Sự Trùng Sinh Của Hoàng Đế
Lúc này ánh mắt của các lãnh đạo toàn trường đều chuyển dời đến trên người Diệp Thác, chờ anh biểu hiện vẻ mặt hối lỗi.
Ở dưới không ít nam sinh đã cười giễu cợt: Thật sự là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, sao không soi vào nước tiểu xem bộ dáng mình như nào.
Diệp Thác nhìn thoáng qua phía dưới, chỉ thấy Tô Nhã cũng đang nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt giống như thủy ngân đen kia lại mang theo một tia vội vàng cùng an ủi, giống như đang nói cậu nhanh nhận sai đi, tôi không trách cậu!
Diệp Thác cúi đầu qua Trương Thiên Triết, thấy khóe miệng anh ta nở một nụ cười mang theo uy hiếp, trong ánh mắt chứa một tia khinh bỉ, phảng phất như đang nói: Đấu với tôi, cậu còn quá non.
Hắng giọng một cái, Diệp Thác cầm lấy micro trước mặt, mỉm cười nhìn hai gò má trắng nõn như tuyết của Tô Nhã, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy: “Bạn học Tô Nhã, tôi biết yêu sớm là không đúng, nhưng tôi muốn nói với cậu một câu trước mặt giáo viên và sinh viên toàn trường, tôi - không hối hận!”
“Cái gì? Cậu ta…’
“Tên hỗn đản này!”
…
Toàn bộ đại hội phê bình nhất thời lâm vào một mảnh hỗn loạn, Lưu Nhị béo vừa rồi còn đang mắng Diệp Thác cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, lúc này mặt béo của ông ta run rẩy như bị đánh, chỉ vào Diệp Thác nói không ra lời: “Cậu… Cậu…”
Trương Thiên Triết vừa mới dương dương đắc ý cùng một đám anh em chuẩn bị chê cười, lúc này mặt xám như tro tàn.
Mấy anh em bên cạnh anh ta bình thường nâng anh ta lên cao hơn trời, lúc này cũng nhịn không được chuyển sang nhìn phản ứng vô cùng bối rối của anh ta.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ, Diệp Thác yếu đuối trước kia bây giờ lại dám thổ lộ với Tô Nhã trước mặt mọi người.
Mấy người bên cạnh xấu hổ ho khan làm cho Trương Thiên Triết cảm thấy mặt mũi của mình không còn nữa, anh ta vô cùng tức giận, nhưng lại không tìm được chỗ phát tiết, anh ta không ngờ cái mưa mà mình tốn công nghĩ ra lại giúp Diệp Thác thổ lộ tình cảm một cách mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...