Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt


Đồ Tài lưng vác theo đồ Trường gạt nước mắt, dẫn theo tàn quân chạy vào rừng, phía sau là truy binh đuổi theo ráo riết.
Bên phía Quản Tu thấy Hồng Vệ Binh phá vây rút lui ra khỏi đồn thì đành thở dài ra lệnh rút lui.

Đồn Tứ Quy mất rồi, hắn không phải thần tiên, binh lính cũng không phải thiên binh thiên tướng, mọi người đã kiệt sức mà không thể chọc thủng đội hình của nhóm giặc Hoa kia, nhóm quân của Quản Tu đánh với đội quân người Hoa tính đến giờ đã thiệt hại phân nửa, dần dần có xu thế tan rã, thấy Hồng Vệ Binh rút lui hắn cũng không kiên trì nữa mà dứt khoát ra lệnh cho quân đội rút vào rừng, trong lòng Quản Tu sầu não.
Kế hoạch tốt lắm, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng.
Chạy được 2km đến bìa rừng thì đồ Trường tỉnh lại.
Đồ Trường thều thào kêu với đồ Tài.
-Thả ta xuống đi.
Dừng lại ở một gốc cây liếc nhìn nhóm tàn quân đồ Trường thấy trong lòng xót sa,
Mọi người đều đã kiệt sức, hầu hết mọi người mình đầy thương tích, kiệt sức vì chiến đấu, phía sau truy binh đuổi, biết rằng cứ chạy như vậy cũng không phải là cách hay, quân giặc đều còn sung sức, sớm muộn sẽ đuổi kịp và khi đó bị toàn diệt là điều chắc chắn.
Đồ Tài nhìn tình thế nhanh chóng đưa ra quyết định.
-Lớp trưởng, ngươi dẫn theo mọi người rút lui, ta dẫn theo huynh đệ ở lại cản địch, tranh thủ một con đường sống cho mọi người.
Đồ Trường lắc đầu.
-Chạy không nổi nữa, đằng nào cũng chết còn chẳng bằng ở lại liều mạng với giặc.
-Các anh em, các ngươi đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi, giờ đây ai còn đủ sức để chạy chốn thì chạy đi thôi, sẽ không ai ngăn cản, chúng ta sẽ ở lại cùng lũ giặc liều mạng, cứ chạy thẳng xuyên rừng, giặc Pháp không thể bắt được.
Không một ai nhúc nhích, mọi người đều trầm lặng, bỗng đột nhiên một giọng nói trẻ vang lên.
-Thưa thầy, thầy muốn chúng con mang danh ham sống sợ chết đến hết đời này hay sao, chúng con thà chết trên chiến trường, còn hơn sống chui lủi nhìn lũ giặc tàn phá quê hương.
-Đúng....
-Đúng....
-Tử Chiến....
-Tử chiến......
Thấy vậy đồ Trường bất chấp vết thương cười to.
-Ha ha ha
-Ha ha ha
-Tốt lắm, Tử chiến, chúng ta quyết tâm tử chiến, không phụ lòng phụ mẫu Nam Hà.

-Các anh em, liều mạng thôi, giết một đứa hòa vốn, giết 2 đứa có lời,
-Hôm nay thề lấy kết cục tử chiến sa trường để chứng tỏ quân uy dân tộc Việt.
“ Giết ~”
Hai trăm tàn binh quên mình hú lên như sói để điên cuồng phát tiết tất cả sự tàn bạo uất ức trong lòng mình.
Quân Pháp truy binh có gần trăm người, chỉ huy quân Pháp cho rằng bằng vào đội quân trăm người còn sung sức của mình có thể toàn diệt nhóm tàn binh kia, bại quân chung quy vẫn chỉ là bại quân mà thôi, chiến sĩ Pháp tinh nhuệ chỉ cần đuổi theo xiên lưỡi lê vào sau tấm lưng trống trải của chúng, thế nhưng hắn đã nhầm.
Khi quân Pháp tiến sát bìa rừng thì chợt thấy những tiếng gào thét điên cuồng, rung động trời đất, bất chợt nhóm tàn quân Việt xuất hiện từ trong rừng đánh thẳng vào trận hình hành quân đang rối loạn của Pháp.
Hơn hai trăm tàn binh quân Việt vốn đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, giờ hệt như dã thú điên cuồng nhe răng giơ móng vuốt sắc nhọn , chuẩn bị tiến hành cuộc chém giết liều mạng cuối cùng.

Hồng Vệ Binh gào lên, hò hét loạn xạ, đi theo đồ Trường, đồ Tài, vẫn còn tràn đầy sát ý kịch liệt vô tận, nhằm thẳng vào trong trận quân giặc.
-Giết ~
Một tên giặc Pháp hét lớn một tiếng, lưỡi lê trong tay như độc xà hung hăng ghim vào bụng một tên lính Việt, xuyên thẳng ra sau, lập tức máu theo lưỡi lê nhỏ xuống nhuộm đỏ bụi đất dưới chân.

Đôi mắt tên lính Việt thoáng chốc trở nên máu đỏ, bất chợt khi tên giặc Pháp rút lưỡi lê ra định tìm đối tượng khác thì hắn dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ mà hung hăng lao tới.
Sát khí lẫm liệt trong mắt tên quân Việt bùng lên, hắn ngẩng đầu phát ra tiếng sói tru cuối cùng không giống loài người.

Tên quân Việt hung hăng xuyên mười ngón tay đâm vào cổ họng tên giặc Pháp.

Mười ngón tay giống kiếm sắc xé rách cổ họng tên giặc Pháp làm máu văng ra tung tóe.

Nỗi sợ hãi vô tận toát ra từ trong mắt tên giặc, chợt ánh mắt dần tán loạn, sinh khí dần tắt.
~ Khà Khà ~~ khục khục~ a a a~
Thấy tên giặc Pháp người mềm nhũn ngã xuống, Binh sĩ quân Việt ngẩng đầu lên trời.

Đã lấy mạng đổi mạng hào hùng, hắn cười dài mấy tiếng đầy hào sảng, chợt đầu nghẹo sang một bên tuyệt khí bỏ mình.


Quả thật là đã chết đứng.
Lúc này đồ Trường đã ở trong trạng thái cuồng điên.
Philip cầm lưỡi lê sau khi xiên chết hai tên lính Việt thì thấy một kẻ địch có vẻ là chỉ huy của đội quân này, hắn liền cầm chắc lưỡi lê gào thét xông lên.
Lưỡi lê trong tay Philip rốt cuộc đâm mạnh tới, nhằm thẳng eo lưng đồ Trường, hai chân đồ Trường chùng hẳn xuống, hét lớn một tiếng nhảy lên không trung.

Tuy nhiên, một trận đau đớn kịch liệt từ bắp chân truyền tới, sự tỉnh táo cuối cùng nói cho đồ Trường biết là hắn đã bị thương ở chân, thế nhưng khi hắn chưa kịp rơi xuống thì một lưỡi lê khác đã vô tình lạnh lùng đã đâm vào hông của đồ Trường.
-A A A ~
Đồ Trường ngẩng đầu phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Đau đớn kịch liệt làm hắn nổi hung tính, trong lúc người trên không trung thì trường đao trong tay phải đã thuận thế chém ngược lại.
Trong ánh sáng lóe lên, Philip tránh lé không kịp, trong khoảnh khắc đầu lâu đã bay vút lên.
“ Ngao, Ngao.

Hống......!Lũ giặc, bố muốn giết chúng mày ~”
Ở một nơi khác, Thiên Hộ Dương đang dẫn theo 300 quân bản bộ và 500 quân triều đình chạy như điên.
Trong đầu toàn là lời nói như phát rồ phát dại của quan Tuần Phủ “ bất chấp tất cẩ, dù có chết hết cũng phải cứu bằng được các quan tuyên giáo ở đồn Tứ Quy, cứu được thì dùng tất cả biện pháp cưỡng ép đưa hắn về thành Mĩ Tho”
Trước sức ép của quan Tuần Phủ, Thiên Hộ Dương không còn cách nào khác chỉ có cách điên cuồng thúc giục binh lính tiến lên, chạy gấp, mong sao còn kịp.
Khi còn cách đồn Tứ Quy chừng 2 dặm thì bất chợt thấy hai đội quân đang xoắn với nhau chém giết.

Thiên hộ Dương không kịp nghĩ nhiều liền thúc quân ào ào xung trận lao vào đánh giết.
Quân Pháp vốn đã chịu thiệt bởi đấu pháp liều mạng của quân Việt, bỗng chốc thấy quân Việt viện binh đến khí thế như dời non lấp bể, giống như cơn thác lũ gào thét mà qua, lập tức bị tràn ngập, chỉ trong chốc lát đã bị nhấn chìm, chiến trường toàn bộ đều là xác chết, chỉ một số tên giặc hoảng sợ bỏ chạy thục mạng về phía đồn Tứ Quy, còn lại trên chiến trường không một tên giặc Pháp nào còn sống sót.
Một viên chỉ huy quân Việt nổi bật với bộ trường sam đẫm máu, đứng trước đội hình chiến thắng gào thét.
“~ Ngao, Ngao ,~ Hống Hống,”
Ánh mắt đỏ sậm nói lên rằng hắn đã không còn lí trí nữa, lưỡi đao hắn vung lên, toàn bộ đội tàn quân, hơn trăm người Hồng Vệ Binh gào thét lao theo hướng đồn Tứ Quy giết ngược trở lại.

Quân triều đình do Thiên hộ Dương chỉ huy vốn đã bị lây nhiễm bởi không khí điên cuồng ấy liền như dòng thác lũ bị cuốn, gào thét đi theo.
Thiên hộ Dương nhìn chiến trường, vốn muốn hỏi đám tàn quân ấy xem quan Tuyên Giáo đâu thì thấy đội quân ấy như phát điên gào thét giết về một hướng liền không kịp phản ứng, bị dòng loạn binh cuốn đi, bọn họ đi về phía nhiều máu và lửa hơn đang chờ, nơi mà cánh cửa tử thần đã mở ra và đang chờ sẵn để cắn nuốt vô số sinh mệnh.
Khoảng cách 2 dặm đường vốn không phải xa, chỉ trong chốc lát quân Việt đã giết trở lại đồn Tứ Quy.
Đồn Tứ Quy hôm nay đã trải qua một trận kịch chiến khốc liệt, xác người la liệt ở khắp mọi nơi.
Quân Pháp vốn đổ bộ lên bờ gần ngàn người, trải qua kịch chiến đã chết và bị thương hơn 200, đổi lại là giết gần 500 quân Việt, đây được coi là thắng lớn, thế nhưng đánh giá trận thắng này thì vẫn còn rất nhiều tranh cãi.
Quân Pháp gần ngàn người, tổn thất hơn 200 người, xác chết và người bị thương đang được gom lại, sơ cứu, chưa kịp mang lên thuyền, một đội hơn trăm lính Pháp truy đuổi tàn quân Hồng Vệ Binh, thề giết bằng được đội quân này.

Một đội quân khác cũng có hơn trăm người truy giết tàn binh của Quản Tu.
Bốn trăm lính Hoa thì đang làm nhiệm vụ lạo vét dòng kênh, giải quyết xác những chiếc ghe và tàu thuyền bị quân Việt nhấn chìm bằng bùn đất, thông các con đập cản.
Chính xác thì đồn Tứ Quy giờ đây chỉ còn lại hơn trăm binh sĩ, tinh thần uể oải, phòng bị lỏng lẻo, không ai ngờ rằng quân Việt vừa bị giết bại lui có thể giáng một đòn “Hồi mã thương” trở lại.
Đại đa số quân Pháp còn đang đi cứu chữa người bị thương, và vận chuyển người chết lên thuyền , chỉ có rất ít chia ra phòng thủ, số này cũng mệt mỏi vô cùng không hề có chút tinh thần chiến đấu nào.
Kể từ khi nghe thấy tiếng gào thét vang vọng cho đến khi quân Việt do Đồ Trường dẫn đầu hùng hổ như đàn châu chấu giết về vốn dĩ không hơn một nén nhang.
Quân Pháp tố chất cao, nhanh chóng tập hợp lại được một bộ phận đội hình, thế nhưng số lượng chỉ gần bằng một phần mười quân Việt.
Sau hai loạt đạn bắn, quân Việt ngã xuống cả mảng lớn, xác chết đè lên nhau, trải dài trên con đường trăm mét tiến tới đồn Tứ Quy, cuối cùng tranh thủ lúc quân Pháp đang thay đạn, Quân Việt liền tràn vào, đánh giáp lá cà.
Cả đồn nhanh chóng bị quân Việt tràn ngập, quân Việt lúc này đã nổi điên, cuồng dã chém giết, tất cả bất kể đó có phải là binh sĩ hay linh mục đang làm lễ cầu siêu, hễ cứ không phải người mình thì đều lao vào giết.
Trận đồ sát đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hơn trăm lính Pháp và cả trăm thương binh chỉ trong thời gian uống cạn một chung trà liền bị lạc mất tăm trong dòng thác lũ, giống như những gợn sóng lăn tăn nhỏ nhoi.
Sau khi giết xong lính Pháp đang thủ đồn, Quân Việt nhanh chóng chuyển đối tượng sang đám lính Hoa vốn đang làm khổ sai nạo vét kênh mương.

Đám này từ khi thấy quân Việt giết trở về liền nhanh chóng vứt bỏ công cụ, cầm lấy vũ khí, lập đội hình xung trận mong muốn cứu nguy cho đám lính đang thủ trong đồn.
Thế nhưng quân Việt giết lại quá nhanh, chúng chưa kịp đi chi viện thì đồn đã bị chiếm lại.
Quân Việt giết xong lính trong đồn liền chuyển ánh mắt sang đám lính Hoa, vừa chạm nhau ánh mắt liền nảy lửa lao vào giết đến người chết ta sống.
Không có sự khoan dung, không có tù binh chính là mệnh lệnh.

Đôi bên xoắn vào chém giết khiến cho chỉ huy Pháp ở trên tàu biết việc muốn chi viện hỏa lực cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ đành tăng cường đổ bộ thêm lính Hoa tham gia vào trận hỗn chiến không bờ bến.
Ngay từ đầu khi quân Việt giết trở lại quân Pháp đã đánh vô cùng uất ức, toàn bộ vũ khí, hỏa pháo lợi hại liền thành trang trí khi hai bên giáp chiến đánh giáp lá cà.
Từng người, từng người đều lâm vào chiến đấu riêng rẽ, sau đó là bị quân Việt tràn ngập.
Khi đôi bên tách nhau ra cũng là lúc quân Pháp tan tác, bỏ chạy về phía bờ kênh, lúc này chỉ huy quân Pháp cũng hoàn hồn, ra lệnh cho toàn bộ hỏa pháo trên thuyền đồng loạt bắn về phía quân Việt nhằm ngăn chặn bước tiến.
Gần tối quân giặc liền đổ tiếp một tiểu đoàn Pháp tinh nhuệ và hai tiểu đoàn lính Hoa, quyết tâm chiếm bằng được đồn, đồng thời tiêu diệt hoàn toàn đội quân thiện chiến và bị coi là chủ lực này.


Bởi trong thâm tâm Desvaux diệt xong đội quân này, đường đến Mỹ Tho sẽ hoàn toàn thông suốt, chung quy quân đội tinh nhuệ như vậy theo suy nghĩ của Desvaux cũng chỉ có rất ít, và tập trung hết ở đại đồn Chí Hòa.

Diệt xong nhóm này quân Việt ở Định Tường coi như xong, như thế thì cái giá phải trả hôm nay là xứng đáng.
Hằng hà sa số đạn pháo rơi vào đồn, bỗng chốc nổ tung, đội hình loạn xạ của quân Việt chịu tổn thất nặng nề, nơi đây vốn dĩ đã bị đạn pháo cày nát đến không nhìn ra hình dáng, rất khó để có thể tìm được chỗ ẩn núp, quân Việt bị hỏa Pháo giết từng đám lớn, ngao ngao gào thét chạy tránh pháo như đàn ruồi không đầu.
Một quả đạn pháo nổ gần hất bay đồ Trường ra xa, văng vào một mô đất lớn, sóng xung kích hùng mạnh chấn hắn thổ huyết, ánh mắt hắn dần dần thoát khỏi trạng thái điên cuồng, nhìn quân Việt khắp nơi như ruồi không đầu chạy trốn, mà càng chạy lại càng dễ chết bởi pháo, đồ Trường rút cuộc tỉnh ra từ cơn điên loạn, bất chấp sức cùng lực kiệt đứng lên mô đất, lớn gào thét:
-Ổn định, mọi người mau tìm chỗ nấp, mau tìm chỗ nấp.
Thật sự là pháo của Pháp bắn khốc liệt thật đấy, thế nhưng ở thời đại này được coi là khốc liệt, chứ nếu là Giải Phóng Quân chiến đấu ở Quảng Trị Năm 1972 mà gặp hỏa lực pháo binh như này chắc xì mũi coi thường.

Bởi vì nó không phải là cùng một đẳng cấp, chỉ tương đương với Thủy Quân Lục Chiến của Ngụy xém lựu đạn mỏ vịt nổ như ngô rang là cùng.
Được sự ra sức ổn định của đồ Trường và quan quân, đội hình quân Việt nhanh chóng ổn định lại, mọi người không còn như ruồi bọ không đầu chạy lung tung nữa mà, nằm xuống tìm chỗ trú, người thông minh hơn thì lựa thế đất cát khoét cho mình một cái hố cá nhân.

Dựa vào đó thương vong quân Việt nhanh chóng giảm xuống.
Giữa lúc đồ Trường cho là đã có thể ổn định lại được tình hình rồi thì quân Pháp bắt đầu tiến công.
Lại một trận đánh tung tóe máu thịt cùng với khói thuốc súng tràn ngập nữa bùng lên, quân Việt kiệt lực chống đỡ, sự chỉ huy tốt từ những người lính Hồng Vệ Binh có kinh nghiệm đã trải qua máu và lửa, kết hợp cùng với sĩ quan từ nhóm chiến đấu của Thiên Hộ Dương đã giúp quân Việt đứng vững được trước đợt tấn công của quân Pháp.
Thế nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, giữa lúc tình thế đang giằng co thì một toán quân Pháp đông đảo hơn 500 người, với sự yểm hộ của pháo hạng nhẹ hành quân đường bộ bất ngờ tập kích phía sau.
Lúc này quân Việt đã quá sức mệt mỏi, hoàn toàn không còn sức chống cự nữa liền buộc phải rút chạy khỏi đồn Tứ Quy.
Đồn Tứ Quy đã đổi chủ lần thứ 3 chỉ trong một ngày.
Toe Toe Toe, sau khi tiếng kèn rút quân vang lên, quân Việt ầm ầm dìu dắt người bị thương, bỏ chạy về phía sau nơi cánh rừng.
Trên đường đi gặp một nhóm quân Pháp, chính là đội quân truy kích quân của Quản tu, bất quá chỉ có gần trăm người, đôi bên lại chém giết một chặp nữa, lần này khí thế quân Việt đã yếu đi rất nhiều, mấy trăm người không dứt điểm được hơn trăm tên giặc Pháp, cuối cùng Quản Tu ở phía sau, khi thấy quân Việt phản công liền dẫn tàn quân đến hợp lực đánh thêm một trận, rút cuộc xua đuổi được nhóm giặc này đi.
Sau cùng khi tổng kết toàn bộ trận đánh.

Quân Pháp chết trận và bị thương hơn 700 lính cả Âu lẫn Á, trong đó có tên chỉ huy Bourdais.

Khi quân Việt rút lui thì chiếm lại đồn Tứ Quy
Hồng Vệ Binh do đồ Trường chỉ huy gần như bị xóa sổ, chỉ còn lại mười mấy người, 800 lính do Thiên hộ Dương tiếp viện sau khi điên cuồng đánh một trận, lại bị hỏa pháo tàn sát, cũng chết quá nửa, chỉ còn ngót nghét hơn 300 người, chém giết một trận với tàn binh Pháp lại chết mấy chục.

Quản Tu vốn có hơn 500 người thì giờ đây cũng không khá hơn 200.
Tổng cộng sau trận đánh quân Việt chết trận và mất tích hơn 1200 người, đồn Tứ Quy thất thủ, con đường đến Mỹ Tho đã hoàn toàn thông thoáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui