Thật ra trên đường về nhà, An Kiều đã cùng Lăng Trường Ninh trò chuyện qua.
Biết cô bé không phải hư hỏng mới đến mấy nơi đó, mà là ngây thơ bị một đám bạn xấu dụ dỗ.
Tâm tư Lăng Trường Ninh hồn nhiên, nhưng lại cực kì sợ anh trai, nên An Kiều đoán ngày thường anh trai rất nghiêm khắc với con bé.
Vừa nghiêm khắc lại vừa bảo bọc, rất dễ khiến suy nghĩ con bé lệch lạc.
Nhưng mà bây giờ, An Kiều lại khó hiểu, sao một người lăn lộn trên thương trường tâm ngoan thủ lạc như Lăng Trường Cung lại có một cô em gái ngây thơ đến vậy?
An Kiều nói một lượt chuyện Lăng Trường Ninh sao lại ở hội sở, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Lăng Trường Cung, anh có thể dành chút thời gian trò chuyện cùng Tiểu Ninh, như vậy sẽ hiểu con bé hơn phần nào."
Lăng Trường Cung im lặng nghe cô nói, rồi gật đầu: "Cảm ơn."
"Anh hai." Lăng Trường Ninh đứng trước cửa phòng, rụt rè gọi một tiếng.
Lăng Trường Cung mặt không biểu tình ra lệnh: "Lại đây."
Lăng Trường Ninh bước chậm chậm lại gần, có chút không tình nguyện cùng sợ hãi.
Lúc đến gần nhìn thấy đôi mày Lăng Trường Cung nhíu lại, Lăng Trường Ninh liền cuống lên: "Anh hai, em xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa."
Lăng Trường Cung liếc nhìn cô em gái mình, giọng hơi âm trầm: "Sai ở đâu?"
"Em không nên trốn học." Lăng Trường Ninh cúi đầu, lí nhí nói.
Sợ anh còn giận, Lăng Trường Ninh liền rồi xổm xuống sàn nhà, tay níu lấy đùi anh năn nỉ: "Anh hai, em biết lỗi rồi.
Muốn phạt em thế nào cũng được, nhưng đừng giận em."
Nhìn thấy đôi mắt em gái nhỏ phiến hồng, tâm Lăng Trường Cung cũng không lạnh được nữa: "Chỗ đó không phải chỗ em nên tới, nếu chẳng may gặp chuyện..."
Lăng Trường Ninh ngẩn ra, từ trước đến nay anh hai vẫn rất lo cho cô, chỉ là tính Lăng Trường Cung vốn băng lãnh, ít nói chuyện lại bày ra vẻ mặt rất nghiêm khắc nên khó phát hiện ra.
"Xin lỗi, đã làm anh hai lo." Lăng Trường Ninh cảm thấy mình nhẹ dạ cả tin, nên mới bị lừa gạt như vậy.
Rõ ràng anh hai đã từng nói những người bạn đó không tốt, nhưng Lăng Trường Ninh cho rằng anh vốn đa nghi nên thấy ai cũng nghĩ xấu.
Sao Lăng Trường Ninh lại không tin mắt nhìn người của anh chứ, nếu nhìn người không chuẩn sao anh có thể là người đứng đầu Lăng Thị được.
Nhớ tới lời An Kiều, cũng cảm thấy Lăng Trường Ninh đã biết sai, nên anh cũng không nặng lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Đã cảm ơn chưa?"
Nhìn theo ánh mắt Lăng Trường Cung, Lăng Trường Ninh thức thời cười nói: "Cảm ơn chị xinh đẹp, nếu có dịp em sẽ mời chị dùng cơm."
"Được thôi." An Kiều mỉm cười.
Sau khi anh em Lăng Trường Cung rời đi, An Kiều bước về phòng nằm xuống.
Ánh mắt vô thức nhìn thấy chiếc áo vest treo trước tủ quần áo, An Kiều đỡ trán, sao lúc nãy lại quên gửi trả cho chủ nhân của nó chứ?
Một bên khác trong chiếc Bugatti màu đen, Lăng Trường Ninh liếc nhìn gương mặt anh tuấn bên cạnh mình.
Người khác không biết, nhưng Lăng Trường Ninh biết ngày thường gương mặt này vốn băng sương ngàn năm không tan, nhưng hôm nay lại nhu hoà không ít, thật hiếm thấy.
"Anh và chị xinh đẹp quen biết nhau?" Lăng Trường Ninh thăm dò hỏi.
Biết 'chị xinh đẹp' trong miệng Lăng Trường Ninh là ai, Lăng Trường Cung khẽ gật đầu: "Ừ."
Lăng Trường Ninh nghe được câu trả lời thì đắc ý vô cùng.
Chính lúc nãy đang nằm trong phòng An Kiều, Lăng Trường Ninh liền nhìn thấy chiếc áo vest vô cùng quen thuộc a.
Nhìn một cái Lăng Trường Ninh liền biết chủ nhân của nó là ai, cả cái Hải Thành này không có mấy người mặc đồ của nhãn hiệu nổi tiếng khắp thế giới, phải được đặt riêng từ trước, cắt may mang về từ Ý.
Ngoại trừ ông anh của cô ra thì không còn người nào đâu a.
Với cả khi hai người ở ngoài phòng khách nói chuyện, Lăng Trường Ninh trốn sau cửa phòng cũng nghe được một ít, liền mơ hồ cảm thấy anh hai mình đối với chị xinh đẹp có chút khác biệt.
Bây giờ xem ra, anh hai cũng không phủ nhận.
Phải biết là số người Lăng Trường Cung từng gặp tương đối nhiều, đôi lúc chính anh cũng không nhớ rõ.
Nhưng lại thừa nhận quen biết An Kiều vậy tức là có chút khác biệt rồi.
Lăng Trường Ninh cười đắc ý: "Anh hai có cảm thấy chị An đặc biệt xinh đẹp không? Trước giờ em chưa từng gặp ai xinh đẹp đến vậy, lại còn tốt tính nữa.
Nếu mà chị dâu em cũng giống chị An, thích biết bao nhiêu a."
Nửa đùa nửa thật xem ý tứ Lăng Trường Cung, nhưng Lăng Trường Ninh cũng thật sự lo cho tương lai của anh mình sắp hỏng rồi.
Phải biết Lăng Trường Cung năm nay cũng 30, mà bên cạnh lại không ai chăm sóc.
Anh vừa phải lo sự nghiệp gia tộc, vừa phải chăm lo cho em gái khiến Lăng Trường Ninh cảm thấy xót xa.
Nghĩ đến chị xinh đẹp, Lăng Trường Ninh liền vui vẻ, biết đâu lại có thể?
"Em thích An Kiều?" Lăng Trường Cung biểu tình bỗng có chút nghiêm túc.
Lăng Trường Ninh gật đầu lia lịa: "Thích, sao lại không thích? Chỉ là chị xinh đẹp có chút khó thân cận a."
Nói rồi thở dài một hơi.
Mặc dù chị xinh đẹp không ghét bỏ cô, nhưng cũng không thân thiện với cô là mấy.
Lăng Trường Cung nhìn biểu tình rầu rĩ của cô em gái mình thì cười khẽ: "Không sao."
Anh sẽ cố gắng dùng hết thảy dịu dàng của thế gian để xua đi lạnh lẽo nơi đáy lòng ai đó.
Một lúc không được, thì thêm một lúc nữa.
Lăng Trường Ninh nhìn ý cười khó phát hiện trong mắt anh mình liền cảm thấy một bụng vui vẻ theo.
.
"Tú Linh, ngươi bảo là nhị tỷ hẹn gặp ta ở đây sao?" An Kiều nhẹ nhàng hỏi một tỳ nữ đứng bên cạnh.
"Vâng, xin tứ tiểu thư chờ một lát, nhị tiểu thư có lẽ đang trên đường đến." Tỳ nữ cúi đầu kính cẩn trả lời.
An Kiều đưa mắt đánh giá xung quanh, nơi này là rừng rậm không thấy bóng người.
Hiện là thu săn, gia quyến của các phủ cũng được đến tham dự.
Lúc đang đi ra bãi săn thì tỳ nữ thiếp thân của nhị tỷ nàng mời nàng qua đây, bảo có việc cần thương lượng.
Chỉ là vừa lơ đãng một chút, người phía sau liền vươn tay đẩy này xuống vực sâu bên cạnh.
An Kiều hốt hoảng la lên một tiếng, thân thể ngã xuống, lăn vài vòng trên đất.
Đầu gối trong lúc ngã xuống bị trầy da, máu tươi nhanh chóng thấm ra bạch y nữ tử.
An Kiều sau khi ngã xuống bị ngất đi, đến khi tỉnh dậy trời đã đổ mưa, dầm mưa hết một đêm mới có người đến cứu.
"Cut." Đạo diễn hô to một tiếng.
Mẫn Nhiên ngồi dưới một bóng cây tránh nóng, quan sát cảnh diễn té ngã này, bất mãn nói với đạo diễn bên cạnh: "Đạo diễn, cảnh này hình như té ngã không chân thật cho lắm."
Đạo diễn coi lại đoạn phim vừa quay, cũng đồng ý gật đầu: "Có chút không chân thật.
Như vậy đi, An Kiều, cô chịu khó quay lại một lần nữa.
Cố gắng ngã cho thật tự nhiên."
"Vâng, thưa đạo diễn." An Kiều đổi một thân y phục sạch, bước vào vị trí chuẩn bị diễn lại.
Đây chính là vai diễn thế cho Mẫn Nhiên mà Tiêu Lạc đã nhận cho cô.
Cảnh này là trong kỳ thu săn nữ chính bị nhị tỷ hãm hại ngã xuống núi, nhằm muốn huỷ dung nữ chính.
Nữ chính ngã xuống, tuy bị thương những cũng may vẫn không bị huỷ dung, từ đó đề phòng nhị tỷ của mình.
"Tú Linh, ngươi bảo nhị tỷ hẹn gặp ta ở nơi này sao?"
"Vâng." Tỳ nữ tên Tú Linh trả lời, lúc An Kiều không chú ý, đưa tay đẩy nàng xuống vực.
Thân thể mảnh mai của An Kiều chao đảo, cuối cùng chân cũng không trụ được khiến cả người rơi xuống.
Lần này ngã xuống lưng va phải hòn đá khiến mi tâm An Kiều nhíu lại.
"Cut." Đạo diễn hô một tiếng, rồi quay sang nói với Mẫn Nhiên: "Tôi thấy cảnh này An Kiều đã đóng đạt lắm rồi."
Mẫn Nhiên vờ xem lại cảnh vừa này, sau đó thờ ơ nói: "Hình như góc máy này thấy được mặt An Kiều rồi."
Đạo diễn xem lại, quả thực góc máy bắt được mặt An Kiều nên yêu cầu An Kiều quay lại lần nữa.
Bộ phim này có nhiều cảnh khó, Mẫn Nhiên vốn là cành vàng lá ngọc của Mẫn thị, tuyệt đối sẽ không đích thân quay, cho nên dù là phân cảnh nguy hiểm nhỏ hay lớn cũng sẽ do An Kiều đảm nhiệm.
Mà cô ta thì sẽ nói với truyền thông hết thảy đều do đích thân cô ta quay, như vậy sẽ ngày càng được khán giả yêu mến.
An Kiều cũng đành về vị trí chuẩn bị quay lại.
Cũng không biết cô té ngã bao nhiêu lần mới có thể vượt qua cảnh này.
Lúc cả người mỏi nhừ, đạo diễn mới hô thông qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...