“Chúng ta sẽ đến bến cảng đó sớm thôi.”
Địa điểm hẹn gặp của chuyến đi lần này là ở thị trấn bến cảng.
Những tên hiệp sĩ khác hẳn là đã được quốc gia chuẩn bị xe.
Bọn chúng khởi hành sớm hơn, nhưng có vẻ như Firo có thể vượt qua được chúng.
Vì chúng tôi đã không đi xe kéo trong khoảng thời gian, nên Firo giờ đang rất vui.
“Ah, Naofumi-sama... Chúng ta có thể đi đường vòng một chút không ạ?”
“Hm?”
Raphtalia bảo tôi rằng có một nơi em ấy muốn tới.
Nó cũng không xa đây lắm nên cũng không vấn đề gì.
“Được thôi, không sao cả.”
“Firo, em hãy rẽ ở đây và tiến về phía nội địa kia.”
“Okay~”
Nơi chúng tôi tới là... Một ngôi làng bị bỏ hoang.
Bạn có thể nói như vậy từ những ngôi nhà tả tơi ở nơi đây.
Nơi đây có những ngôi nhà không còn nóc và tường. Một số còn bị thiêu rụi.
Biệt thự của địa chủ vùng này đã đổ nát... Mang lại một cảm giác trống trải.
Nó nhìn khá mới trước khi bị bỏ hoang... Tuy nhiên, tôi không rõ nó đã bao lâu rồi.
Tôi nên xem xét khi từ khi nào mà nơi này bị bỏ hoang.
“...”
Raphtalia chỉ nhìn về phía ngôi làng bị bỏ hoang này đến khi chúng tôi tới nơi.
Khi tôi quan sát, nơi đây có vô số nấm mồ bên rìa ngôi làng.
Nghĩ về việc này, tôi đã nghe nói rằng Raphtalia đến từ ngôi làng gần biển, và đó là nơi đầu tiên chịu thiệt hại của đợt sóng quái vật.
Điều này có khả năng là... Ngôi làng này là nơi mà Raphtalia sinh ra và lớn nên?
Đã 3 tháng rồi từ khi tôi đến thế giới này.
Thêm cả nghi lễ triệu hồi các hiệp sĩ, thì đã là 4 tháng.
Tôi chỉ cần nhìn về ngôi làng người thú này ở đây 4 tháng trước để tưởng tượng ra sự tàn phá của đợt sóng như thế nào.
Tất nhiên nữ hoàng cũng đã nói rằng người mà bà ta tin tưởng giao phó lại đã chết ở đợt sóng đầu tiên xảy ra.
Thêm cả việc người này khá nổi tiếng trong giới người thú, hẳn là ông ấy là lãnh chúa của ngôi làng này.
“Chị Raphtalia à, chúng ta đi đâu vậy~?”
“Cứ đi đến vách đá nhìn ra hướng biển kia.”
“VÂng, được thôi~!”
Khi xe tiếp tục lăn bánh đều đều, tôi vẫn nhìn về phía ngôi làng mà Raphtalia đã sinh sống.
Một lúc sau, chúng tôi tới vách đá hướng nhìn ra phía biển đó, và Raphtalia liền xuống xe.
Ở đó có một đống đá xếp lên nhau ở vách đá đó... Tôi nghĩ đó là một ngôi mộ.
Raphtalia đã hái mấy bông hoa ở khu gần đó và đặt nó phía trước bia mộ. Sau đó em ấy chắp hai bàn tay mình lại bắt đầu cầu nguyện.
Ánh dương đã tàn dần, bao phủ nơi đây một màu sắc cam vàng.
Tôi không thể nói lời nào với Raphtalia hôm nay.
Nếu tôi nghĩ về việc này, Raphtalia đã mất gia đình mình vào khoảng 4 tháng trước.
Em ấy hẳn phải có ý chí rất mạnh mẽ.
Mất người thân và phải tiếp tục sống... Không thắc mắc tại sao lần đầu tôi gặp mặt em ấy lại có đôi mắt vô hồn như vậy.
Tôi có thể làm gì cho Raphtalia bây giờ?
Không, sẽ có chuyện gì xảy ra cho Raphtalia khi tôi trở về thế giới của mình.
Dù Firo sẽ có Melty, Raphtalia lại không có nơi nương tựa.
Thảo nào gần đây, Raphtalia thường hay lo lắng hỏi về lý do tại sao tôi muốn trở về thế giới của tôi đến vậy.
“Xin lỗi đã để hai người phải chờ.”
“Không vấn đề gì. Đi thôi.”
“Okay!”
... Khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ phải nghĩ kỹ về việc nên làm gì cho em ấy.
“Uuu...”
“U-...”
“U-n...”
Sau khi tất cả các hiệp sĩ đến nơi đã hẹn, chúng tôi liền lên thuyền.
Thật bất ngờ, bởi kích cỡ của chiếc thuyền, xe ngựa của Firo cũng có thể chất lên được.
Nó được bao phủ ở kia.
Ren, Motoyasu và Itsuki tất cả đang nôn tháo bởi cơn say sóng sau gần nửa ngày.
Vì các cabin đã được phân bổ, nên sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, tất cả các hiệp phải tụ tập lại bởi vì các thủy thủ muốn chào đón chúng tôi, và cả ba tên kia bắt đầu nôn mửa ra biển trong khi đang đau khổ rên rỉ.
“Say sóng hả...”
Kể cả từ khi còn nhỏ, vì lý do nào đó, kể cả bất kỳ phương tiện nào, tôi chưa một lần bị vấn đề gì cả.
Chắc là do cơn say sóng, cả ba bọn chúng nhìn có thể thân thiện hơn.
Nực cười, tôi cũng chẳng có ý định gì để kết thân với chúng cả, nhưng...
“Naofumi có vẻ vẫn còn không sao...”
“Yeah, ta không hề bị say chút nào cả.”
“Kyahho~”
Nhân tiện, Firo lúc này trong dạng quái thú và đang bơi đùa dưới nước.
Không đợi chút, con bé ấy đang bơi hay nổi vậy?
Vì đây là lần đầu tiên Firo ra biển, con bé cực kỳ phấn khích. Thỉnh thoảng con bé muốn trên thuyền, và sau đó lại nhảy xuống biển chơi.
Mặc dù đây là con thuyền lớn, tôi vẫn cảm thấy hơi không thoải mái lắm. Con bé Firo chắc là sẽ không sao đâu vì nó có thể dùng phép hệ gió.
“Ah...”
Có một con thủy quái đang bám sau Firo.
“Firo, nguy hiểm!”
“Hm~?”
Khi Firo quay lại, một con quái thú giống cá mập há to miệng đớp tới.
“Tei!”
Firo sút về phía con quái thú đó và nó đã bay lên trên trời.
Nó hạ cánh ngay vào boong tàu.
Thủy thủ và mọi người hét lên.
Khi con quái thú đó giãy giụa điên cuồng, Firo đã kết thúc nó.
“Đúng là sai lầm lớn khi nghĩ Firo đây là thức ăn của ngươi đó.”
Sau đó con bé bắt đầu thu đống thịt đó bỏ vào mồm mình.
“Đừng có làm bẩn boong tàu.”
“... Ta nghĩ ngươi mới là thứ còn hơn ở đây đó.”
Khuôn mặt nhợt nhạt của tên Itsuki lẩm bẩm về phía tôi.
Vâng, nó thật là tuyệt, và tôi đang nói về Firo.
Vì lúc này đang ở trên boong thuyền, không cần thiết phải gây sự với đám này làm gì cả.
Nhân tiện, đây là con quái thú thứ hai rồi.
Con đầu tiên đã được xử lý và để khiên của tôi hấp thụ.
Đã đạt được yêu cầu sử dụng Khiên Blue Shark.
Đã đạt được yêu cầu sử dụng Khiên Shark Bite.
Đã đạt được yêu cầu sử dụng Khiên Shark Leather.
Đã đạt được yêu cầu sử dụng Khiên Shark Meat.
Khiên Blue Shark.
Đã mở khóa... Trang bị hỗ trợ: Kỹ năng bơi lội 1
Khiên Shark Bite.
Đã mở khóa... Trang bị hỗ trợ: Kỹ năng thủy chiến 1
Hiệu ứng đặc biệt: Răng nanh cá mập.
Khiên Shark Leather
Đã mở khóa... Trang bị hỗ trợ: Kháng 2% sát thương từ thủy quái.
Hiệu ứng đặc biệt: Da cá mập.
Khiên Shark Meat.
Đã mở khóa... Trang bị hỗ trợ: Agility 3
Các kỹ năng bơi lội được mô tả ra... Tôi có thể bơi lội như mọi người.
À còn có kỹ năng thủy chiến nữa, nó cải thiện tốc độ di chuyển của tôi trên thuyền?
Chắc sẽ có tình huống tôi phải chiến đấu trên thuyền. Tôi sẽ thử xem ra sao nếu có thời gian rảnh.
Vì con quái thú này là cùng một loại, tôi sẽ bỏ nó lại. Có vẻ sẽ còn nhiều hơn nữa trên chuyến đi lần này, điểm kinh nghiệm và nguyên liệu của tôi đã tăng kha khá.
“... Các ngài không sao chứ?”
Một vài gã ăn mặc khiến tôi liên tưởng tới cướp biển đang lo lắng hỏi thăm tình hình của các hiệp sĩ...
“Đó chỉ là say sóng thôi. Ngươi lo lắng là không cần thiết đâu. Bọn họ sẽ quen dần sau một lúc thôi.”
“... Vâng.”
“Và ngươi là?”
“... Thuyền trưởng.”
Sau khi lại gần nhìn tôi nhận ra đó là một phụ nữ. Chiều cao hơi khiêm tốn chút.
Raphtalia cao hơn. Mặc dù tôi không nhìn cô ta cẩn thận bởi xét theo quần áo, cô ta cũng được xem là một mỹ nhân.
Gương mặt ấy chắc chắn là cũng đủ để khiến cho tên Motoyasu tán tỉnh cô nàng này.
Cô ta có vẻ khá trẻ. Có thể trở thành thuyền trưởng của một con tàu ở độ tuổi này, thế giới này có vấn đề gì vậy?
“Tôi là thuyền trưởng... Tôi cũng là người đóng thuyền.”
“Thuyền trưởng kiêm kỹ sư xây dựng?”
“... Vâng.”
“Đúng là một người đa tài.”
“... Vâng.”
Lúc nào cô ta cũng như vậy “... Vâng.” Đúng là một người trầm tính.
Mặc dù tài năng, nhưng cô ta có vấn đề về khoản giao tiếp.
“... Biển đang động.”
“Tôi thấy vậy.”
“... Bão đang tới.”
“Cô có thể nói nhẹ như vậy?!”
“... Không vấn đề gì cả. Các ngài hiệp sĩ nên xuống cabin nghỉ ngơi.”
“Điều này làm ta nhớ, ta vẫn chưa giới thiệu bản thân mình, ta là Khiên hiệp sĩ. Cả ba người đang nằm la liệt trên sàn kia cũng là hiệp sĩ.”
“... Vâng. Rất hân hạnh.”
Khi thuyền trưởng lẩm nhẩm nói nhỏ, một thủy thủ kêu lên rằng có cơn bão đang ập tới.
Và như vậy, chúng tôi trở về cabin.
Firo cảm thấy sóng đang dâng cao, liền trở về dạng người và tiến về phía cabin.
Mặc dù thuyền trưởng khá kiệm lời, nhưng lại là con người nói ít làm nhiều.
Con thuyền giữ hướng di chuyển, đối mặt với cơn bão.
“Raphtalia, có vẻ như em không bị say sóng.”
“Bởi vì em lớn lên ở ngôi làng hướng ra biển.”
“Ah, vậy là em đã có kinh nghiệm trong tàu bè.”
“Yup.”
Nhân tiện, về tình hình của đám hiệp sĩ và đồng đội của chúng... Đám đó nghỉ trong cabin suốt chuyến hành trình.
Con thuyền nghiêng ngả về đủ phía trong cơn bão, nhưng chúng tôi cũng đã tới được đảo Cal Mira vào sáng hôm sau.
Firo cực kỳ thích thú, và ngay cả Raphtalia cũng mở to mắt ra.
Vâng bạn có thể đoán được phản ứng của những nhà thám hiểm và đám thủy thủ...
Hải đảo Cal Mira là hòn đảo nhiệt đới còn vượt xa những gì tôi tưởng tượng.
Đó là vì tôi tưởng tượng Hawaii là cơ bản...?
Nhân tiện, Hải đảo Cal Mira là tên gọi vắn tắt; Tên chính thức là Cal Mira Archipelago. Có vẻ như có rất nhiều quần đảo xung quanh đây.
Khác hẳn vùng biển dữ dội ở Melromarc, sóng ở đây các quần đảo nơi đây khá êm đềm, và bạn có thể đi qua đảo khác vào lúc thủy triều thấp.
... Chúng tôi có thể cưỡi Firo sang các đảo khác?
Đây và đây, các hòn đảo khác có thể nhìn thấy.
“Vậy bây giờ, chúng ta đã tới Cal Mira, nhưng...”
Tôi khá ấn tượng những tên hiệp sĩ kia đang đánh giá hòn đảo và đang rất dễ chịu.
Tất cả bọn chúng trông khá thiếu ngủ vì thực tế là không thể ngủ được vào đêm hôm trước khi bị lăn lộn lên xuống.
Mặt Bitch xanh nhợt, và nó đang nôn mửa. Hợp với mày lắm.
“Các ngươi không chịu được thuyền bè.?”
“Naofumi... Ngươi đúng là khác người.”
“Khi cabin lăn lên lộn xuống, ta đã nghĩ là chúng ta sắp chìm rồi.”
Chắc chắn vậy, con thuyền đã nhào lộn mấy lần.
Mỗi khi tôi nghĩ rằng nó sắp chìm, nhưng tôi lại ngạc nhiên.
Bởi nó khá rắc rối khi bị nhào lộn xung quanh, tôi làm một cái võng và đi ngủ.
Tôi thắc mắc các thủy thủ khác có dùng thứ như này không. Họ từng khuyên rằng bạn nên dùng võng để ngủ khi bão ập tới.
Ngay cả bản thân thuyền trưởng cũng nói rằng cơn bão lớn như vậy là rất hiếm.
Đây là nguyên nhân do đợt sóng quái vật gây ra?
(Bản tiếng anh có khoảng 3 người dịch. Một số gọi nó là đợt sóng tai ương, số thì gọi là đợt sóng quái vật. Nên mình nói rõ cho mấy bạn dễ hiểu.)
Nếu như cơn bão kiểu như vầy mà ập tới thế giới của tôi, thuyền tàu chắc chắn sẽ bị đánh chìm.
Sau chuyến thuyền đó, tôi lần nữa mường tượng ra nơi này là thế giới khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...