Và bây giờ, cùng nhau theo dõi cuộc hành hình công khai nào. Để xem Nữ Hiệp Sĩ có thể chiến đấu tốt đến mức nào với tên Ren bị lời nguyền ăn mòn.
Trước hết hãy thử phân tích đã.
Dĩ nhiên tôi đã tìm sẵn chỗ để núp rồi.
Với tình trạng hiện tại của Ren, cái quái gì đang diễn ra vậy chứ.
Do lời nguyền Cường Dục (Tham Lam), thanh kiếm lại biến đổi.
Nhìn kỹ vào, có khá nhiều kiểu trang trí trên thanh kiếm. Phần lưỡi kiếm có hình dạng một con chó... Hay là con cáo nhỉ? Cũng có một thứ khác trông như một con lợn ở phía chuôi kiếm.
Tuy vậy, khi chuyển sang cây kiếm này... Cách nói chuyện của Ren trở nên kỳ lạ.
Đạt được mọi thứ và tiêu thụ chúng à.
Từ đó mà đoán thì, thay đổi để tiêu thụ, khả năng hắn đã thức tỉnh Bạo Thực cũng chẳng phải là không có.
Và khi một người bị hạ một cách dễ dàng, rất có khả năng là sẽ tăng số Curse lên.
Tôi phải thật cẩn thận nếu lỡ như cần phải đánh với Itsuki.
Về tên Motoyasu? Tôi chẳng muốn đến gần hắn tí nào.
Dạo gần đây, hắn không xuất hiện nên thật yên bình. Còn khi đó, hắn chỉ toàn đuổi theo Firo thôi.
... Thật là một suy nghĩ cực kỳ vớ vẩn.
Giờ phải tập trung vào những gì trước mắt đã.
“Ta, đã trở thành người mạnh nhất! Ngay bây giờ, ta cũng đang mạnh lên, lấy được sức mạnh vĩnh viễn từ trong tương lai, hãy xem ta hạ gục các ngươi và ăn hết điểm kinh nghiệm!”
Giơ cây Đại Kiếm lên quá đầu, Ren lao về trước. Dù chuyển động của hắn cứng đờ, nhưng lại khá nhanh.
Đúng như Gaelion đã nói, hắn đã mạnh hơn hẳn lúc nãy.
Theo tình hình hiện tại, có lẽ tôi chẳng thể nào dùng được Portal Shield bởi ảnh hưởng từ ma pháp của Gaelion.
Nên tạm thời, hãy tập hợp những người khác lại và rút lui.
“Rishia, Gaelion, Taniko. Đem Atlas theo. Chúng ta lui lại.”
Tôi bế Atlas trên tay như bế công chúa và bước lui lại.
“Nh- Nhưng...”
“Nếu không như thế, cô ta sẽ bị chúng ta vướng tay vướng chân nên sẽ khó chiến đấu, đúng không?”
Tôi dùng đại một lý do nào đó, nhưng nếu như cần đến hỗ trợ thì dẫu có hơi xa một tí cũng chẳng hề gì.
“Deryaaaaaaaaaaa!”
Ren bắt đầu vung vẩy loạn xạ thanh Đại kiếm. Chẳng theo một bài bản nào.
Còn Nữ Hiệp Sĩ thì chỉ đơn giản xoay người và né tất cả.
Cũng giống trò đấu kiếm của trẻ con ngày xưa tôi thường chơi, tựa như là ‘Tại sao mày dám né đòn tấn công của tao chứ?’.
“Hiểu rồi.”
Taniko và Rishia gật đầu và làm theo chỉ thị của tôi.
Gaelion có vẻ như đã cảm thấy được tôi muốn gì nên nó giăng sẵn đôi cánh và chuẩn bị sẵn sàng để bay đi bất kỳ lúc nào.
“Ku... Trúng! Đòn tấn công của ta là mạnh nhất, lẽ ra đã đủ để phá nát mọi thứ chứ!”
“Không có cửa trúng đâu. Dẫu cho thanh kiếm có chứa sức mạnh to lớn, nhưng kiếm thuật lại không đủ ‘trình’ thì nó cũng đồng nghĩa với việc chẳng hề có ý định đánh trúng kẻ khác.”
Tôi không biết status của Nữ Hiệp Sĩ như thế nào, nhưng có lẽ nó cao đến bất ngờ.
Cô ta đang tránh những đòn tấn công mà không hề có một động tác thừa thãi nào.
“Tai sao, tại sao ta lại không thể đánh trúng được!?”
“... Tại sao Iwatani-dono lại là Khiên Hiệp Sĩ chứ? Theo ý tôi, Iwatani-dono thích hợp dùng kiếm hơn.”
“Im điiiiiiiiiiiiiiii!”
Nếu đó là Raphtalia và Firo, hai đứa sẽ né đòn như thế nào nhỉ?
Có lẽ thay vì né tránh suýt sao trong gang tấc thì họ sẽ đơn giản né bằng cách dùng đến tốc độ chăng?
Thử lắng nghe ý kiến của đồng môn đệ tử là Rishia xem sao.
“Này Rishia. Em thấy thế nào?”
“Fuee? A ưm, những đòn tấn công của Kiếm Hiệp Sĩ rất đơn điệu. Em nghĩ bất cứ ai có kinh nghiệm chiến đấu đều có thể né được.”
“Hô—...”
Cơ mà, quả vậy. Đúng là có tốc độ, nhưng có lẽ đến cả tôi cũng còn né được nữa là.
Trông như hắn chỉ đơn giản vung vẫy cây kiếm mà thôi.
Về cơ bản thì, hắn chỉ dùng những đòn bổ dọc và chém ngang. Thỉnh thoảng mới biến chiêu theo một góc vuông, nhưng đòn tấn công rất dễ nhìn ra.
Tôi biết như thế nhờ có được đôi mắt quan sát khá tốt từ việc luyện tập với những binh sĩ. Cả Atlas cũng vậy.
Đòn tấn công của thiên tài Atlas đều có chiều sâu do bản năng, nên tôi phải rất vất vả mới né được.
Hay nói đúng hơn, Atlas có thể trở nên mạnh hơn trong từng cuộc chiến.
Tôi chưa từng thấy ai mạnh lên trông thấy trong lúc chiến đấu như Atlas. Theo ý nghĩa khác hẳn với Status Ma pháp.
Trước đấy, con bé có lẽ sẽ thua Nữ Hiệp Sĩ do Lv và do chưa được Class Up.
Nghĩ kỹ lại thì rất ít có khả năng một người hiệp sĩ lại có Lv dưới 40.
Còn Atlas thì vẫn chưa Class Up, và mới chỉ có kinh nghiệm đánh với ma thú.
Dù con bé có đánh với tôi, nhưng như vậy thay vì gọi là chiến đấu, phải gọi là luyện tập thì đúng hơn.
Khi so sánh với chúng, đòn tấn công của Ren cứ như thể là trò chơi của con nít vậy.
Thế nhưng, chẳng phải hắn từng rất mạnh mẽ trước khi bị Curse ăn mòn sao?
Chắc hắn chỉ mạnh hơn mỗi cái chỉ số thôi hả? Tôi nghĩ nó phải mang một ý nghĩa khác.
“Này, sự nghiêm túc của cậu chỉ tới mức này thôi à? Vậy tới lượt tôi nhé.”
“Ku... Chưa đâu! Ta, sẽ thắng áp đảo!”
Nói nghe hay lắm. Tấn công là tất cả à?
A— mà đúng rồi, tôi nhớ là nghề dùng Khiên trong game VRMMO của Ren đã tuyệt diệt rồi.
Bởi vậy nên hắn mới nói kiểu như đánh bại trước khi được phép phản công lại à?
Tôi nghĩ có một thứ gì đó tựa như là điều kiện tiên quyết là phải né đòn... Thật đáng ngờ.
Trong những Game Online hồi xưa, tồn tại của những chức nghiệp phòng ngự có ý nghĩa rất lớn đến việc đối nhân. (Player vs. Player)
Dạo này, tôi nghĩ rằng Motoyasu, Ren và Itsuki đều là những ‘tay mơ’ trong PvP.
Hẳn là game có lẽ giống y như là bọn chúng đã mô tả. Nhưng thế giới này khác với game.
Tôi hoàn toàn vững tin mà nói như vậy.
“Nhận lấy này!”
Ren lại khinh suất bổ mạnh thanh kiếm.
Vào thời điểm mũi kiếm chạm mặt đất, mặt đất bị tách ra cùng với một cơn chấn động mạnh mẽ.
Ô— một đòn tấn công cắt đôi được mặt đất. Uy lực của đòn đó đúng là rất cao.
... Nếu xét vẻ ngoài thì nó cũng sánh ngang với đòn ma pháp hào nhoáng của Gaelion.
“Sơ hở!”
Nữ Hiệp Sĩ nhắm vào vai Ren và đâm tới.
Một tiếng *phập* vang lên, đòn tấn công đã trúng đích.
“Kukuku... Cây kiếm ta đang dùng có hiệu quả bổ trợ Tự Động Hồi Phục (Lớn). Đòn tấn công yếu ớt của ngươi chả có nghĩa lý gì. Ngoan ngoãn thừa nhận thất bại đi!”
Ren cười một cách tà ác. Ánh mắt hắn lấp lánh.
À, hắn đang cười do hắn nhận ra rằng Nữ Hiệp Sĩ không có khả năng gây ra sát thương nghiêm trọng.
Thế quái nào mà lại đi giải thích vậy chứ?
Mà bộ giáp của tôi cũng có khả năng Tự Động Hồi Phục nữa.
“Fumu... Cậu vẫn rất ‘mềm’ khi so với Iwatani-dono, nhưng tự hồi phục ngay chỗ bị chém à. Rắc rối đây.”
Nữ Hiệp Sĩ lẩm bẩm như vậy khi nhìn vào mũi kiếm.
“Ngoan ngoãn thừa nhận thất bại và trở thành điểm kinh nghiệm cho ta! Sát Na • Lưu Tinh Kiếm!”
Lại nữa!
Có lẽ do đây là một thanh Đại kiếm nên phạm vi của những viên sao băng màu đen trở nên rộng hơn nhiều.
Bóng dáng của Nữ Hiệp Sĩ... Trở nên nhòe đi khi né đòn.
“Đ- Đó là một trong những kỹ thuật tránh đòn của lưu phái Biến Huyễn Vô Song, Dương Viêm!” [1]
... Un. Tỉ lệ Chuunibyou của Nữ Hiệp Sĩ cũng chẳng hề thay đổi.
Kế tiếp là Rishia, mau ngừng cái màn giải thích này đi.
Em có nói là “Cái gì!? Cái đó...!” Thì chúng ta cũng chẳng tài nào hiểu được.
Hơn nữa, có cảm giác như chúng ta, những người đứng ngoài xem, trở thành kẻ yếu đuối nếu em nói vậy, nên hãy ngừng lại đi.
“Vẫn chưa xong đâu! Chain Bind!”
“Hừm!”
Những sợi xích được Ren gọi lên bay về phía Nữ Hiệp Sĩ, nhưng cô ta chỉ cần vung cây kiếm là phá hủy được chúng.
“Cái gì!?”
“Đúng như đã nghĩ... Nếu tận dụng được điểm phòng ngự, thì ngay cả một sợi xích cứng cáp cũng sẽ bị phá hủy dễ dàng... Nếu so với cái lồng của Iwatani-dono thì nó đơn giản hơn nhiều.”
Chỉ mất vài giây để phá hủy nó mà cô cũng dám nói vậy à.
“Chưa hết đâu! Hãy đỡ lấy skill tất sát của ta! Hide Sword!”
*Hây daaa* hình bóng của Ren biến mất vào trong bóng tối.
Ngươi... Thủ đoạn tấn công của ngươi chỉ biết theo một kiểu mẫu thế này thôi à.
Handlet Sword và Lôi Minh Kiếm đâu sao không dùng?
Ngươi mà có vô số mánh khóe tấn công thì dù cho có thiếu chiến thuật thì đến cả Nữ Hiệp Sĩ cũng chẳng thể nào thắng được.
“Thật nhạt nhẽo. Cho dù Raphtalia có biến mất ở ngay trước mặt, cũng không thể nào truy ra Khí của cô ấy được.”
Vút! Nữ Hiệp Sĩ quét ngang cây kiếm. Chỉ với như vậy, trạng thái ẩn thân của Ren đã bị giải trừ, và hắn xuất hiện trở lại.
Khí à... Chẳng lẽ là dòng chảy ma lực toát ra từ Ren sao?
... Oi. Chẳng rõ vì sao mà dường như tôi bắt đầu hiểu về Khí rồi.
G, Gì đây?
Chỉ xem người khác chiến đấu mà tôi cũng đã trở nên mạnh hơn rồi này!
Nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy sao, mơ đi.
... Có khi nào tôi đã trở nên kỳ quái do bị Atlas với Nữ Hiệp Sĩ “thọc” quá nhiều? Tôi bắt đầu chẳng thể hiểu nỗi bản thân nữa rồi.
Dù thế nào đi nữa, bất chợt dường như là không thể nào, nhưng nhờ luyện tập, tôi có lẽ sẽ có được phương pháp chống lại đòn tấn công tỉ lệ sức phòng ngự.
Điều quan trọng là tôi phải tạo ra một dòng chảy ma lực bên trong cơ thể.
Không quá mềm cũng không quá vứt đi.
Sẽ không bị gì cả nếu tôi tạo dòng chảy ma lực bên trong ngay trước khi đòn tấn công của đối thủ bộc phát.
Tạo ra một vùng mềm là phương pháp dành cho người mới bắt đầu.
Babaa kia, đã cố nói với tôi về một thứ quá khó nắm bắt...
Có vẻ như lưu phái Biến Huyễn Vô Song sử dụng năng lực này để cảm nhận và để tấn công.
Trong khi đang né đòn, hình như Nữ Hiệp Sĩ không dùng đến Khí để phòng thủ.
Đó chắc là lý do Babaa chẳng thể dạy cho tôi.
Tóm lại theo những gì tôi biết, thì dòng chảy của Khí trong tôi khá kỳ lạ do nó bị ảnh hưởng bởi năng lực phòng ngự cực cao của tôi.
Cứ như là muốn nói ‘Hãy nhắm vào chỗ này này!’ Ấy.
Khí, hay có thể nói theo một cách khác, là dòng chảy của ma lực.
Được rồi, tôi đã hiểu thêm một chút về thứ được gọi là mạnh mẽ rồi.
3 lần nữa. Tôi có cảm giác sẽ hiểu được nó là gì sau khi... Chịu đòn tấn công đó 2 hay 3 lần nữa.
Ý tôi là, nó sẽ rất hữu ích trong tương lai nếu tôi học được.
Vẫn chưa rõ tài năng của Nữ Hiệp Sĩ đến mức nào, nhưng mặc dù chỉ được học về kiếm thuật, cô ta cũng chỉ mất có 2 tuần, liệu những người trong làng có thể học được trong 1 tháng không?
Không được rồi. Để học lưu phái Biến Huyễn Vô Song một cách nghiêm túc, đến Rishia, được xem như là nhân tài trăm năm có một ấy, cũng phải mất cả tháng trời.
Ngay cả Raphtalia, người đã theo đuổi việc luyện tập ngay từ đầu, cũng vẫn chưa hoàn toàn học xong nữa.
Tôi lại có một sự khởi đầu muộn do bán tín bán nghi.
Công kích là rất cần thiết trong võ thuật nên tôi nghĩ nó chẳng liên quan gì đến một kẻ chỉ biết phòng ngự như mình.
Nhưng dường như học cái này cũng rất hữu dụng. Bởi vì chẳng có một quy luật nào kiểu như “Anh hùng thì không được phép học võ thuật” cả.
Dẫu sao, có nhìn thế nào thì tốt nhất vẫn là cho những ai có status cao học lưu phái này.
Bởi vì không chỉ những người biết võ thuật như Nữ Hiệp Sĩ hoặc Rishia, nếu có ai đó hữu dụng, tôi sẽ lấy tất.
Phải hỏi Rishia hoặc ai đó sau khi đã về làng.
Nhân tiện, ngoài tôi ra, ở đây còn có một kẻ khác với dòng chảy Khí kỳ lạ.
Đó là Kiếm Hiệp Sĩ, Ren.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ Curse Series, nhưng chắc chắn là nó khác người.
Nếu cả Motoyasu và Itsuki cũng khác người thì có thể nói rằng Anh Hùng là những tồn tại đặc biệt.
Hửm? Còn về Rishia thì... Cực kỳ phức tạp. Rất khó nói, nhưng trông như chẳng hề có dòng chảy của Khí. Không, không phải hoàn toàn không có, chỉ là... Rất mỏng thôi. Cái quái gì thế này?
Nhưng Babaa đã hài lòng tuyên bố con bé là một tài năng hiếm có mà, vậy là sao chứ?
Vẫn còn quá ít đối tượng để so sánh. Khi tôi về làng, phải kiểm chứng lại mới được.
“Đòn tấn công đó dùng khi không thể cảm nhận được đối thủ. Kể cả có ẩn hình cũng vô ích.”
Khi tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì Nữ Hiệp Sĩ đã xoay mũi kiếm về hướng Ren vừa hiện hình trở lại.
Thật bất ngờ là cô ta lại chiến đấu rất tốt.
Mặc dù cô ta chẳng có một đòn đánh quyết định nào.
“Được rồi, giờ đến lượt cậu chịu đòn từ tôi rồi.”
Nữ Hiệp Sĩ khom người xuống rồi lao đi, nhắm kiếm thẳng vào Ren.
Còn Ren, hắn có lẽ nghĩ phòng ngự là không cần thiết... Không, hắn nhảy ngay về phía sau.
“Vô hiệu thôi.”
Nhanh hơn tốc độ nhảy lùi của Ren, Nữ Hiệp Sĩ nhắm tới phần ngực của hắn.
“Four Cross!”
Chính đòn tấn công đã đánh bất tỉnh Atlas giờ được dùng lên Ren.
“Fu...”
Đòn tấn công của Nữ Hiệp Sĩ đã trúng Ren.
Chả hiểu vì sao mà nó trông như là bay xuyên qua người Ren vậy.
Nhưng vết thương liền hồi phục ngay khi gây được sát thương, và Ren đứng dậy như thể chẳng có gì xảy ra cả. Hắn nhoẻn miệng cười.
“Đánh trúng được ta cơ à, khá lắm. Được, ta sẽ nghiêm túc hơn khi làm đối thủ của ngươi.”
... Hắn ta vừa nói cái quái gì vậy chứ?
Tên Ren đó, mặc dù nãy giờ hắn có vẻ cố hết sức vẫn lâm vào khổ chiến, vậy ra hắn diễn trò à?
Không, không. Ngươi đã thua bao nhiêu lần rồi chứ?
Bỏ chạy ngay sau khi skill tất sát không thể đánh bại được tôi, lại bị Gaelion hạ gục hoàn toàn.
Rồi lại đứng lên lại với Curse Series, để rồi ăn đòn tiếp.
Ý tôi là, không lẽ Ren chẳng hề bị ảnh hưởng gì từ Curse Series sao? Hắn di chuyển như bình thường vậy.
Chuunibyou cũng trở thành một loại năng lực rồi à? ‘Lời nguyền không ảnh hưởng đến ta, lời nguyền tiếp cho ta thêm sức mạnh’ có lẽ là điều mà hắn sẽ nói, nên tôi chả muốn đào sâu thêm nữa.
“Trêu người đấy à. Nương tay với đối thủ trong một trận quyết chiến, có bất lịch sự cũng vừa phải thôi chứ. Đừng cố giả vờ khoe mẽ, ngu ngốc! Iwatani-dono đánh với sát khí thật sự! Lãnh một đòn tất sát của tôi, mà khuôn mặt ngài ấy chỉ trưng ra một tí đau đớn! Cậu nghĩ tôi đã mất bao nhiêu năm mới nghĩ ra được chiêu đó!?”
Oi, cái lời than phiền này là nhắm vào ta đấy à?
Dù sao, Nữ Hiệp Sĩ đã hoàn toàn ‘bắt bài’ được Ren.
Hắn có tốc độ, nhưng một khi tốc độ bị vô hiệu, mọi thứ kết thúc. Nên điều đó sớm đã trở nên vô nghĩa rồi.
Tuy vậy, Nữ Hiệp Sĩ có rắc rối về lực tấn công.
Đòn tấn công tỉ lệ sức phòng ngự mà cô ta dùng lên tôi không thể đạt hiệu quả cao lên đối thủ không có sức phòng ngự đến mức cực đoan được.
Mặc dù vốn dĩ cô ta rất giỏi trong kiếm thuật, nhưng với đối thủ là một Anh Hùng bị Curse ăn mòn, trận chiến vẫn rất khó khăn.
Đại khái là, với đòn tấn công Anti – Khiên Hiệp Sĩ đó, có một thứ gì đó không được tự nhiên cho lắm.
Tôi không biết nơi nào khai sinh ra lưu phái Biến Huyễn Vô Song này, nhưng trong trường hợp là MelroMark, chắc có lẽ tuyệt kỹ Anti – Khiên Hiệp Sĩ đó được tạo ra trong quan hệ với các nước đối địch.
Có lẽ còn mặt khác nữa. Phải nghiêm chỉnh nghĩ về biện pháp thôi.
Thật nhẹ nhõm là tôi đã có thể tìm ra được đối sách, vì tôi đã đại khái hiểu được về Khí rồi.
Thứ này có thể làm được gì nữa ngoài những đòn tấn công tỉ lệ với lực phòng ngự nhỉ?
“Công kích của ta ăn hết mọi thứ. Đúng vậy, kể cả điểm kinh nghiệm của ngươi!”
“Bất kể tấn công có mạnh đến đâu, một khi đã không trúng đích thì cũng chẳng có nghĩa lý gì hết!”
Nhưng trận chiến đang lâm vào cảnh trì trệ.
Ren thì không thể đánh trúng, còn Nữ Hiệp Sĩ thì tấn công chẳng ăn nhằm gì.
Nếu trận chiến kéo dài, Nữ Hiệp Sĩ sẽ gặp bất lợi lớn.
Mặc dù toàn đánh hụt, nhưng hắn lại không thiếu sức lực.
Xét theo tình hình hiện tại, Ren rất có khả năng sẽ thắng.
Mà, cứ cho là Ren bị đánh bại lần nữa, hắn vẫn sẽ thức tỉnh Curse và lại đứng dậy.
Giả sử điều đó xảy ra, thì chính tay tôi sẽ loại bỏ hắn.
Nếu lỡ như đến mức đó thật, thế thì chẳng còn cách nào khác rồi.
Ngay cả như vậy, tên này...
“Được rồi, Kiếm Hiệp Sĩ. Mục đích của cậu là gì? Nhân tiện nói luôn, của Iwatani-dono chính là quay trở lại thế giới cũ.”
“Phiền quá! Đừng có hở tí là so sánh ta với Ren như vậy!”
Tiếng hét của tôi không truyền tới được chỗ bọn họ.
Ô? Trông Ren có vẻ bối rối.
“Ta...”
“Mục đích ấy. Cậu muốn làm gì, khi đã có sức mạnh!”
Oi oi. Cô có hiểu là khi hỏi mấy kiểu như vậy thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời ngớ ngẩn không vậy.
Ánh mắt của Ren rất lạ, có vẻ như hắn chẳng còn nghĩ về điều gì nữa.
“Ta không chấp nhận mình không thể trở thành người mạnh nhất! Ta sẽ thành người mạnh nhất trong mọi thế giới, mọi lúc, mọi nơi! Đó là lòng tham của ta, ta sẽ ngấu nghiến hết toàn bộ điểm kinh nghiệm!”
Một luồng aura đen sắc toát ra từ Ren khi hắn tuyên bố như vậy. Hắn đang dùng loại Khí gì thế?
“Do đó, cả ngươi nữa, hãy trở thành những điểm kinh nghiệm hòng giúp ta trở nên mạnh hơn!”
『Cho kẻ tội nhân ngu xuẩn này, hình phạt được ta quyết định trên danh nghĩa Thần linh là bị tiêu thụ (bộ thực)! Ta dâng hiến nguồn Đại Địa chi lực mà ta tích lũy được để xé kẻ kia bằng sự mục rữa, rồi hấp thụ!』
“Stark Verfall” [2]
Ren tự phụ nắm chặt tay lại, và những đốm sáng như là đom đóm đêm thoát khỏi cơ thể hắn và biến mất vào mặt đất.
*Ầm Ầm Ầm* và cả khu đó bắt đầu rung chuyển, rồi mặt đất dưới chân Nữ Hiệp Sĩ tách ra.
Ô, một dạng biến thể của đòn tấn công làm tách mặt đất hồi nãy à? Mặc dù lời vịnh xướng nghe như của Blutopfer.
Một tiếng *jyaki-* vang lên và những cái răng trồi lên từ vết nứt đó hướng vào Nữ Hiệp Sĩ, cố đớp lấy cô ta.
“Đòn tấn công này có quá nhiều sơ hở! Nếu là của Iwatani-dono, nó đã trúng đích rồi!”
“Ta nói rồi, phiền quá! Đừng có lôi ta ra mà so sánh nữa!”
Tiện thể thì, cô ta né được đòn tấn công của Ren.
... Không hiểu vì sao, nhưng nó rất giống với Blutopfer.
À mà, có tí khác biệt.
*doba-* những thứ màu xám trồi lên từ mặt đất khá bốc mùi. Cũng giống như cái tượng vàng khi nãy vậy, tôi nhận thấy bị nó đánh trúng sẽ rất thê thảm.
Nói chung, nếu Blutopfer mà đánh hụt, người tung đòn vẫn phải trả giá.
Đó là một sự kiện gián tiếp, nhưng với tình cảnh hiện tại của tôi, tôi chẳng thể nào nghĩ đến việc đánh hụt được. Un, lần sau mà tôi dùng nó, tôi phải đảm bảo rằng nó sẽ trúng.
Tôi phải khắc sâu vào trí não rằng nhờ có Nữ Hoàng mà tôi đánh trúng tên Giáo Hoàng, còn với con Linh Quy, tôi đánh trúng nó đơn giản chỉ vì nó quá sức to lớn.
“Fu, Fueee... Cái gì vậy!?”
“Ai mà biết được. Nhưng có vẻ như chỉ cần chạm vào nó cũng hết sức nguy hiểm.”
Hiện giờ, chắc là vẫn ổn do chúng tôi ở khá xa, nhưng mặt đất đang biến thành bùn nhão.
Những thứ như nấm mốc bắt đầu mọc lên quanh vùng đất bị chảy đó, và tỏa ra mùi hôi thối.
Cái vùng đất mục nát tạo nên cả một biển đầy... Những sinh vật thối rữa trông như con ruồi.
Đó là một parade (cuộc diễu hành) của Curse Skill. Hình như mục tiêu của nó là Nữ Hiệp Sĩ. Chẳng bao lâu sau, những con vật đó ập thẳng về phía cô ta.
“Nhắm mục tiêu cho chính xác vào. Hơn nữa, đòn tấn công chưa đủ tính kiên quyết. Đòn tấn công tương tự như vậy của Iwatani-dono thì mạnh mẽ và hung ác hơn nhiều. Tôi cũng... Có thể thấy được đòn tấn công sẽ đến, thật đáng thất vọng.”
Nữ Hiệp Sĩ, bằng cách nào đó, nhanh chóng... Nhảy vượt qua đòn tấn công bởi những con quái vật ăn mòn trông như con ruồi và đứng trước mặt Ren.
Những con ruồi đó mất đi mục tiêu nên nhanh chóng tan vỡ và biến mất một cách thảm hại.
A—... Khu vực quanh đây, bị ô nhiễm khủng khiếp rồi thì phải?
Nói thế nào thì hắn cũng đã gây tổn thất lên cho con người.
“Oi.”
Gaelion thì thầm vào tai tôi.
“Ngươi có biểu cảm như thể đây là chuyện của người khác vậy, nhưng ngọn lửa nguyền rủa ngươi phóng ra cũng làm ô nhiễm mặt đất đấy.” (T/N: Ra cái thứ như con ruồi đó là tương đương với Dark Curse Burning S à?)
Tôi không biết. Đó là thứ có thể giải quyết được bằng thời gian.
“Vậy thì, tôi sẽ hỏi lại lần nữa. Sau khi trở thành người mạnh nhất, cậu muốn làm gì?”
“Sau khi... Trở thành mạnh nhất,...!?”
“Đúng vậy. Cậu muốn trở thành người mạnh nhất, phải không? Vậy cậu sẽ làm gì với sức mạnh đó?”
“Gu...”
Hắn cứng họng rồi.
Aa, quả là như vậy. Tôi đã nghĩ tại sao Cường Dục của Ren lại yếu đến vậy. Trước đấy tôi cũng cho rằng quá trình và mục đích đã bị đảo ngược.
Nhưng, ngoài cái đó ra... Thì Ren chẳng có Tham Lam gì cả.
Có lẽ đó cũng chính là lý do tôi không thức tỉnh được Cường Dục.
Tôi rất thèm muốn kiếm tiền.
Nhưng nói chung, tiền vàng chỉ là một phương tiện cần thiết để tôi tồn tại qua các Đợt Sóng, và chẳng có thứ gì thực hấp dẫn tôi cả.
Đằng nào tôi cũng quay về thế giới của mình, nên trước khi đi, tôi sẽ đưa hết cho Raphtalia xem như là phần thưởng cho những khó nhọc từ trước đến nay.
Dĩ nhiên, tôi cũng đã từng thoáng nghĩ đến một cuộc sống xa hoa, nhưng có lẽ tôi cũng sẽ chi hết cho trang bị cùng với đầu tư vào cơ sở vật chất mà thôi.
Bạo Thực cũng như vậy.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn kể từ lúc nó được thức tỉnh, nhưng nhìn chung thì chẳng còn lại gì cả sau khi đã ăn được đối thủ cũng như điểm kinh nghiệm.
Hắn sẽ hoàn toàn thỏa mãn khi đã trở thành người mạnh nhất. Đó chỉ là một Bạo Thực có mức độ, hắn sẽ thỏa mãn một khi đã đầy bụng.
Bạo Thực, đáng lẽ ra là một cơn thèm ăn không giới hạn, của hắn không xuất phát từ một cơn đói không thể lấp đầy.
Curse của tôi là Phẫn Nộ.
Sự giận dữ trong lòng tôi tạo cảm giác như nó sẽ làm tôi như hóa điên từ sự bất hợp lý. Với con Witch là mục tiêu đầu tiên, nó sau đó chuyển hướng sang toàn cái thế giới này.
Lẽ dĩ nhiên, mong rằng nỗi phẫn hận này sẽ biến mất khi tôi quay về thế giới cũ, nhưng... Tôi cho rằng có lẽ nó vẫn còn đó, sự giận dữ bất tận trong thế giới của hiện thực. Nên dù có thế nào, tôi cũng phải chịu đựng nó.
Phải luôn luôn áp chế cơn giận dữ không có kết thúc, hay là cố gắng một cách vô ích để trở thành người mạnh nhất, chẳng biết cái nào là gánh nặng hơn cho cơ thể nữa.
“T- Ta... Khi trở nên mạnh nhất,... T- ta sẽ cứu thế giới này!”
“Đừng có nói như thể đó là sứ mệnh mà người ở đây đặt cho cậu!”
Xìììì! Nữ Hiệp Sĩ cắt ngang câu trả lời của Ren.
“Nếu cậu đã không muốn thừa nhận nó đến vậy, đích thân tôi sẽ nói cho cậu nghe.”
“Gì chứ!?”
Cái tên Ren đó, mắt hắn đang đảo liên hồi.
“Cậu không muốn trở nên mạnh hơn. Cậu chỉ muốn lấy lại những gì đã mất!”
“Ư...”
“Cậu đã ngu ngốc dấn thân về trước mà chẳng có suy nghĩ gì cả, muốn lấy lại mọi thứ, đồng đội đã mất, từng người, và tín nhiệm, khao khát làm người mạnh nhất chỉ là mong muốn được người khác nhìn nhận, không hơn.”
“I- Im đi!”
“Những chuyện như thế, có là Thần, hay những Anh Hùng được coi như là Thần cũng chẳng thể nào thực hiện được. Trở thành người mạnh nhất là chuyện cậu buộc lòng phải làm bây giờ sao!?”
“Im điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Ren vung mạnh thanh kiếm chém về phía Nữ Hiệp Sĩ.
Gần như chỉ né được trong gang tấc, nhưng nếu tôi không làm gì, tôi chẳng thể nào ‘tạo một ân tình’ với cô ta được.
... Chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ giúp sức.
Từ vị trí hiện tại, tôi bắt đầu chạy ra, tiến vào trong phạm vi của skill.
“Air Strike Shield, Second Shield!”
Một tiếng *keng, keng-* vang lên, đòn tấn công của Ren bị chặn lại.
Nữ Hiệp Sĩ trừng mắt lườm tôi, nhưng tôi cóc quan tâm.
Chuyện này như là tạt gáo nước lạnh vào giữa cuộc quyết đấu à?
Nhưng nhờ tôi đưa ra quyết định như vậy, lực ràng buộc lên Nữ Hiệp Sĩ đã bị trì hoãn.
Cho dù có ở đó mà càu nhàu đi chăng nữa thì cô nghĩ cô có thể thắng được Ren chắc?
Khuấy động lên như thế, giờ tôi cũng có thể xen vào trong khi Ren đang được ‘thuyết giáo’.
Dù có hơi nhỏ nhen một chút, nhưng rồi chuyện này cũng sẽ kết thúc như thế.
“Đã có người can thiệp. Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục nói. Cậu cũng đã hiểu sự thật rồi đấy. Thay vì dành thời gian để mục rữa ở đây, sao cậu không gánh chịu và hãy chuộc lại tội ác của mình bằng cách chiến đấu cho những người đã khuất!”
“I- Im điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Ren vẫn không ngừng lại, tiếp tục vung kiếm về Nữ Hiệp Sĩ.
“Tôi vung thanh kiếm này thay cho những người đã mất, những người vẫn tin vào cậu đến tận giây phút cuối cùng!”
Nữ Hiệp Sĩ giơ cây kiếm lên ngang ngực và tung một tuyệt kỹ vào Ren.
“Kiếm kỹ lưu phái Biến Huyễn Vô Song! Đa Tầng Băng Kích!”
Đòn công kích liên hoàn mà Nữ Hiệp Sĩ từng dùng lên tôi hiện đang được tung vào Ren. Những đòn tấn công tỉ lệ sức phòng ngự đó không phải là thứ dễ chịu đựng.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Gaha!”
“Kiếm Hiệp Sĩ, cậu yếu quá. Vì vậy, hãy trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách thừa nhận sự yếu kém của mình. Người đã mất không thể trở lại. Tuy nhiên, kể từ bây giờ, cậu cần phải đền bù cho tội lỗi của mình. Tôi cũng sẽ giúp cậu hết mức có thể.”
Khi nói vậy, Nữ Hiệp Sĩ tra kiếm lại vào bao.
Cô ta cố làm ra vẻ ngầu, nhưng thực tế chẳng gây ra được mấy sát thương cả.
Mặc dù có bị tha hóa, hắn vẫn là một Anh Hùng, và có cả 2 loại Curse Series lận đấy.
Cũng phải nói rằng đây đúng là một trận cận chiến suýt sao đáng kể của Nữ Hiệp Sĩ.
Cơ mà, nếu cô ta ăn phải một đòn của Ren, chắc có lẽ cô ta sẽ bị chẻ làm đôi quá?
Mà, cô có làm thật tốt đi nữa, nhưng nếu dân chúng, Vua hoặc Nữ Hoàng phán án tử hình cho hắn ta thì chuyện này chả còn ý nghĩa gì cả.
Bồi thường cho tội lỗi thì tốt thôi, nhưng cái giá phải trả có thể chính là mạng sống của mình.
À thì, với tôi thì sao cũng được.
“U... Guha...”
Ngay sau đó, Ren té xỉu và ngã ập xuống đất.
Ô, hắn bị hạ gục trông cứ như trong một bộ anime vậy.
“Đừng cố trốn chạy khỏi tội lỗi mình đã phạm. Tôi sẽ đứng chắn trước mặt cậu mỗi khi cậu cố bỏ chạy.”
“U...”
Vẫn nằm gục trên mặt đất, nước mắt lăn dài trên mặt Ren.
Hắn bất tỉnh rồi à? Hắn cũng chẳng nhúc nhích gì cả.
Đại kiếm biến trở lại hình dạng bình thường. Cảm giác đáng sợ cũng biến mất.
“Xong rồi chứ?”
“Đừng có nói cứ như tôi đã kết liễu cậu ta thế!”
Nữ Hiệp Sĩ trừng mắt nhìn tôi.
“Đánh đòn tâm lý à, cô cũng có khiếu lắm đấy.”
“Cách nói gây khó chịu này...”
Thực sự, hắn ta chẳng phải bị đánh bại về mặt thể xác.
“Iwatani-dono không hề trốn chạy khỏi tội lỗi của mình.”
“Cô đang khen ta đấy à?”
“Không phải! Chẳng những không bỏ chạy, ngài còn cố ý chất chồng thêm tội lỗi nữa. Bản chất của ngài còn ‘khó đỡ’ hơn cả Kiếm Hiệp Sĩ.”
“Ta không biết đấy.”
Nữ Hiệp Sĩ thở một hơi thật dài.
“Tại sao một người như vậy lại đi cứu người khác chứ... Đối với tôi, Iwatani-dono là một bí ẩn cực lớn, tôi còn chẳng có chút tự tin nào sẽ cải tạo được ngài.”
“Cái tạo? Để làm gì?”
“... Giờ tôi đã hiểu nỗi khổ của Raphtalia rồi. Rất xin lỗi, Raphtalia, điều em nhờ có vẻ như đúng là bất khả thi...”
Raphtalia, em đã nhờ cái con người ‘cứng đầu’ này cái gì vậy chứ?
Mà kệ đi. Có hỏi ra thì chắc cũng chẳng có gì hay ho đâu.
“Được rồi, có vẻ như Ren đã bị hạ, nên tôi sẽ giữ lời hứa. Quản lý hắn sẽ là việc của cô.”
“Lời hứa nào chứ? Chẳng phải ngài chỉ lừa tôi sao!”
“Hahaha.”
“Đừng có cười!”
Trong lúc đó, Atlas cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thực tình, con nhóc này chẳng đáng tin cậy chút nào.
Nói rằng muốn trở thành cái khiên của tôi chỉ là giấc mơ trong giấc mơ mà thôi.
“Fuee... Chúng ta sẽ làm gì đây?”
Rishia vừa nhìn quanh vùng đất vốn bị thiêu cháy mà bây giờ đã trở thành một biển thối rữa.
“Tất nhiên là, chúng ta chuồn thôi.”
“Iwatani-dono!”
“Vậy cô muốn ta làm gì? Kẻ gây ra chuyện đó là tên Kiếm Hiệp Sĩ kia kìa. Cô là người giám hộ của Ren mà. Tự đi mà gánh trách nhiệm đi!”
“Muu... Sao lại thành như thế này vậy? Haa... Tôi sẽ báo cáo lại cho Nữ Hoàng và yêu cầu thanh tẩy vùng đất.”
Nữ Hiệp Sĩ ôm đầu nói.
“Ta tin tưởng vào cô.”
“Tại sao lại làm ra vẻ trịnh trọng như vậy, Iwatani-dono!?”
“Bởi vì cô là người chịu trách nhiệm. Dù sao, truy cứu trách nhiệm đúng là rất vui. Có càu nhàu gì thì cứ nói với tên Ren khi hắn đã tỉnh lại ấy.”
Cái đó thường gọi là chức vụ quản lý trung gian.
Sau vụ này, có lẽ Nữ Hiệp Sĩ sẽ bắt đầu kiểu sống với đủ stress đến mức bị loét bao tử luôn.
“Ngài có cần phải xát thêm muối vào vết thương không vậy!?”
Và trong khi trò chuyện và mỉa mai, chúng tôi mang theo Ren đã bất tỉnh và dịch chuyển về làng.
Tôi không rõ mình có nên đem Ren tới Lâu Đài hay không, nhưng khi mà Ren vẫn chưa hồi phục lại ý thức, thì rõ là ngớ ngẩn.
Chú thích
[1] Dương Viêm: Sương Mù do nhiệt.
[2] Stark Verfall (tiếng Đức) nghĩa là “sự suy đồi mạnh mẽ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...