Hôm sau, nữ thợ may chào đón chúng tôi tiến vào tiệm.
“Vâng, bộ quần áo đã xong, nó tốn tôi cả ngày.”
Với đôi mắt thâm quầng và mắt đỏ ngầu cộng thêm điệu đi lảo đảo, cô ấy mang ra bộ trang phục cho Firo.
Đó là bộ váy màu chủ đạo là trắng, theo đó là màu xanh biển tương phản. Ở giữa là các hoa văn trang trí. Khá là cổ điển nhưng nhìn chung là bộ cánh rất đẹp.
“Chủ nhân ơi! Em được mặc nó phải không?”
“Ya.”
“Hurray..~”
Firo đang khoác mảnh áo choàng, lúc này đang không còn mảnh vải che thân.
“Dừng lại.. Firo!”
“Hả?”
Raphtalia liền ngăn cản và dẫn Firo vào phòng thay đồ phía sau cửa hàng.
“Được rồi, bây giờ hãy thử biến hình đi.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng của nữ thợ may ở đằng sau.
“Tại sao~?”
“Nếu em làm vậy chị sẽ cho em miếng thịt.”
“Yay!”
Đừng có cái gì cũng đồng ý trước thức ăn chứ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng biến đổi của Firo.
“Được rồi, Đúng như chị nghĩ rất hợp. Ra thôi”
“Vâng.”
Hai cô gái xuất hiện, tôi hướng nhìn về phía Firo.
Hình tượng giống thiên thần của cô bé giờ còn choáng ngợp hơn.
T
R u y e n c u a t u i n❤e t Đôi cánh trắng thuần khiết hòa hợp với mảnh áo trắng... Và dải ruy băng xanh trước ngực cô bé... Nó là cái gì vậy?
Đúng vậy, giờ nhìn rõ thì Firo rất giống nhân vật nào đó trong 2D.
“À-Chủ nhân...?”
“Hả?”
“Nó c-có hợp với Firo không?”
“Có, đẹp lắm.”
Nữ thợ may này thật tài năng, có thể phối hợp quần áo hợp với Firo.
“Ehehhee”
Firo cười xấu hổ trong khi quần rung rinh bay phấp phới.
Thật là... Đúng là đắt một đống tiền mà.
Chúng tôi rời khỏi thành và đến làng Forest.
Khi Firo hiện nguyên hình để kéo xe, bộ quần áo dần dần biến mất.
“Oh, đó là ngài Khiên hiệp sĩ.”
Khi chuẩn bị rời đi, tôi gặp mấy bà cô ở cửa hàng pháp thuật.
“Có phải ngài đinh đến làng Forest?”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng có chút công việc ở đó. Tôi có thể quá giang chút không?”
Bà cô mỉm cười hỏi tôi. Đương nhiên là tôi sẽ không từ chối vì bà đã giúp tôi khá nhiều.
“Ta không đảm bảo là chuyến đi sẽ dễ chịu.”
“Yeah.”
Raphtalia nhìn về phía trước và đang chuẩn bị đấu tranh chống lại cơn say xe.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Bà cô leo lên xe và ổn định vào chỗ ngồi nói.
“Tốt rồi, Firo. Đừng đi nhanh quá.”
“Vâng~”
Người qua đường trố mắt nhìn về phía Firo, gương mặt họ đều há hốc ngạc nhiên. Đương nhiên quái thú mà có thể nói tiếng người khá là hiếm
Cỗ xe bắt đầu kẽo kẹt lăn bánh.
Mấy ngày lại đây thật là bận bịu mà.
Đúng ra là tôi luôn bận rộn. Không, nói lại là LUÔN luôn bận.
Tất cả trường hợp bận đấy đều tổng hợp tại một từ: Firo...
“À mà việc học phép của cậu sao rồi?”
“Ah..”
Bà cô đánh trúng chỗ hiểm.
Thẳng thắn mà nói, tôi chẳng có tiến triển gì cả.
Tôi có nên đáp lại là: “Cô có thể cho tôi mượn quả cầu pha lê để giúp tôi dịch pháp ngữ không?” Tôi nghĩ không nên đòi quá nhiều sự giúp đỡ từ bà cô nữa.
“Vì tôi đến từ thê giới khác cho nên... Tôi không đọc được ngôn ngữ ở đây.”
“Ồ, xin thứ lỗi.”
Thật là áy náy khi người xin lỗi phải là tôi mới đúng. Là do tôi học tập chểnh mảng.
Đáp lại ân tình của người khác như vậy đấy..
Sau này, nhất định tôi phải đền đáp lại bà cô. Phải nhanh chóng học bằng được phép thuật.
Tôi không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, như cái bọn hiệp sĩ chết tiệt kia. Nên tốt nhất là tự học hỏi lấy.
Vì vậy, tôi cần có trang bị tốt hơn cho đợt sóng quái vật (Wave) tiếp theo. Và không quên dịch nốt mảnh giấy y học nữa.
Dù tốn nhiều thời gian, tôi quyết định học mảnh giấy ấy trước.
“A-aaaa... Xe kéo nhẹ quá.” -Firo ngáp dài kêu trong khi vẫn kéo xe chạy điều điều.
Kéo 3 người rồi vẫn còn kêu nhẹ?
Tốt đấy. Vậy thì kế hoạch của tôi sẽ thực hiện được, nó sẽ rất cần Firo.
Khi tới làng Forest, Bà cô xuống xe đưa cho tôi 25 đồng.
“Phí vận chuyển.”
“À tôi hiểu rồi.”
Làng Forest này người làng rất tử tế, khi đến nơi chủ cửa hàng chào đón chúng tôi.
Tôi đến đây để chuộc lỗi về vụ miếng thịt chimera, đó là phụ giúp công cuộc khôi phục nhằm đền bù. Dù nó không to tát nhưng ít nhất đây là những gì tôi có thể làm.
“Vậy thì, Raphtalia, hãy đi tập luyện vượt qua cơn say xe đi.”
“Haả!”
Raphtalia biến sắc. Thôi nào cô gái, sẽ không tốt nếu như không thể vượt qua được nó đâu.
“Từ bây giờ, phương tiện đi lại của chúng ta là Firo, nên em hãy cố làm quen với nó đi.”
“V-vvâng.”
“Firo chuẩn bị kéo xe đi.”
“Yup!”
Loài Philorials thực sự rất thích kéo xe,2 mắt Firo sáng ngời.
“À-ừm.. Ngài đang nghĩ chuyện gì phải không?”
“Ừ, ta nghĩ chúng ta nên đi buôn bán rong.”
“Bán rong? Tại sao?”
“Dù chúng ta chả có hàng hóa tốt nào, ta muốn dự trữ các loại dược liệu.”
“Haizz..”
Raphtalia dường như thấy không khả thi. Có thật là tôi hi vọng quá cao không? Nhưng đúng là lãng phí nếu như chúng ta không biêt tận dụng chiếc xe kéo.
“Sau khi em quen dần với xe kéo. Firo có thể kéo xe khắp nơi với tốc độ tối đa.”
“Em hiểu..”
“Ta biết có 1 số chỗ ngồi sẽ khó bị say xe hơn. Em sẽ quen với việc này.”
“Có thật không ạ.”
“Ưhm.”
Một lúc sau khi chỉ chỗ, tôi bảo Raphtalia bắt đầu leo lên Firo.
“Nếu là chủ nhân thì được, Nhưng tại sao lại là chị ấy?”
Firo lẩm bẩm khi Raphtalia leo lên lưng.
“Em cũng thấy thế. Nó thật là xấu hổ.”
Đúng là hơi khôi hài khi chứng kiến cảnh này, Raphtalia ngồi trên, gần như cúi xuống ôm lấy lưng Firo-trông giống con cú mèo.
“Có gì khó khăn không?”
“Không, dễ ơt hà.” -Firo không có vấn đề.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Firo bắt đầu kéo cả xe lẫn Raphtalia đang ở trên lưng mình.
Tôi bắt đầu ngồi dịch các ký tự ở giữa quyển sách và hiểu dần chúng.
Rầm...
Rầm...
Thật là khó để tập trung khi cái âm thanh của xe kéo như nhạc nền vậy.
Rầm...
“Hửm..”
Tôi quay ra thì thấy... Firo đang cõng Raphtalia và kéo xe... Trong hình người. Raphtalia thì đang cố gắng lôi sự chú ý của tôi trong khi xung mọi người đang chỉ trỏ về phía chúng tôi và bắt đầu bàn tán.
“Trời ạ... Tin đồn sẽ còn lan rộng đây.”
Và ‘danh tiếng’ của tôi lại hạ thấp hơn vì mọi người đồn rằng tôi bắt ép một bé gái nô lệ phải kéo xe bằng tay không trong khi phải cõng người khác...
“Thế nào nhỉ...”
“Khi kéo xe thì đừng có ở dạng con người.”
“Vâng.”
Firo gật đầu và trông có vẻ không hài lòng hiện nguyên hình.
Tôi bắt đầu phát nản, Raphtalia vẫn chưa vượt qua được say xe.
Mọi việc sẽ tốt hơn nếu như chúng ta có thể di chuyển nhanh hơn.
“Được rồi... Tăng tốc!”
“Vâng ạ~!”
Firo gật đầu đầy hưng phấn và bắt đầu chạy
Kẹt.. Kẹt.. Kẹt..
Bánh xe đều đều quay ầm ĩ.
“OA..” -Raphtalia rất bất ngờ và ôm chặt lấy Firo.
Cuối cùng, thì chúng tôi cũng đến đích của ngày hôm nay.