Chúng tôi đang di chuyển đến phía nam dọc theo đường biên giới, tìm bất cứ khoảng trống nào có thể kiếm được từ đội tuần canh biên giới.
Motoyasu thực sự là cực kì khó chịu. Hắn ta vẫn bám theo chúng tôi từ lúc đó đến giờ.
Vẫn chưa có bất cứ vấn đề nào thực sự nguy hiểm từ lúc chạy trốn đó đến giờ, tất cả là nhờ ơn tốc độ mau lẹ của Firo.
Điều kì lạ ở đây là không thấy bất kỳ động tĩnh của Ren và Itsukia.
Bọn chúng đã bỏ cuộc? Hay là chúng đang phục kích ở chỗ nào đó?
Dù sao đi nữa, tố cáo tôi về việc có thể tẩy não là vô lý. Chẳng lẽ chúng đã không còn hứng thú với chuyên này và đi làm việc khác? Tôi có thể hiểu nếu Ren bỏ cuộc vì hắn vốn đã hoài nghi về việc này. Nếu chúng tôi thật sự may mắn, tên Itsuki cũng đã bỏ cuộc?
Trái ngược lại, tên Motoyasu này thì thực sự quá dai dẳng.
Một mặt khác, cũng đúng là may mắn vì đòn tấn công của hắn không uy lực như Ren và không có khả năng công kích từ xa như Itsuki.
Thực lòng mà nói, Motoyasu chỉ có quan tâm về Firo hơn là an nguy của nhị công chúa.
Mà tất cả mọi khó khăn vẫn chất đống lên nhau...
“Chúng ta phải làm gì đây?...”
Thật sư là thiếu trách nhiệm nếu như chúng tôi cứ đi mấy ngày bất cẩn như thế này, cho nên tôi cần phải xem xét lại cách giải quyết vấn đề.
Tuần tra ở biên giới thật sự rất khắt khe. Chẳng lẽ không có nổi một kẽ hở để cho chúng tôi lọt qua?
Sống mỗi ngày như một kẻ đào tẩu không giải quyết được vấn đề gì, và cái mạng của tôi sẽ kết thúc một khi làn sóng quái vật ập tới.
Trong trường hợp này, cứ lao thẳng qua vùng biên giới này cũng không hẳn là ý kiến tồi.
Dù sao đi nữa, tội danh của chúng tôi cũng không thể rửa sạch. Những kẻ theo đuổi tôi có thể sẽ tránh xa Silt Welt.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi thảo luận kế hoạch hành động bên cạnh đống lửa trại.
Vì Firo có não chim, nên không cần nói cho nó nghe mà con bé cũng không muốn nghe.
Nhị công chúa và Raphtalia có cùng một phản ứng, nhưng có vẻ không như tôi mong đợi.
“Có thể hơi khó khăn một chút, nhưng nếu chúng ta muốn phá tuyến để vượt biên, thì ở đây là điểm chúng ta có thể đặt cược vào.”
Nó đúng là khả thi để thực hiện. Nhưng miễn sao chỉ cần không có những tên hiệp sĩ kia can thiệp vào, tôi có thể để vượt qua biên giới được.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không thể cầm cự lâu được nếu chạy trốn như thế này...”
“Yeah...”
“Mel-chan!”
Firo trở về dạng người và bắt đầu chơi đùa với nhị công chúa.
Kan!
Hm? Tôi nghe có tiếng động lạ vang ra ngay sau gáy tôi.
Cái gì vậy? Nó không có sát thương gì nhưng...
Tôi lập tức quay lại và nhìn thấy một cây kim rơi xuống.
“Chủ nhân, có địch!”
“Cái gì?”
Đó chẳng phải vừa là ống thổi kim độc sao?
Hay đó là thứ gì đó Itsuki bắn ra?
Tôi không thể xác nhận được là cái gì bởi vì tầm nhìn vào bây giờ đang là đêm tối.
“Không thể cảm thấy đòn tấn công của đối phương!”
“Cái gì?”
Bofun!
Một loạt kim tiêu không biết từ đâu bay ra và Firo dang đôi cánh ra bao bọc lấy nhị công chúa.
Itsuki có loại công kích như vậy ư?
Không, bỏ việc đó qua một đêm!
Sự nguy hiểm chính của ống thổi phi tiêu này là chúng có tẩm độc. Firo và tôi sẽ không sao vì chúng tôi có chỉ số kháng độc, nhưng nó rất nguy hiểm cho Raphtalia và nhị công chúa nếu hai người bị dính đòn.
Tôi cũng không biết bọn chúng sử dụng loại độc gì để công kích.
Nếu mà tôi biết được, tôi có thể điều chế thuốc giải ngay.
Nhưng tôi không thể chữa trị cho mọi người trong tình huống như thế này được.
“Ah...”
Tôi đổi tầm nhìn về phía Raphtalia. Vào lúc này, những tiêu độc đang bay hướng tới chỗ em ấy.
“Khiên Khô-”
Tôi đang kêu gọi kĩ năng trong sự vội vàng, nhưng tôi không biết mình có kịp không.
Ngay lập tức, một tiếng rít mạnh mẽ vang lên và những mũi tiêu đã bị dừng lại.
“Thật là nguy hiểm đó, degojaru.”
Đột nhiên, một người áo đen xuất hiện và bảo vệ lấy Raphtalia.
Gương mặt được che phủ bằng vải nên tôi không biết nhân dạng ra sao.
Tôi không rõ người này là nam hay nữ qua giọng nói được. Đó là ai vậy? Degojaru ư? Là ninja?
“Nhanh lên rút khỏi nơi này mau, degojaru.”
Trong bóng đêm của khung cảnh rừng rậm này, những tiếng giao chiến có thể nghe thấy được.
“Thưa ngài Khiên hiệp sĩ (nguyên văn: Hero of the Shield-dono), hãy để chỗ này cho chúng tôi và hãy chạy đi, degojaru. Hãy đợi chúng tôi khi ngài đã an toàn. Tôi có chuyện muốn báo cho ngài, degojaru.”
“Chuyện gì đang diễn ra thế này!?”
“Lúc này không phải thời gian thích hợp để giải thích, tôi sẽ trình bày sau degojaru!”
“Chậc! Firo, Raphtalia, Nhị công chúa!”
“Okay~”
“Vâng.”
“R-rõ!”
Khi chúng tôi leo lên Firo, những mũi tiêu bay xung quanh khắp nơi.
“Nhóc có biết những người này là ai không?”
“Ta nghĩ là, đây chắc biệt đội bí mật của mẫu hậu...”
Nhị công chúa giải thích khi chúng tôi đang chạy đi.
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Ta biết cái người vừa cứu Raphtalia-san. Cô ấy chính là người thế thân mẹ ta.”
“Bây giờ nghĩ lại về việc đó, cách ăn nói của cô ta đúng là quen quen.”
Đó chính là người mà tôi đi qua hàng lang hôm ấy sau khi chạm trán tên vua rác rưởi đó?
Cái cách ứng xử và biểu hiện để lại rất nhiều ấn tượng.
“Vậy cái gì đang diễn ra vậy? Chúng ta bị tập kích, nhưng lại không biết ai đã làm.”
Tôi định nói đó là Itsuki, nhưng gã đó không có khả năng làm được những việc như vậy.
Theo cái tích cách ấy, hắn sẽ mặt đối mặt với tôi.
“Quân đoàn sát thủ của quốc gia... Có thể vậy.”
“Có cả quân đoàn sát thủ ư?”
Bây giờ tình hình thật nguy hiểm. Vâng, nơi mà quý tộc và vua chúa đặt hoàn toàn niềm tin vào nhau thực sự là không có (?)
(Nguyên văn: Now that’ s dangerous. Well, places where the nobles and kings completely trust each other do not exist.)
Dù sao thì cũng có những việc mà không thể tiện ra tay đường đường chính chính được.
Cũng đúng, điều đó là đơn giản thôi.
“Dù sao thực tế họ cũng giống như biệt đội bí mật kia...”
“Các ngươi còn có những đội sát thủ riêng biệt?”
“... Ta cũng không rõ nữa.”
“Hiểu rồi...”
Tôi đoán không còn sự lựa chọn nào khác ngoài hỏi những người trong cuộc.
Sau khi đã chạy để giữ được một khoảng cách, chúng tôi liền chuẩn bị và chờ đợi trường hợp có nhiều kẻ địch ập tới.
“Hmm?”
Firo lập tức phản ứng lại
“Có người đến.”
Lập tức một người như ninja xuất hiện trước mặt tôi.
“Xin thứ lỗi về việc chờ đợi degojaruna.”
“À đừng có bận tâm. Dù sao cũng cảm ơn vì đã giúp chúng tôi.”
“Trước tiên, tôi có lẽ nên giới thiệu bản thân mình degojaruga... Chắc là ngài đã nghe đôi lời từ nhị công chúa Melty rồi chứ degojaruka?”
“Ta cũng nghe ngươi là kẻ thế thân. Và ngươi có vẻ từ biệt đội bí mật hay tổ chức sát thủ nào đó.”
“Cũng chưa đúng hoàn toàn degojaru. Chúng tôi là quân đoàn thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt cho quốc gia, và biệt hiệu của chúng tôi là Shadow degojaru.”
“Ta hiểu rồi.”
“Nhân tiện, chúng tôi không có tên, tất cả chỉ gọi bóng đêm là đủ (Shadow=bóng đêm)”
Shadow, hừm... Cố ra vẻ tuyệt mật à?
Tôi thắc mắc thế giới của tôi và cư dân thế giới này có những gì khác biệt.
Ở đây cũng có ninja nữa.
“Vậy các ngươi chiến đấu chống lại ai?”
“Bóng đen của quốc gia này và nhà thờ degojaru.”
“Chẳng phải các ngươi đều cùng một tổ chức sao.”
“Nội bộ chúng tôi không hòa hợp degojaruyo. Có những phe phái bên trong vẫn không ngừng tranh đấu lẫn nhau degojaru.”
Có quá nhiều thứ sai trái ở đây, nhưng tôi sẽ tránh nhận xét vào bây giờ...
“Tại sao các ngươi lại giúp đỡ chúng ta?”
Vì đây là vấn đề mà tôi lo lắng nhất nên tôi đề cập đến.
Tôi có tý phỏng đoán nhưng vẫn là vô căn cứ.
“Điều này tôi không được phép trả lời degojaru.”
“Hiểu rồi. Ngươi đã lập lời thề để bảo mật mà.”
“Tất cả những gì tôi sẽ nói là công việc chúng tôi là người bảo vệ của Công chúa Melty.”
“Ta nghi ngờ điều đó.”
Bọn họ còn không xuất hiện lúc nhị công chúa bị tấn công.
“Tôi không xuất hiện vì tôi biết rõ là Khiên hiệp sĩ sẽ bảo vệ công chúa degojaru.”
“Ngươi...”
Tức là biết rồi nhưng vẫn chọn án binh bất động.
Dù sao, tôi nghĩ là cô ta có quyền làm vậy.
“Ban đầu tôi ở nơi khác với đấng tối cao, là nữ hoàng. Nhưng tôi được ra lệnh là theo dõi Khiên hiệp sĩ degojaru.”
Cô ta liền lấy bản đồ ra và chỉ vào.
Nơi được chỉ chính là quốc gia lân cận ở phía tây nam từ chỗ chúng tôi. Ngược lại phương hướng tới Silt Welt.
“Vào lúc này, hoàng hậu tối cao đang ngự tại đây degojaru. Bởi vì nơi này đối diện lại hướng tới Silt Welt, nơi mà Khiên hiệp sĩ muốn tới, tuần tra ở đây khá lỏng lẻo degojaru.”
“Ồ...”
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy rằng nếu tôi chạy được tới quốc gia người thú này tôi sẽ có được sự công nhận nào đó.
Điều này có thể xảy ra bởi vì có khả năng ở quốc gia người thú này có đức tin vào Khiên hiệp sĩ, tương tự như đất nước này có đức tin vào Nhà thờ Tam Hiệp.
Trong trường hợp này tôi có thể an toàn sống tha hương ở đó, mà điều đó có thể rất tệ cho tên rác rưởi đó.
Vì đó nên chúng đã tập trung rất nhiều sức lực để canh gác tuyến biên giới, khiến cho vượt biên gần như là không thể.
“Tình hình sau cùng có thể ẩn chứa rất nhiều điều ẩn sau tấm màn degojaru. Tôi sẽ hợp tác với ngài Khiên hiệp sĩ nhiều nhất có thể degojaruyo.”
“Ngươi có ý gì?”
“Vào lúc này, hội đồng cấp cao của Nhà thờ Tam Hiệp đang thảo luận về những hoạt động của ngài Khiên hiệp sĩ. Cho nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài di chuyển và báo tin cho ngài degojaruyo.”
“Hmm... Nói cách khác, bọn chúng đã có lý do để đảm bảo tuyên bố cái trò hề rằng tôi có khả năng tẩy não.”
Những hoạt động gần đây của tôi hầu như là bán thuốc chữa bệnh và giúp đỡ những người đang gặp khó khăn.
Tuy nhiên, những hậu quả của những việc này được tôi giải quyết là do những tên hiệp sĩ kia gây ra.
Có vẻ như điều đó là nguyên nhân của sự việc này, thiên hạ bắt đầu bàn tán đặt nghi vấn về Khiên hiệp sĩ có đúng như những gì nhà thờ đã đặt ra.
Nếu như chúng có thể chứng minh rằng tôi có khả năng tẩy não, thì đức tin của dân chúng về nhà thờ sẽ được khôi phục.
Nhưng chẳng phải điều đó có nghĩ rằng nếu tôi có thể minh chứng tôi trong sạch, thì đó chẳng phải là đòn trí mạng cho Nhà thờ Tam Hiệp sao?
“Chúng ta nên làm gì degojaru? Nếu như ngài có ý định tới Silt Welt, ngài có cho chúng tôi giúp sức không degojaruka?”
“Điều này...”
Để người khác lao vào những việc khó khăn trong khi tôi ngồi mát ăn bát vàng không phải là tích cách của tôi. Kể cả tôi có trốn thoát, một khi đợt sóng quái vật ập tới thì chẳng phải tôi sẽ được triệu hồi về giữa lòng quân địch sao.
Điều đó sẽ rất bất lợi.
Nhà thờ, con khốn và tên vua rác rưởi đó muốn bắt tôi bằng mọi giá và tra tấn tôi.
Thay vì đâm đầu chạy sống tha hương và sau đó được triệu hồi về một cái bẫy, thì điều này có hiệu quả hơn.
Nếu mọi việc êm xuôi, thì những ngày còn lại của tôi sẽ thoải mái hơn.
Nhưng...
“Nữ hoàng sẽ được lợi gì từ việc giúp đỡ ta? Nhà thờ Tam Hiệp có thể sẽ bị phá hủy.”
“Tôi không được phép trả lời câu hỏi này degojaru.”
Shadow chỉ có trả lời tôi những gì liên quan đến hoàng hậu, nhưng đó không phải là dự định của tôi. Dù sao cô ta cũng chỉ là thuộc hạ của hoàng hậu.
Nhị công chúa là người mà cả hai chúng tôi cần phải bảo vệ, và vì cô ta là thuộc hạ của hoàng hậu tôi không thể làm những gì gây bất lợi cho cô ta.
Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa nhìn ra mục đích của hoàng hậu là gì.
Theo những gì tôi thấy từ cách ứng xử và ăn nói của nhị công chúa, mục đích của bà ta hẳn là ngăn chặn nguy cơ xảy ra chiến tranh của quốc gia này với quốc gia khác.
Hơn thế nữa, bà ta hiểu rõ điều gì sẽ xảy ra cho tôi, vì có những tư tưởng bám rễ sâu vào đất nước này tin vào truyền thuyết Khiên quỷ dữ.
Shadow cũng đã nói “Tôi muốn hợp tác.”
Có vẻ như nữ hoàng này không chia sẻ cùng quan điểm với Nhà thờ Tam Hiệp.
Hm... Có thể bà ta không phải là kẻ địch.
Tuy vậy nó cũng đáng nghi khi không thể biết rõ bà ta là bạn hay thù, dù sao vào tình huống này tôi tốt nhất nên bám vào bất cứ thứ gì có thể nổi được.
“Ngươi đã cứu mạng Raphtalia, nên ta sẽ tin ngươi. Có phải ta chỉ cần gặp mặt nữ hoàng?”
Đây đúng là trò cười, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bất đắc dĩ hợp tác.
“Ta không thích việc phải hành động theo ý định của người khác, nhưng nó có vẻ là điều tốt nhất có thể rồi. Nhưng nếu ngươi định lừa gạt ta...”
“Tôi biết degojaru. Vậy tôi sẽ rời khỏi đây một lát degojaru. Chúng tôi không rõ lúc nào bóng tối của nhà thờ sẽ ập tới degojarukara.”
Sau khi dứt lời, cô ta lập tức biến mất.
Dù sao câu cuối của tôi không có ý gì to tát, nhưng có vẻ nó được tiếp thu rất nghiêm trọng.
“Chúng ta có thể tin tưởng cô ta không?”
Thực tình, tôi đang khá là nghi ngờ việc này.
“Sẽ ổn thôi... Bởi vì mẫu hậu tin tưởng cô ta.”
“Ta không thể hiểu được mẹ nhóc...”
Dù sao thì cách suy tính của bà ta có vẻ khác hoàn toàn cả hai tên vua rác rưởi và con khốn kia.
Đến giờ, tất cả tôi có là bà ta có vẻ là đồng minh, nhưng đó chỉ là thông tin tôi có được từ nhị công chúa và Shadow. Mục đích thực sự của bà ta vẫn còn chưa rõ.
Tôi cũng không thể phủ định rằng đây cũng là một kế hoạch khác để ám sát nhị công chúa được bày ra bởi Nhà thờ Tam Hiệp.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, cho nên nếu như đây là âm mưu được bày ra bởi nữ hoàng để đối phó với tôi, thì tôi chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi hướng ngược lại Silt Welt.
Tôi không muốn tin tưởng điều này, nhưng cũng có khả năng nhị công chúa thật sự bị bỏ rơi.
Nhưng, gì thì cũng phải biết nữ hoàng đang muốn trình bày điều gì.
Tôi không thể xem xét vấn đề chỉ có hai mặt đen trắng nữa rồi.
“Được rồi, tiến về đích đến cuối cùng của chúng ta thôi.”
“Vâng. Đi thôi.”
“Được rồi. Mình đi thôi Firo-chan.”
“Ưhm, Firo sẽ làm hết sức mình!”
Chúng tôi đã kết thúc việc chạy trốn không có mục tiêu rồi.
Bây giờ tất cả sắp đặt tiến về phía tây nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...