Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt


Sáng sớm ngày hôm sau, Đại tá Hải Quân Le Couriault du Quilio dẫn theo đại quân đến tiếp ứng, nhìn đoàn quân tiên phong hơn ngàn quân bị đánh cho tơi tả và kiệt sức ở Kênh Trạm mà thất thần sửng sốt.

Sau khi nghe Trung tá Desvaux báo cáo lại diễn biến trận đánh thì bắt đầu trầm ngâm.
Cuộc chiến Định Tường không dễ dàng như trong tưởng tượng, chỉ trong mấy ngày đầu của cuộc chiến mà cụm quân phương Nam của Pháp đã mất đi gần một phần tư quân số, đây được coi là thiệt hại đáng sợ, bởi vì với quy mô và sức mạnh như thế cho dù là người Pháp có tấn công thẳng tới Thiên Tân của nhà Thanh thì trận đánh cũng không khốc liệt tới mức độ đó.
Dựa vào tình hình thực tế chiến trường.

Bây giờ Quilio có hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục tập trung toàn bộ quân chủ lực, tấn công Mỹ Tho, trung tâm kháng chiến của quân ta, chiếm được Mỹ Tho có ý nghĩa là cắt rời sự liên hệ của các lực lượng kháng chiến ở các tỉnh miền Tây Nam kì đối với trung tâm kháng chiến ba tỉnh Miền Đông.

Tuy nhiên trong điều kiện tình báo chưa rõ ràng, Quilio không chắc chắn rằng quân Việt còn bao nhiêu lực lượng tinh nhuệ sẵn sàng liều chết chiến đấu bảo vệ Mĩ Tho, trong thâm tâm của Quilio thì một đồn phòng ngự trên tuyến phòng ngự mà có thể tập trung đội quân đặc biệt tinh nhuệ như vậy thì khi tấn công Mĩ Tho quân Pháp sẽ phải đối mặt với lực lượng đông đảo thiện chiến gấp nhiều lần, và quân Pháp rất có thể sẽ bị sa lầy ở Mỹ Tho.
Lựa chọn thứ 2 là đánh chắc tiến chắc, lợi dụng ưu thế hải quân, tiến hành bao vây chặt đứt các con đường tiếp tế của quân Việt, chờ đợi đội quân thiện chiến của Charner sau khi giải quyết xong quân Việt trong đồn Chí Hòa sẽ nam hạ, dồn lực đánh Mỹ Tho, đây là chiến lược an toàn, và hiệu quả nhất của Pháp có thể có lúc này.
Sự chần chừ của Quilio chỉ diễn ra trong hai ngày, đến khi thông tin về việc đánh chiếm đại đồn Chí Hòa gặp bất lợi, quân Pháp không thể dễ dàng triệt hạ được đội quân Việt tinh nhuệ phòng thủ ở đây, và đã kiệt sức sau nhiều lần tấn công bất thành.
Charner thậm chí phải đối mặt với sự thật là chiến lược của cuộc tổng phản công lớn của Pháp bước đầu đã thất bại.

Quilio được lệnh là bắt buộc phải mở cuộc tấn công về hướng Mĩ Tho, bằng bất cứ giá nào, phải chiếm được nơi đây, hòng bảo vệ sườn trái cho cụm Quân Trung tâm của Pháp trước các mối đe dọa của lực lượng Hồng Vệ Binh các tỉnh Miền Tây.
Mệnh lệnh đến nơi quân Pháp do Quilio chỉ bắt đầu tập trung lại chuẩn bị mở cuộc tấn công lớn vào Mĩ Tho, hòng tiêu diệt quân Việt phòng thủ tại đây.
Thế nhưng Quilio không biết rằng chính sự chần trừ trong hai ngày đó đã tạo điều kiện cho quân Việt ổn định nội bộ rối ren của mình đồng thời thống nhất lực lượng và tăng cường phòng thủ.
Hai ngày trước, khi mà Thiên Hộ Dương hộ tống đồ Trường và dẫn dắt tàn quân rút về Mĩ Tho đã gây hoang mang tột độ cho toàn bộ quan lại và quân đội đang đóng ở Mĩ Tho.

Toàn bộ đội quân cả phòng ngự và tiếp viện trên dải phòng ngự kênh Trạm có tổng quân số hơn 2000 người, đánh một trận số người trở về không quá 500, rất nhiều người khi về đến Mĩ Tho đã kiệt sức và vì vết thương chuyển biến nặng mà chết, cơ bản là với điều kiện y tế hiện tại thì các vết thương nặng hầu như không có khả năng cứu chữa, thậm chí vết thương nhẹ thế nhưng khi bị nhiễm trùng cũng có thể lấy đi tính mạng binh lính.
Nhìn đội tàn quân và sự thương vong thảm trọng của quân Việt, Tổng đốc Nguyễn Công Nhàn và Án Sát Huỳnh Mẫn Đạt, sợ hãi dẫn theo thân tín bỏ trốn về Kiến Đăng.
Còn Tuần Phủ Nguyễn Hữu Thành và phó Đề Đốc Đặng Đức cũng cho quân rút vào thành.
Tuy nhiên khi thấy sức mạnh của quân Pháp hùng hậu quá, sợ hãi trước thế giặc Tuần Phủ Nguyễn Hữu Thành vội vàng ra lệnh thiêu hủy toàn bộ kho tàng và dinh thự rồi dự định cùng với Đặng Đức thu gom vũ khí tài liệu rồi rút quân về Vĩnh Long.
Từ đây cuộc nội chiến trong thành Mĩ Tho bùng nổ.
Đồ Trường, Thiên Hộ Dương và Quản tu cùng với đội tàn binh hơn 400 người sau khi về đến thành Mĩ Tho thì ngay lập tức sửa soạn cho một cuộc chiến tử thủ Mĩ Tho, nhưng gặp phải một thành Mĩ Tho đang hoang mang rối loạn tưng bừng,
Thiên Hộ Dương quả thật là tức thổ huyết, trong khi các anh em binh sĩ Hồng Vệ Binh chiến đấu liều chết chặn giặc, tử chiến đến người cuối cùng, thì ở Mĩ Tho người ta lại không hề tăng binh tiếp viện, không tăng viện thì cũng thôi đi lại không hề có chút ý chí chiến đấu, tăng cường phòng thủ mà lại loạn xạ bỏ thành mà chạy, điều này làm cho đồ Trường cũng tức điên, đồng thời cảm thấy bi ai cho đội quan quân triều đình, thử hỏi với quan lại quân đội như thế thì làm sao có thể chiến đấu chống giặc bảo vệ quê hương đây cơ chứ.
Nhìn dòng loạn quân đang thừa dịp rối loạn mà đốt phá linh tinh khắp Mĩ Tho gây họa cho bách tính, với danh từ mĩ miều là tiêu thổ kháng chiến, quyết không để lại cho giặc một hạt gạo, một căn nhà nguyên lành mà đồ Trường tức đến sôi máu, vết thương liền bị vỡ ra, máu chảy be bét, khuôn mặt đồ Trường bỗng trở nên vặn vẹo,
Rút cương đao, đồ Trường hét lên với đám tướng sĩ còn sống.
-Nhân danh Kỉ Vương vạn tuế, kẻ nào cướp phá đốt Mĩ Tho, giết không tha,
400 tàn quân cùng rầm rầm hò reo ủng hộ, khí thế như rồng:
-Giết
-Giết...
Loạn quân sợ hãi, nhìn đồ Trường cùng đội quân như lang như hổ đang gào thét rung trời,
Đó chính là đội quân đã bò từ đống xác chết mà ra, khí thế và sát khí của họ không phải là thứ mà đám binh sĩ gà mờ yếu nhược của triều đình có thể chịu đựng nổi,
Sau khi liên tục chém giết hàng chục tên loạn binh thì tình hình rối loạn của Mĩ Tho đã bắt đầu lắng lại, mọi người đều sợ sệt mà nhìn đội quân toàn thân đều là máu kia lòng đều run sợ.
Tuần Phủ Nguyễn Hữu Nhàn cùng phó Đề Đốc Đặng Đức đang thu dọn đồ đạc nghe tin liền vội vàng chạy đến.
Nhìn hiện trường mấy ngàn quan quân lùi lại trước mấy trăm tàn binh mà run sợ trong lòng, nhìn mấy chục cái xác không đầu của binh sĩ không dám nặng lời mà chỉ nhỏ giọng đến khuyên:

-Tử Kiến ( Tên chữ của đồ Trường) cớ sao lại không tuân theo thượng mệnh, lại đi giết hại đồng liêu, trong khi giặc giã sắp đánh tới nơi không đoàn kết lại mà lại giở thói hung hồ, chẳng nhẽ không sợ triều đình trị tội hay sao.
Đồ Trường thành đao nhuốm máu, khuôn mặt trắng bệch, vết thương chưa khô đang không ngừng rỉ máu, nhìn Tuần Phủ Nguyễn Hữu Nhàn gằn giọng.
-Tuần phủ đại nhân còn biết đến thượng lệnh sao.
-Mệnh lệnh của Kỉ Vương là tử chiến không lùi, cớ sao khi giặc chưa đánh đến nơi lại hoảng hốt bỏ chạy, chả nhẽ trong mắt Tuần phủ đại nhân không có Kỉ Vương, không có bá tính trăm họ.

Dung túng binh sĩ đốt phá Mĩ Tho, hiếp giết bá tánh đó là việc mà quan quân nên làm hay sao.
-Không lẽ Tuần Phủ đại nhân chính là nội gián của giặc, cố ý như vậy hòng để giặc không tốn một mũi tên hòn đạn chiếm lấy Mỹ Tho, đó là tội chứng mưu phản rành rành, mỗ đây nhất định sẽ tâu chuyện này với Kỉ Vương, với triều đình, nghiêm trị .
Nghe bị chụp mũ phản tặc như vậy Tuần Phủ Nguyễn Hữu Nhàn dù có hiền hòa đến đâu cũng biến sắc, chỉ mặt đồ Trường quát to:
-Láo toét, ngươi chỉ là một tên thầy đồ,dám nói chuyện với bản quan như vậy hay sao, người đâu mau mau lôi tên nghịch tặc này ra chém cho bản quan.
Thế nhưng mấy ngàn quân triều đình không ai dám tiến lên một bước, nhìn những cây đao nhuốm máu của đội quân kia mà lòng run rẩy, đội quân yếu nhược triều đình khi đối mặt với các chiến sĩ lang sói đã từng trải qua máu lửa của đồ Trường không khác gì đàn cừu non đối mặt với ác lang, mặc dù quân số đông hơn nhiều lần, mặc dù quân đồ Trường ai ai cũng mình đầy thương tích, thế nhưng khí thế và sát khí tỏa ra khiến cho không kẻ nào giám có hành động.
Nhìn tình cảnh đó, tuần phủ Nguyễn Hữu Nhàn và Đặng Đức sợ hãi, Đặng Đức vội vã thét lệnh cho đám thân binh.
-Người đâu, bắt lấy đám nghịch tặc này cho bản quan.
Nhìn mấy chục tên thân binh đang ùa lên, đồ Trường ánh mắt lộ vẻ khinh biệt.

Lưỡi đao chỉ về phía trước thét lớn.
-Giết, phản tặc bán nước.
Mấy trăm tàn binh đồng thanh hô to:

-Giết.
Tiếng hô rung trời, trấn động trong lòng đám binh sĩ quân triều đình.
Đội tàn binh của đồ Trường nhanh chóng lập đội hình chiến đấu, triển khai sang hai bên cánh lao thẳng vào đám thân binh của phó đề đốc Đặng Đức.
Phải nói những tàn binh này mặc dù đã kiệt sức, thế nhưng ý chí chiến đấu đang trào dâng, trải qua chém giết thảm khốc, sự phối hợp của họ là vô cùng chặt chẽ, kết hợp với quân số hoàn toàn áp đảo, chiến thuật tràn ngập của họ rất nhanh chóng thu được hiệu quả, chỉ trong thời gian một chén trà, mấy chục thân binh của đề đốc Đặng Đức đã bị bao phủ bởi làn sóng người và rồi trở thành những cái xác bị băm vằm be bét máu.
Đặng Đức đang gào thét chỉ huy thân binh xông lên thì lấy một kẻ toàn thân là máu tiến tới trước mặt, lưỡi đao của kẻ đó đã bị sứt mẻ đến không nhận ra.
Tuy nhiên ánh mắt thì lại vô cùng khủng bố, đó là ánh mắt của loài sói khát máu.
Hét lớn một tiếng, Đặng Đức vung kiếm đâm tới, đồ Trường khinh miệt nhìn tên quan quân là Phó Đề Đốc.

Liền vung đao chém tới, thể lực của đồ Trường đã cạn kiệt, thế nhưng người đã trải qua huấn luyện ma quỷ của Hồng Đĩnh, lại đã có kinh nghiệm thực chiến như đồ Trường liền không thèm coi trọng sức chiến đấu của quan quân triều đình.
Quan quân triều đình thiếu nhất cái gì, chẳng phải là vũ khí, mà là tinh thần chiến đấu quyết tử, dám mạng đổi mạng với quân thù, khi đối mặt với quân địch càng sợ chết thì lại chỉ càng chết nhanh mà thôi.
Quả nhiên, khi thấy đồ Trường không hề vung đao ra đỡ mà chỉ toàn lực bổ một đao, thề rằng dù có bị kiếm xuyên tim thì cũng phải chém Đặng Đức thành hai nửa, rốt cục Đặng Đức bắt đầu thấy sợ hãi.
Trời ơi, Kỉ Vương là người như thế nào, mà lại có thể đào tạo ra những tên điên như vậy cơ chứ.
Sợ hãi cái chết, và không dám đổi mạng khiến cho Đặng Đức buộc phải biến chiêu từ đâm thành quét , sau đó là đỡ đòn bị động.

Thế nhưng đồ Trường hầu như không thèm nhìn mà chỉ toàn lực bổ một đao, rút cuộc Đặng Đức đành phải chịu thua đem kiếm ra đỡ.

Tiếp theo đó là hơn mười đao toàn lực của đồ Trường toàn bộ đều là bộ dáng đổi mạng, rút cục cây kiếm của Đặng Đức không chịu nổi mà gãy đến tận chuôi, tay cầm kiếm của Đặng Đức bủn rủn, chơ mắt nhìn một đao của đồ Trường chém vào cổ mình.
-Phốc! âm thanh trầm đục, một cái đầu bay lên, máu từ cổ phun ra xối ra xung quanh, thân hình không đầu của Đặng Đức rút cuộc không chống chịu được nữa đổ sụp xuống.
Toàn trường im lặng đến độ cái kim rơi có thể nghe tiếng.
Giết người rồi, đồ Trường đã giết mệnh quan triều đình, đây chính là đại tội, thế nhưng đồ Trường không hề quan tâm điều đó.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám quân triều đình.

Ánh mắt đó khiến cho tuần Phủ Nguyễn Hữu Nhàn lạnh người, đó là ánh mắt của loài ác lang, Nguyễn Hữu Nhàn khẳng định nếu như hiện giờ chỉ cần nói một câu không hợp ý, nhất định cái thi thể không đầu tiếp theo sẽ là của mình.
Đồ Trường ngạo nghễ nhìn toàn quân triều đình, thét lớn.
-Thiên hộ Dương cùng Quản Tu nghe lệnh, dẫn 400 quân thành lập đội đốc chiến, bất kể là ai hễ có ý định sợ chiến bỏ thành liền giết, lâm trận bỏ chạy giết, gian dâm cướp bóc bách tính giết.
-Tất cả tập trung lại chuẩn bị gỗ đá, mài sắc vũ khí chuẩn bị chiến đấu, cùng sinh cùng tử với thành Mỹ Tho.
Đồ Trường dẫn theo một nhóm người còn lại về dinh tuần phủ, bắt đầu thương thảo chuyện phòng ngự thành Mỹ Tho.
Mặc dù đã sức cùng lực kiệt thế nhưng đồ Trường cắn răng không để cho mình gục xuống, bởi vì hắn hiểu nếu như mình gục xuống bây giờ rất có thể sẽ không dậy nổi nữa, chút sĩ khí do chém giết vừa mới có được sẽ lập tức tiêu tán, toàn quân rất có thể sẽ lại tan tác.
Mệnh lệnh đầu tiên đồ Trường làm là ra lệnh cho mấy chục tên Hồng Vệ Binh còn sống chỉ huy tầng lớp cơ sở của quân triều đình.

Quan quân rất nhiều kẻ bất mãn vì bị mất quyền lực, thế nhưng nhìn đội quân của đồ Trường vì chém giết đỏ mắt đã gần như mất trí liền không dám ho he nữa.
Những chiến sĩ Hồng Vệ Binh và tàn quân của Thiên Hộ Dương tuy rằng đã thươn vong gần hết, thế nhưng những người sống sót đều là những chiến sĩ gan rạ, tinh thần đã trải qua ma luyện máu lửa trở nên rắn chắc, để họ đi chỉ huy đám binh sĩ yếu nhược triều đình cũng là một biện pháp tốt nhất lúc này.
Trung quy lại thì trong mấy ngàn quân triều đình cũng không thiếu những tráng sĩ, có lòng chiến đấu, thậm chí là rất nhiều lão binh đã trải qua trăm trận, chỉ cần có người tài giỏi chỉ huy thì nhất định sẽ có sức đánh một trận với giặc.
Tiếp sau khi tổ chức lại là việc mở kho phát vũ khí, ngược lại với việc quân đội được trang bị rất ít súng đạn, thì trong kho của thành Mỹ Tho lại tồn trữ mấy trăm khẩu súng hỏa mai, đây đều là hàng tốt, là kho dự trữ chiến lược của toàn bộ quân đội Mỹ Tho lúc bấy giờ, thuốc đạn thì đủ để bắn thả ga, thế nhưng trái ngược với điều đó lại là quân đội triều đình mười người mới có một khẩu súng, điều này làm cho đồ Trường cảm thấy vô cùng khó hiểu,
Một ngày, một đêm tổ chức và biên chế lại, quân đội trong thành Mỹ Tho rốt cuộc lại đã nhìn thấy một chút sức mạnh chiến đấu, mặc dù chỉ là một chút thôi thế nhưng cũng là rất khá đối với tình hình lúc này rồi.
Thật may cho đồ Trường là lúc này Quilio đang lưỡng lự chờ đợi mệnh lệnh cấp trên, nếu không trong điều kiện loạn trong giặc ngoài như thế quân Pháp chỉ cần một đòn tấn công thành Mỹ Tho nhất định sẽ thất thủ, mà còn là thất thủ triệt để, không thể thiêu huy được kho tàng và cơ sở chiến lược trong thành.
Vì có được một chút thời gian đó, đồ Trường rã rải ra hàng chục tín sứ, đi khắp nơi cầu viện, nhằm tập trung Hồng Vệ Binh ba tỉnh Miền Tây lại, quyết chiến sống mái với giặc ở Mĩ Tho, cùng với đó là tu sửa phòng ngự Mĩ Tho, thay đổi chiến thuật phòng ngự, đào hầm tránh pháo, xây dựng các chiến tuyến, mặc dù công việc hoàn thành vô cùng vội vã, thế nhưng với sự giúp sức của những lão binh phòng thủ thành Mĩ Tho rất nhanh đã có chút sinh khí.
Đồ Trường tin rằng chỉ cần cho mình thêm vài ngày nữa, nhất định sẽ biến Mỹ Tho trở thành một tòa kiên thành, khiến cho quân Pháp mỗi bước đi đều phải trả giá đắt bằng vô số máu tươi cùng sinh mạng.
Bên cạnh đó đồ Trường cũng suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, đó là thành bị phá, quân trong thành chết sạch, không để cho lương thực và tiền bạc tài sản rơi vào tay giặc, đồ Trường liền ra lệnh cho toàn bộ dân chúng trong thành sơ tán, khi đi mỗi người đều được lệnh vác theo lương thực, và tiền bạc trong kho, chỉ để lại vũ khí và lương thực đủ dùng.
Những hành động quyết liệt và đúng đắn của đồ Trường đã nhanh chóng thấy được tác dụng, Mỹ Tho đã trở thành một tòa quân thành, nơi đây ngoại trừ quân lính thì không hề có bình dân bách tính nào nữa, bên cạnh tường thành được gia cố, khắp nơi trong thành đều được giăng chướng ngại vật, quyết định đánh chiến tranh đường phố với quân giặc, mọi người đều đã được phổ biến rằng dù có chết cũng phải chết ở Mĩ Tho, khẩu hiệu không được lùi dù chỉ một bước được giăng ở khắp nơi, Mĩ Tho khí thế đang hừng hực , chờ một trường quyết chiến máu tanh sắp tới,
Cối say thịt Mỹ Tho đã bắt đầu khởi động, mở ra hàm răng đỏ lòm đầy máu, chuẩn bị cắn nát xương thịt quân thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui