết cách, nên phiền anh tới đó một chuyến."
Chu Hạo nói xong như sợ một cơn thịnh nộ ập tới mà cúi mặt xuống, lập tức lui về sau hai bước.

Quả nhiên giọng Lăng Trường Cung âm hàn đến cực điểm, khiến người khác không rét mà run: "Đã bao nhiêu tuổi? Gây ra chuyện còn bắt tôi đến thu dọn!"
Các ngón tay thon dài tinh tế của người đàn ông day day thái dương, hai mắt nhắm nghiền lại.

Chu Hạo biết rõ, đây là biểu hiện mỗi khi ông chủ tức giận.

Trong lòng thầm cầu nguyện cho Tạ phó tổng.

Nuốt một ngụm nước miếng, Chu Hạo cẩn thận hỏi: "Vậy ông chủ có đi tới cục cảnh sát hay không?"
Lăng Trường Cung không trả lời, cầm áo khoác đứng dậy rồi rời đi.

Chu Hạo thở dài, ông chủ lần nào cũng nổi nóng, nhưng cũng không thật sự bỏ mặt Tạ phó tổng chịu đói chịu rét ở đồn cảnh sát được.


Vẫn là trước đem người về, sau đó bắt Tạ phó tổng tăng ca đến không kịp thở a.

Đến khi hai người Lăng Trường Cung cùng Chu Hạo đến nơi thì thấy vị tổ tông nào đó đang ngồi ăn uống say sưa.

"Tạ đại nhân, tiểu nhân không biết là ngài nên mới bắt đem về đồn.

Không dám để ngài ở đây chịu khổ, không cần ký giấy bảo lãnh gì cả, ngài có thể đi bất cứ lúc nào a." Một vị cảnh sát ngồi cạnh nhỏ giọng năn nỉ, chỉ thiếu muốn quỳ xuống van xin.

Vốn nghĩ là đám côn đồ đánh nhau nên đem hết về đồn, ai ngờ bắt phải vị phật lớn ở Lăng thị.

Phải biết là dính tới Lăng thị cực kỳ phiền phức nên lập tức thả người.

Ai ngờ vị này được đi lại không chịu đi, còn gọi đồ ăn thức uống định đóng quân lại cục cảnh sát.

Tạ Phong uống một ngụm cafe, thản nhiên đáp: "Đâu có được, thỉnh phật thì dễ, tiễn phật thì khó a."
Bỗng nhiên gió ở đâu thổi đến khiến Tạ Phong lạnh gáy, cả người ớn lạnh.

Chỉ thấy mấy người trong cục cảnh sát mừng như trúng số, nhìn về phía cửa hô: "Lăng tổng."
Tạ Phong quay lại nhìn người vừa bước tới theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng nhanh chóng lấy lại hình tượng, trợn mắt nhìn đám cảnh sát vô dụng: "Mấy người hay lắm, chuyện nhỏ này mà cũng dám báo cho Lăng Trường Cung.

Mấy người chán sống à?"
Cảnh sát trưởng chạy ra, vẻ mặt mừng như điên: "Lăng tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi."
Lăng Trường Cung gật đầu, liếc nhìn Tạ Phong, lạnh giọng nói: "Muốn ở đây đến khi nào?"
Tạ Phong rụt cổ, có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng tìm một lí do thoái thác: "Uầy, vốn định làm khó dễ mấy vị cảnh sát, để họ nhớ rõ sau này gặp ông đây thì phải né xa ra.


Không ngờ phải phiền cậu tới đây một chuyến." 
Rồi quay sang mấy người cảnh sát, chuyển chủ đề một cách mau lẹ: "Thời gian của Lăng Trường Cung là vàng bạc, để cậy ấy đến đây tổn thấy bao nhiêu, các người đền nỗi không? Hừ."
Trán Lăng Trường Cung xuất hiện vài vạch hắc tuyến: "Định làm loạn đến khi nào? Còn không đi?"
"Được được, đi ngay đây."
Tạ Phong lập tức im miệng chạy theo Lăng Trường Cung.

Cảnh sát bên trong được một trận vỡ oà, cuối cùng cũng chịu đi rồi.

Trong xe rõ là đã bật điều hoà, nhưng Tạ Phong cứ ngỡ mình đang ở hầm băng.

Thu lại điệu bộ cà lơ phất phơ, cố gắng khiến bản thân giảm sự tồn tại, nếu không Lăng Trường Cung lên cơn thịnh nộ, thì không biết anh ta sẽ bị đưa đến nơi khỉ ho cò gáy nào để điều hành chi nhánh nữa.

Nhưng không giống như dự đoán của Tạ Phong, Lăng Trường Cung chỉ lạnh nhạt nói: "Nhân viên của Tạ thị?"
Tạ Phong hơi ngẩn ra, xem ra Lăng Trường Cung đã nắm rõ hết thảy chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Đám người gây gổ đánh nhau với anh ta hôm nay chính là nhân viên của Tạ thị.

"Đúng vậy, nhịn không được." Tạ Phong dứt khoát thừa nhận, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Lăng Trường Cung nhìn Tạ Phong tay trầy xước, cái trán còn vài vết máu đã khô, xem ra trút hết oán hận lên mấy nhân viên Tạ thị nên mới ác liệt vậy.

Anh thu mắt lại, trực tiếp ra lệnh cho tài xế: "Đến bệnh viện."
Tạ Phong lập tức phản đối: "Không cần đâu đại ca à, vết thương ngoài da, không cần phiền phức như vậy."
Lăng Trường Cung cũng không thèm trả lời, hai mắt dứt khoát nhắm nghiền lại.
Thấy vậy Tạ Phong cũng không dám lải nhải nữa, anh ta cũng không xa lạ gì thói quen mỗi khi lên xe là ngủ của Lăng Trường Cung.

Còn nói nữa chính là tìm chết.


Xe rất mau đến bệnh viện, Lăng Trường Cung tự động tỉnh dậy, cũng không đi xuống mà ở trong xe để Chu Hạo đưa Tạ Phong vào bệnh viện kiểm tra.

Mở điện thoại lên, nhìn vào số vừa gọi tới gần đây, chắc phải thưởng cho Tiểu Ninh nhỉ?
Mắt Lăng Trường Cung hiện lên vài tia suy tư, cuối cùng cũng ấn gọi.

Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc vẫn không có ai bắt máy.

Đến khi tiếng chuông sắp kết thúc thì một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Alo."
Không có sự trong trẻo như chuông bạc của ngày thường, mà thay vào đó là sự khàn khàn, có chút yếu ớt.

Mi tâm Lăng Trường Cung nhíu lại, có chút khẩn trương: "Em sao vậy? Không khoẻ?"
An Kiều có chút khó khăn trả lời: "Không sao."
"Em đang ở đâu?"
"Ở nhà, sao vậy?"
"Ở yên đó." Lăng Trường Cung dứt khoát cúp máy, quay sang bảo tài xế: "Chạy tới khu Tân Hoa."
Tay cầm điện thoại siết chặt lại, trong lòng Lăng Trường Cung ẩn nhẫn vài tia bất an.

Nếu không chạy tới xem cô gái nhỏ đó anh thật sự không thể nào yên tâm.

Một bên khác sau khi An Kiều quay xong cảnh buổi chiều thì về nhà, liền cảm thấy cả người mệt mỏi nên đi ngủ.

Sau đó bị cuộc gọi của Lăng Trường Cung đánh thức.

Chẳng hiểu sao ngủ một giấc vẫn không thấy khoẻ hơn, mà cả người nóng bừng khó chịu.
Đến khi 'ding dong' một tiếng, An Kiều cố gắng nặng nề từng bước ra mở cửa.

Mơ hồ nhìn thấy Lăng Trường Cung hai mắt tràn đầy lo lắng đứng trước nhà cô.

"Sao lại đến..." Còn chưa nói xong liền bị bàn tay Lăng Trường Cung tự nhiên vươn tới chạm vào trán khiến An Kiều sửng sốt, theo phản xạ lùi về sau tránh thoát bàn tay kia.

Ngón tay Lăng Trường Cung nắm lại ở không trung, nhưng vẫn còn cảm nhận được chút độ ấm còn lưu lại trên đó: "Phát sốt rồi."
An Kiều nghe vậy cũng tự sờ trán mình: "Đúng là sốt rồi."

Lăng Trường Cung dứt nắm lấy cánh tay cô kéo cô đến bên sofa ngồi xuống, không kịp cho cô phản ứng liền nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi."
An Kiều cũng không còn sức để đôi co, cơ thể mệt mỏi khiến cô chỉ muốn ngủ một giấc, thật sự không còn chút sức lực.

Thấy cô nằm xuống Lăng Trường Cung mới bước vào trong bếp.

Đến khi An Kiều tỉnh lại thì thấy Lăng Trường Cung đang xoắn tay áo lên đến khuỷ tay, đang nêm nếm thứ gì đó trong bếp nhỏ của cô.

"Tỉnh rồi?" Lăng Trường Cung lên tiếng hỏi.

An Kiều gật đầu ngồi dậy: "Ừ, anh làm gì đó?"
Lăng Trường Cung từ trong bếp đi ra, trên tay còn bê bát cháo đặt trên bàn trước mặt cô: "Ăn xong rồi uống thuốc vào."
An Kiểu chớp chớp mắt, nhướng mày nhìn anh.

Lăng Trường Cung ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Cháo tôi nấu, chắc là ăn được.

Còn thuốc trên đường tới đây đã mua sẳn."
An Kiều có chút ngỡ ngàng, mặt dù đoán ra nhưng vẫn không tin Lăng Trường Cung lại chu đáo đến vậy.

"Lăng tổng..."
"Gọi Lăng Trường Cung." Lăng Trường Cung đánh gãy lời cô.

An Kiều gật đầu: "Được, Lăng Trường Cung, làm sao anh biết tôi bệnh gì mà mua thuốc?"
"Mua hết các loại bệnh." Lăng Trường Cung trả lời nhanh chóng.

Trên đầu An Kiều xuất hiện vài vạch hắc tuyến, thật sự không còn gì để nói với loại người này.

"Mau ăn đi." Lăng Trường Cung nhắc nhở.

An Kiều gật đầu, ăn thử cháo do tổng tài Lăng thị nấu cho, có chút cảm thấy hiếm lạ.

Đôi bàn tay bình thường dùng để ký hợp đồng bây giờ lại nấu cháo cho cô khiến ai cũng không thể tin nổi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui