“Ah!”
Khi chúng tôi và đứa nô lệ mới tộc Lemo đang dùng bữa, một âm thanh lớn từ bên ngoài nhà hàng đập thẳng vào tai tôi.
“Nii-chan đang ăn kìa!”
Khi tôi ngó qua, Kiel đang chỉ vào tôi từ phía bên ngoài nhà hàng.
“Không công bằng, như thế là vụng trộm! Em cũng muốn ăn!”
“Nhóc chỉ nói vậy vì xiên thịt trên tay ta thôi.”
Tôi đã dúi cho tụi nhóc một ít tiền và một khoảng thời gian tự do để ăn mừng đợt Thăng Cấp mà chúng mong ngóng từ lâu.
Miễn là có tiền, thì chúng vẫn có khả năng ăn ở chỗ này.
Nhưng, đừng nên vòi tôi thịt xiên từ quầy hàng sau khi đã ăn rồi chứ.
“Không được à~?”
“Kiel-chan, dừng cái cách nói chuyện ích kỉ đó lại đi.”
“Đừng có thêm ‘chan’ vào tên của tớ!”
Lại là cái chuyện này. Rắc rối thật.
“Hửm? Đứa trẻ này là ai vậy?”
“Eeep...”
Giật mình, đứa trẻ nô lệ tộc Lemo cuộn tròn lại như trái bóng.
Tuy không có vẻ là nhát gan, nhưng... Nó rất ngại người lạ.
“À, nhóc này là nô lệ mới đấy.”
“Ra thế! Khiên-niichan có thể sẽ nói ra mấy thứ đáng sợ, nhưng ngài khá dễ tính đấy, nên không sao đâu.”
“Ê ngươi...!”
Dám nói xấu người khác ngay trước mặt như thế...
“Cậu tên là gì?”
“... Imia Lucullan Lisella Tereti Quariz.” (Tên dài khiếp -_-)
Tên gì dài vãi! Khó nhớ quá.
“Vậy thì Imia. Cậu là con trai hả?”
“Không phải...”
Một con nhóc nữa à. Và tôi đã nghĩ nó là con trai. (-_- bác này chắc ace của thằng Rudeus)
Tôi chẳng muốn quan tâm nữa.
“Mà cậu không được hư hỏng nhé. Tớ và Raphtalia-chan sẽ không cho phép điều đó đâu.”
“V-Vâng.”
“Chỗ chúng ta sắp đến là nơi mà nếu chăm chỉ làm việc, thì cậu sẽ có thể nhận được ưu đãi tốt hơn, nhưng chỉ trong những việc mà cậu đã làm thôi, vì thế hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ nhé!”
Kiel vụng về giải thích và nở nụ cười với Imia.
Có tiến bộ đấy.
“Và giờ, Niichan. Đưa cho em vài xiên thịt đi.”
“Dẹp đi.”
Sau cùng, mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Con nhóc chỉ đơn giản là muốn trêu tôi thôi, cái con chuột nhắt chết dẫm này.
“Thế mấy đứa khác đâu rồi?”
Kể từ cái lần đầu Kiel ăn thức ăn của tôi, về sau cứ mỗi lần thấy tôi là con nhóc cứ vòi tôi cho ăn mãi. Cho ta nghỉ ngơi đi chứ.
“Họ đã đi mua sắm cùng với số tiền mà Niichan đưa rồi. Hình như là sắm sửa quà lưu niệm với vài món linh tinh gì đấy.”
Nghiêm túc chứ, tôi tự hỏi tôi đang làm cái gì đây?
Việc của tôi là phải quản lý mảnh đất của mình, thế mà giờ có cảm giác như tôi đã trở thành anh cả chăm sóc cho lũ nhóc vậy.
“Hừm, chúng ta sẽ tập trung tại cổng của thành phố lâu đài. Và tuyệt đối không được đến muộn.”
“Em biết rồi mà.”
Con nhóc Kiel rời đi, và đời không như mơ. Trước khi đi, con nhóc nói với lại:
“À phải rồi, bạn của Firo tuy có chút kiêu ngạo, nhưng cậu ấy cũng thú vị phết!”
Melty... Cô ta lại trốn ra lâu đài để chơi đùa rồi.
Tôi tự hỏi rồi cô ta sẽ trở thành người cai trị đất nước như thế nào đây.
Có vẻ Imia cũng đang trong tâm trạng tốt và trở nên vui vẻ hơn.
Hệt như Raphtalia ngày trước vậy.
“Vâng!”
*Măm* Măm* Imia nhanh chóng nuốt hết phần ăn trẻ em của mình.
Theo cái cách ăn uống như thế này thì, con bé có vẻ như sẽ được xếp vào cùng team với Firo đây.
Sau bữa ăn tại nhà hàng, chúng tôi ghé đến tiệm vũ khí.
“Ồ, không phải cậu trai đây sao? Cũng được một khoản thời gian rồi nhỉ!” [i]
“Mới có hai tuần thôi mà.”
“Vậy cũng là lâu rồi đấy.”
“À... Là về những chiếc khiên mà tôi đã yêu cầu lúc trước nhưng... Tiền thì vẫn...”
Rất khó để nói ra điều đó. Rằng tôi không có tiền, nên tôi sẽ chỉ sao chép nó thôi.
“Ồ, ta cũng muốn bàn chuyện đó với cậu đây.”
Lão Già có vẻ như cũng đang cảm thấy khó mà mở lời. Bầu không khí thật nặng nề.
“Hiện tại thì yêu cầu của cậu vẫn chưa được hoàn thành.”
“Tôi hiểu... Vậy dược rồi.”
“Ta sẽ nói thẳng luôn. Ta đã nhận số nguyên liệu từ quốc gia, nhưng không hiểu sao tất cả chúng đều quá cứng rắn.”
“Ho...”
“Nếu ta rèn chúng thành vũ khí, thì khá dễ dàng khi thêm vào các hiệu ứng hay những tùy chọn đặc biệt, và vì nguyên liệu quá cứng, nên ta chỉ có thể mài chúng thành hình dạng phù hợp với một món vũ khí.”
Hừm... Coi bộ một phần việc gia công cũng khó phết nhỉ...?
Thực sự thì tôi chưa từng ngó qua mấy tiệm vũ khí khác nên tôi không thật sự hiểu lắm, nhưng cái cửa tiệm này có vẻ như có một chút thu hút.
Tôi nhớ rằng mấy cây giáo với kiếm khá là bắt mắt.
Đằng đó là một thanh gươm trông hệt như cái mai rùa. Vậy ra hình dạng đó là do được mài sao?
“Tuy vậy, ta cũng tự hỏi chúng có được gọi vũ khí không nữa. Chẳng cần nhiều đến kỹ năng. Tồi tệ nhất, một món được rèn một cách vụng về thì có thể nó sẽ nằm gọn ở một vựa ve chai.” (^^)
“Ông có nói quá không vậy?”
“Ừm thì, nó đáng lẽ phải phụ thuộc vào kĩ năng của người chế tác, nên ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Mặc dù chúng thực sự không thể dùng để chế áo giáp được.”
“Vậy sao?”
“Phải. Hình như loại vật liệu này không tương thích được với tính năng Khí Động. Và cũng không có hiệu ứng gì cả.”
Tính năng Khí Động à. Nếu không lầm thì, hình như đó là chức năng giúp một bộ giáp nặng trở nên nhẹ hơn.
Điều này là do hiệu ứng đặc biệt mà cái khiên có. Tôi nhớ ra cái hiệu ứng Trường Trọng Lực.
Cái hiệu ứng chuyên dụng dùng một trường trọng lực này có một xác suất khá cao được xuất hiện trong chuỗi Khiên Linh Quy, và dường như khả năng của năng lực này là làm nổi vật thể lên rồi thả rơi xuống.
Nếu thứ năng lực đó giúp nâng cao được hiệu ứng của chiếc khiên, thì đến cả Firo sẽ khó mà chạy nhảy loanh quanh được.
Thực tế là nếu vật liệu của con Linh Quy có dù chỉ có một chút năng lực của cái hiệu ứng này thôi, thì khả năng tương thích của chúng với tính năng Động Khí sẽ phải tệ lắm.
“Và về bản chất, đống nguyên liệu kia rất nặng. Ta có thể xoay sở chế tạo một thanh kiếm hay thương gì đó nếu chúng là loại nguyên liệu chỉ chuyên chế tác vũ khí, nhưng còn về giáp phục thì lại khác.”
Bản thân cái mai của con Linh Quy chả có công dụng nào khác ngoài việc ngăn chặn các đòn tấn công... Tuy vậy, nó rất nặng.
“Kể ra thì cũng có cách để khiến nó mỏng hơn, nhưng nhóc biết đấy... Sức mạnh phòng thủ cơ bản sẽ bị giảm đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Quả là thứ nguyên liệu khó chịu. Theo tôi thì, nó không hề hoàn hảo.
Lão già đưa tôi vào khu vực bên trong của tiệm và tôi nhìn vào mấy bản nguyên mẫu vũ khí của ông ấy.
“Nó đây hả?”
“Ờ.”
“Tôi cầm thử nó được chứ?”
“Cứ tự nhiên.”
Một cái khiên bình thường được chế tạo từ mai Linh Quy, nhưng trông nó khá lớn và kềnh càng.
Tôi nghĩ là tôi sẽ thử nhấc cái khiên lên để kiểm tra, nhưng nó lại quá nặng. Tôi đáng ra có cả sức mạnh giữ được cả chân của Linh quy thế mà giờ lại... Mà có phải đây chỉ đơn giản là một sức mạnh huyền diệu có được từ chiếc khiên?
Không phải là tôi không thể nâng cái khiên lên, nhưng sẽ rất là khó khăn để có thể chiến đấu như thế này.
Tôi không thể dùng cái khiên này rồi.
Chỉ mới đặt xuống mà cái khiên đã tạo ra một tiếng *uỳnh* rõ to với nền đá.
Và, nền nhà bên dưới cái khiên xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Nó cũng không kích hoạt được Sao Chép Vũ Khí.
Nói cách khác, hệ thống không coi nó như một chiếc khiên. Các tiêu chuẩn hơi khó hiểu, nhưng trông nó có lẽ giống như một... Bức tường hơn.
Tuy nhiên, có một phản ứng nhỏ, nên tôi cảm thấy như là một đường làn mỏng manh.
“Nó thế nào?”
“Cứ như nó không phải là một chiếc khiên vậy.”
“À, toàn bộ mấy cái đó là sản phẩm lỗi đấy.”
“Còn thứ gì khác không?”
“Nó đây.”
Và thứ ông ấy đưa tôi là một cái khiên mỏng, bán trong suốt được chế tác từ mai Linh Quy. Nó trông thật lộng lẫy.
Tôi cố giữ nó trong một thời gian. Trọng lượng không đến mức không thể cầm được. Và có vẻ dễ sử dụng.
Tuy vậy... Hử? Cái khiên của tôi lại không có chút phản ứng nào cả.
“Ài đúng như ta nghĩ, thậm chí cả nhóc cũng thấy là có vấn đề.”
“Ông nói vậy là sao?”
“Về cái khiên này, ta đã tập trung vào việc khiến cho nó càng nhẹ càng tốt. Đổi lại, nó hầu như mất hết toàn bộ sức mạnh phòng thủ. Và bị đập nát chỉ trong một nốt nhạc.”
... Wow. Hàng dùng một lần. Hoặc tôi nên nói, thứ này là đồ khựa chính hãng...
“Thế nó không phải là một cái đĩa à?”
“Thậm chí nếu nhóc có nói thế, ta cũng chẳng thể bắt bẻ gì được. Khi mới đúc ra em nó, ta đã nghĩ trông nó giống một thứ gì đó được trưng bày trong mấy cái cửa hàng lưu niệm và ta đã muốn khóc.”
“Mà trông nó nặng hơn cái vẻ bề ngoài nhiều đấy.”
“Đúng chứ? Nó được làm từ những loại nguyên liệu có đặc tính rất mạnh đấy.”
“Cả hai đều quá cực đoan, ông còn thứ dung hòa tốt hơn không?”
“Mấy cái đó cũng chỉ như vậy thôi. Không biết sao, đến khi độ dày vượt quá một mức nhất định thì trọng lượng của nó không thay đổi nữa.”
“Ể?”
“Nếu ta làm cho cái đĩa này dày hơn chút nữa, trọng lượng của nó cũng vẫn vậy. Trọng lượng của nó tương xứng với kích cỡ. Tuy nhiên, ta muốn thử chế tác một cái khiên nhỏ hơn, nhưng khi đó thì cánh tay cậu sẽ trở nên nặng lắm.”
... Thật khó xử lý.
Chẳng lẽ tự các thành phần bên trong cái khiên phát động trọng lực?
“Khó khăn thật.”
“Phải, nhưng trực giác của ta mách bảo rằng nó có thể tạo ra được một thứ gì đó rất tốt. Vì thế chờ đợi chính là hạnh phúc, chàng trai à.”
“... Tôi hiểu. À phải rồi, đây là về chiếc khiên, nhưng-”
Tôi giải thích cho Lão Già lưu ý đến mấy vật phẩm cần thiết cho việc tăng cường những nguyên liệu của Linh Quy. Có lẽ sẽ có cái gì đó hữu ích.
“Ta hiểu rồi... Quả là một câu chuyện thú vị, có lẽ như thế tốt hơn so với việc chế tác với chỉ nhiêu đó nguyên liệu.”
“Thực ra thì tôi sẽ nhận được từng phấn số nguyên liệu đó, nên tôi có thể chuyển một ít cho ông sau.”
“Được rồi. Ta cũng sẽ cố gắng thử thêm nhiều cách khác nữa.”
Và, trong khi nói vậy, hai người chúng tôi trở ra từ phía bên trong cửa tiệm.
Raphtalia và Imia đang ngồi đợi ở gần lối vào.
“À phải rồi, trông như nhóc lại mang tới thêm một nô lệ Thú Nhân nữa nhỉ.”
“Vâng, có vẻ con bé này xuất thân từ một chủng tộc có đôi tay khéo léo, nên tôi hốt luôn con bé.”
“Ồ, vậy ra cô bé này sẽ trở thành người học việc của ta sao?”
“Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó lúc này. Mà đợi đến khi tôi tập hợp và nâng cao năng lực cho chúng đã rồi tôi sẽ mang vài đứa đến chỗ ông sau.”
“Hiểu rồi. Vì đó là cậu nên ta mới đợi đấy.”
“Sẽ sớm thôi. Nên xin hãy đợi thêm một thời gian nữa.”
“Ta rất nghiêm khắc đấy.”
“Có gì hãy bắt chúng làm việc siêng năng, nhưng xin đừng có phân biệt đối xử.”
“Ta sẽ không làm mấy việc như thế đâu.”
Có vẻ như từ đầu ông ta không phải xuất thân tại đất nước này, và tôi không muốn trông thấy cảnh lão già phân biệt đối xử hay làm cái gì đó đại loại thế đâu.
Vì vậy, đó là câu trả lời mà tôi muốn nghe.
“Cũng vì thú nhân khi làm kẻ thù thì khá đáng sợ. Nhưng khi đã là đồng minh, họ rất đáng tin cậy. Nếu là cô bé đó, thì ta nghĩ nên trang bị một thanh trường kiếm.”
“Nói tới vấn đề đó, vũ khí của Rishia đã hoàn thành chưa?”
“Ờ, vũ khí cải tiến với số tiền mà ta nhận được từ quốc gia hả. Xong xuôi hết rồi.”
Lão già lôi một thanh kiếm từ dưới quầy lên.
Speckle Rapier
Chất lượng: Tốt
Thuộc Tính: Tăng Agility, Tăng Magic, Chống Vấy Máu
So món này với thanh kiếm của Raphtalia, thì cái thuộc tính có hơi cùi hơn chút.
Dù gì thì, từ đầu nó vốn là một cây thương mà, nên có vẻ như nó sẽ xuống cấp nếu ta tái chế nó lại.
“Vậy tôi sẽ lấy nó.”
“Được rồi. Ghé lại đây bất cứ khi nào nhóc muốn nhé.”
“Tôi muốn đến đây vào lúc trong túi rủng rỉnh tiền hơn. Chứ không thể nào cứ đến chùa mãi được.”
“Hahaha, mỗi khi nào nhóc trưng cái thái độ đó ra, thì cứ như là ta lại có động lực làm việc chăm chỉ hơn vậy.”
Lão già trả lời lại một cách hài hước.
Mấy lời của lão luôn làm tôi cảm thấy nhẹ nhỏm. (Thế là yêu rồi đây: V)
“Và cũng nhờ nhóc hay lui tới nơi này mà ta có mới có thể làm ăn phát đạt đấy.”
“Ồ, vậy ra ảnh hưởng đó đang tỏ rõ ra à.”
“Tất nhiên. Đến mức khiến ta phải gặp khó khăn do bận rộn đấy.”
Số trang bị được treo trong tiệm đã được bán đi đáng kể.
Cảm giác như là việc sản xuất không theo thể kịp vậy.
“Số hàng mà ta tích lũy được trong một khoảng thời gian trước đã cứu ta đấy.”
“Nghe thật là đáng ghen tị.”
“Nghĩ đến thì, cửa hàng dược phẩm đã bị cửa hàng ma thuật cưỡng bách phải dời đi. Có tay nhóc nhúng vào việc này phải không?”
“Là vậy à... Vậy là cửa hàng ma thuật đã thành công rồi nhỉ.”
Cuối cùng cái ông già bướng bỉnh, cứng đầu đó đã bị vớt đi rồi.
Nhờ vậy mấy nhóc nô lệ đã có thể được dạy về dược phẩm.
“Ta cũng có nghe được vài thứ mà mình không muốn nghe chút nào...”
“Tiếp theo là...”
“Cái bà đó. Mà làm ơn dừng việc chiêu mộ của nhóc lại đi.”
“Hahaha.”
“Cũng ngừng cái điệu cười giả dối đó lại luôn.”
Ước gì lão già cũng đến chỗ của tôi nhỉ.
Khi tôi nhìn lão như muốn ám chỉ điều đó, ông ấy thẳng thừng từ chối nó bằng cách quay đi.
“Ừm... Họ đang nói về việc gì thế?”
“Suỵt... Họ đang ở giữa cuộc bàn luận quan trọng. Hãy cứ đợi họ thôi.”
“V-Vâng...”
Chú thích
[1] Trong bản Jap, Lão Già gọi Naofumi là An-chan. An-chan khi người lớn tuổi hơn dùng mang nghĩa chàng trai, cậu nhóc, thằng nhóc,... Còn với người nhỏ tuổi hơn dùng (thường là nữ) mang nghĩa thân thiết, gần giống như Aniki/ Nii-chan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...