Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

“Và vì thế, ta đã nghĩ là sẽ giao cái công việc lớn lao này cho ngươi.”

“Không... Không được! Tôi đã quyết định là sau khi trở về làng, tôi sẽ đền bù lại tội lỗi.”

Phải rồi. Mấy tên đạo tặc này có một tỉ lệ đụng mặt tôi cao một cách khác thường, và cả mấy tên đạo tặc thuộc hạ của Ren lúc hắn trở nên phát điên bởi lời nguyền, chúng được “đặc cách” nhốt vào nhà giam của đất nước, còn bị khắc dấu ấn nô lệ nữa.

Hiện tại tôi đang thuyết phục hắn ta.

Bọn đạo tặc cho tới bây giờ đã hối lỗi lắm rồi nên kế hoạch của tôi không thể thực hiện được.

“Ngươi tưởng mình có quyền từ chối sao?”

“Bất luận ra sao, tôi cũng không thể ngăn cản người khác muốn trở thành người tốt được.”

“Nào nào. Trước hết, hãy lắng nghe những gì ta nói đã. Ta sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý nào đâu. Và ngoài ra, cả ngươi cũng sẽ nhận được một chút ích lợi nữa.”

Mặc dù lần nào tôi cũng trấn lột hắn cho đến mức nghèo rớt mồng tơi luôn, vậy mà hắn vẫn có thể tiếp tục cái gia nghiệp đạo tặc đó. Về điểm này, đánh giá của tôi về hắn khá cao.

Cũng chính bởi vì hắn gặp vận rủi như vậy nên tôi mới có lợi chứ.

“Đầu tiên, ta sẽ đặc biệt Class Up cho các ngươi. Thậm chí ta còn hỗ trợ việc tăng Lv nữa.”

Nhân tiện thì, hình phạt mà đất nước ban cho hắn bao gồm cả việc bị buộc phải làm việc khai thác sau khi reset lại Lv.

Có nghĩa là hắn hiện tại đang ở Lv 1.

Chẳng có lấy một tí ti sức chiến đấu nào cả. Và bây giờ hắn đang cùng với những nô lệ khác chuộc lại tôi lỗi trong sự nghiệp khai thác đó của đất nước.

Tất nhiên là, hắn bị đối xử như nô lệ, vậy nên một khi hắn cố bỏ trốn thì dấu ấn nô lệ sẽ giết chết hắn.

Có vẻ như việc quản lí ở đây đơn giản hơn ở thế giới của tôi nhiều.

“Ta không biết quê nhà của ngươi ở nơi nào, nhưng ta sẽ gửi viện trợ đến cho gia đình ngươi, dưới danh nghĩa là làm thuê cho đất nước, gia đình của ngươi cũng sẽ cảm thấy rất tự hào vì ngươi.”

“Gu...”

Tên đạo tặc kêu lên một tiếng trước lời đề nghị của tôi.

“Việc mà ngươi sẽ làm chính là một công việc tốt. Nếu làm được, ta hứa sẽ đại giảm án phạt của ngươi.”

“Naofumi, khuôn mặt của anh trông giống kẻ xấu thật đấy.”

“Ồn ào. Đây chính là giao dịch tư pháp, hiểu không?”


“Hình như có hơi khác một chút.”

“Vậy thì là điều tra bí mật.”

“Anh ta là Điệp Viên á?”

Ren hoài nghi nhìn tôi.

“Kể cả là vậy thì tôi...”

“Nào nào. Đừng vội. Bị gọi đến đột ngột như thế này chắc khiến ngươi cảm thấy hơi đói rồi, đúng không? Ta có đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho ngươi này.”

Và thế là tôi đưa cho tên đạo tặc một món ăn được mô phỏng theo món Katsudon[1].

Không thể nào mà có đủ nguyên liệu ở thế giới này được, vậy nên trông giống thế thôi chứ thật ra nó không phải là Katsudon.

Ọccc...

Bụng của tên đạo tặc sôi lên ùng ục.

Hắn nhìn vào món ăn tôi làm, và nuốt nước bọt.

“Yên tâm, không có độc đâu. Có muốn một đứa nô lệ của ta ăn thử để chứng minh không?”

Tôi gọi con chó đóng khố tới, chia một ít vào một cái đĩa nhỏ, và đưa cho con nhóc.

“Nii-chan! Cái món này cũng ngon quá chừng! Em muốn nữa.”

“Đợi lát nữa đi. Nếu như gã này không đồng ý thỏa thuận.”

“Vậy từ chối nhanh đi chứ, người có tướng mạo hung ác.”

“Ăn, tôi ăn là được chứ gì!? Để tôi ăn!?”

Fu...

Tên đạo tặc bắt đầu ăn món Katsudon do tôi làm.

“C-Cái gì thế này!? Ngon quá mức! Tay tôi không thể ngừng lại được! Nó khiến tôi nhớ đến món ăn mà mẹ đã nấu... Ư... Nước mắt của tôi lại...”

Gã đạo tặc vừa khóc vừa ăn ngấu nghiến bát cơm, còn con chó đóng khố nhìn đầy ao ước.

Ren với vẻ mặt phức tạp nhìn qua bên phía này.


“Mà, cho dù ngươi không tham gia, nhưng đồng bọn của ngươi chắc chắn vẫn nhận ra được ngươi.”

Lúc gã đạo tặc ăn xong tô cơm Katsudon, tôi giả vờ nói như vậy.

No bụng và stress đã được giải quyết, có lẽ hắn sẽ thoáng nghe lời tôi nói hơn.

Việc thuyết phục tiếp theo không thể nhẹ nhàng như vậy được.

Mấy kiểu đàm phán như thế này thú vị thật.

“Gu...”

“Nếu ngươi làm theo lời ta, có thể ta sẽ làm món này một lần nữa.”

“Cho dù là thế thì tôi... Cũng không thể làm những việc như bán đứng đồng bọn được...”

“Firo!”

“Tôi hiểu rồi! Nếu thành công, thì ngài sẽ bảo họ thả tôi tự do, đúng không ạ!?”

(Trans: Thế có phải nhanh hơn không: V)

Tôi còn nhiều phương pháp để ‘đàm phán’ lắm.

Tiếc là chỉ bằng lời vừa rồi mà tên này đã gật đầu đồng ý mất rồi.

“Tất nhiên. Đó là lời hứa.”

Chỉ là nếu ngươi tự do thôi.

“Naofumi...”

Ren há miệng như thể muốn nói gì đó với tôi.

“Gì thế?”

“Không... Đây là chẳng còn cách nào khác, phải không? Tôi chỉ cảm thấy như mình đã bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Eclaire.”

“Tuy nhiên, có một giới hạn cho việc tiêu diệt đạo tặc mà, phải không? Đã làm thì nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”


Lợi dụng tên đạo tặc này, chúng tôi có thể điều tra được nguyên nhân việc trộm cướp đột ngột tăng lên, đồng thời để duy trì được trị an.

Nếu nhờ có Hiệp Sĩ mà ánh sáng mạnh hơn, nhưng cũng vì lẽ đó mà bóng tối được sinh ra, chúng tôi cũng cần phải quản lý tốt điều đó nữa.[2]

Và chỉ là có bao nhiêu người ở cái thế giới này có thể ngờ rằng một Hiệp Sĩ sẽ chạy loanh quanh và sử dụng những tên đạo tặc chứ?

Thậm chí nếu có, hiện tại cả bốn Hiệp Sĩ đều đang đóng quân tại địa bàn của tôi, nên chẳng có gì phải sợ cả.

Mà ngẫm lại thì, hình như lập trường của tôi đã có chút thay đổi...

“Đầu tiên, ngươi phải tập hợp lũ huynh đệ trộm cắp của ngươi lại. Sau đó là mở rộng thế lực. Dĩ nhiên, ngươi không thể chạy đi tấn công những thương nhân từ nơi của ta được.”

Nhân tiện, tôi đã đàm phán với tên thương buôn phụ kiện rồi.

Hắn ta rất phấn khích, và nói chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ trở thành người nối nghiệp của hắn.

Không thể nào hiểu nổi những gì mà hắn ta đang cảm nhận ở tận sâu trong lòng nữa.

“Nếu không tập kích thương nhân thì bọn tôi làm gì để sống chứ!? Đạo tặc chết đói hết thì sao!”

“Ta khi nào bảo rằng các ngươi không được tấn công thương nhân chứ? Thật ra thì có vài gã thương nhân mà ta muốn các ngươi đi tập kích.”

Theo như lời của thương buôn phụ kiện, thì có tồn tại thế lực của những thương nhân tồi tệ hoạt động trong bóng tối, không gia nhập vào Hội Thương Mại, vi phạm quy định và xâm phạm địa bàn của những thương nhân khác.

Và nói như vậy, đứng sau lưng của những người này chính là những quý tộc phản đối khiên của Phái Ôn Hòa.

Chúng chẳng có động tĩnh gì trong suốt sự kiện tẩy não cả, nhưng đến bây giờ chúng vẫn đang vun đắp tài lực ở trong bóng tối để có thể loại bỏ tôi.

Tôi nhớ là mình có thấy một vài tên quý tộc liếc nhìn tôi.

Mà ngẫm lại thì... Có khả năng là có thế lực như vậy đang nuôi đạo tặc.

Mặc dù tôi không biết chân tướng thật sự là gì.

“Tôi chẳng thấy sự khác biệt nào cả!”

“Không sao. Ta sẽ đưa thông tin về tuyến đường và lịch trình của đám thương nhân và nhóm bán rong đó cho ngươi. Ngươi chỉ cần chọn tấn công những tên thương nhân xấu xa, và cướp sạch hàng hóa của chúng là được.”

Người ta gọi hành động này là đi gây rối rồi kiếm lợi từ đó.

Nếu như lấy ví dụ, chính là đạo tặc chính nghĩa, chỉ ăn trộm của kẻ xấu.

“Và? Còn hàng hóa cướp được thì sao?”

“Để xem nào. Ngươi có thể mang đến cho ta cũng được, nhưng để chúng bám theo thì cũng phiền toái lắm. Hãy dùng một nửa để nuôi dưỡng đám thuộc hạ đạo tặc của ngươi, và đem nửa còn lại phân phát cho những ngôi làng và người nghèo. Nếu làm thế, thế giới này sẽ không còn nói xấu về các ngươi nữa. Và còn về đất nước... Sẽ nhìn vào ta. Ngươi hiểu rồi chứ?”

“Vậy ra đây chính là những việc mà Hiệp Sĩ làm à...?”

Ta chả hề muốn nghe điều đó từ một tên đạo tặc đâu.


Hành động trong bóng tối là hành vi đương nhiên của các tổ chức lớn.

Cùng với Nữ Hoàng, tôi sẽ quét sạch hết rác rưởi đang ẩn núp trong đất nước này.

“Mọi chuyện sẽ ổn chứ?”

“Những Hiệp Sĩ cũng sẽ đi tuần tra, lấy danh nghĩa là giải quyết đạo tặc. Ngươi là một tên cầm đầu ưu tú với cái mũi đủ thính. Những gã thuộc hạ phản bội và những kẻ ngáng chân ngươi cứ gửi đến chỗ của ta, ta sẽ giải quyết chúng cho ngươi.”

“... Hiểu rồi.”

“Như vậy là đàm phán đã được thành lập.”

Và thế là tôi đã thành công biến đạo tặc thành tay sai.

Còn việc tăng Lv cho tên đạo tặc này thì sao đây?

Chắc tôi đành phải trông cậy vào khóa học Sparta của Firo rồi.

“Naofumi... Hình như anh càng ngày càng đen tối thì phải? Sẽ rất rắc rối nếu như Eclaire và Wyndia bắt chước theo, anh biết đấy.”

“Cỏ dại bị cắt rồi sẽ mọc lên nữa. Chúng ta nhổ cỏ cần phải nhổ tận gốc.”

“Không phải là tôi không hiểu, nhưng...”

Đây chính là mục đích mà tôi biến lũ đạo tặc thành tay sai.

Theo như tôi nghĩ, nguyên nhân chính là sự gia tăng của cải từ lãnh địa của tôi cùng với việc thương nhân trở nên tích cực hơn.

Cũng bởi vì tôi cùng những đứa nô lệ theo định kỳ đều bắt hết những đạo tặc của đất nước này, nên thế lực của chúng bị thu hẹp lại. Theo ảnh hưởng đó, đạo tặc của quốc gia khác vì mở rộng địa bàn hoạt động đã đi tới nơi này.

Do đó, đạo tặc trở nên nhiều hơn.

Giống như là “Bởi vì một phần động vật bị săn bắt quá mức và những loài động vật khác do không còn thiên địch mà tăng lên quá nhiều”, đó chính là bộ mặt thật của sự kiện lần này.

Chà, tóm tắt lại kết quả thì một tổ chức lớn có tên là Guild Nghĩa Tặc bất thình lình mọc lên tại Melromark.

Chẳng có thứ gì tốt hơn là dùng “Quốc gia quản lý đạo tặc” để mà nói rồi.

Mà, đối với dân chúng thì đất nước chỉ tăng thêm một cái tổ chức ngầm mà thôi.

Tiện thể nói luôn, tên đạo tặc mà cá nhân tôi huấn luyện thực ra đã trở nên khá nổi tiếng, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

Chú thích



[1] Katsudon: Cơm sườn lợn rán. Món ăn thường được cảnh sát đưa cho tội phạm lúc thẩm vấn.

[2] Biên: Ánh sáng ám chỉ việc bắt giữ được một số lượng lớn đạo tặc, bóng tối ám chỉ những tai hại có thể xảy ra khi bắt giữ đám đạo tặc đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui