Đại bác tấn công cửa thành không có hiệu quả, bên Hồng Đĩnh vừa kinh ngạc vừa hô to chửi bậy, còn bên thủ thành lại hoan hô ầm ĩ.
Quan chỉ huy trên lầu thành nhân cơ hội cổ vũ tinh thần binh sĩ:
- Ha ha! Cửa thành chúng ta là bọc đồng, bất luận địch nhân bắn bao nhiêu đạn, khẳng định không cách nào phá mở được cửa thành! Các huynh đệ! Nếu cửa thành không cần lo lắng, vậy thì hãy cho địch nhân một món quà đi! Bọn chúng bằng vào đội quân không tới vạn người, mà muốn công phá tường thành vững chắc của huynh đệ chúng ta thủ vệ? Hãy cho bọn chúng biết cái gì là nằm mơ giữa ban ngày đi!
- Rõ! Hãy cho bọn chó phản loạn biết sự lợi hại của chúng ta!
Bọn lính lập tức lên tinh thần hét to.
Thế nhưng chẳng qua tinh thần bọn chúng sôi sục một chút mà thôi, ngoại trừ lác đác ít súng cùng cung tên bọn binh lính thủ thành này căn bản không cách nào chạm tới địch quân, vì đám địch quân kia không ngờ hoàn toàn không tiến gần lại chân thành, ngoại trừ dùng đại bác công thành, cũng chỉ dùng cho đội súng lập đội hình bắn tới, thật khiến cho binh lính Thanh Nguyệt buồn bực không biết làm sao.
Thêm nữa đội súng lập đội hình 3 hàng đứng bắn, đảm bảo hỏa lực gần như liên tục, chỉ cần tên nào ló đầu ra khỏi lỗ châu mai đều đảm bảo được tặng một viên đạn chì nổ tung sọ, sau vài lần cố gắng lính thủ thành bắt đầu sợ hãi không dám ló đầu ra nữa.
Hồng Đĩnh nhìn trận công thành chiến cũng cảm thấy bực mình, rõ ràng sĩ quan chỉ huy thời hiện đại, quen đánh đấm theo lối đánh đột kích giờ lại chỉ huy đại quân công thành, có nhiều điều không quen cho lắm, ở thời của hắn, thành trì đã trở thành dĩ vãng, chỉ còn dùng để làm điểm tham quan du lịch mà thôi, đối phó với thường thành cũng rất đơn giản, chỉ cần hỏa pháo đủ cường đại, san bằng tường thành không phải chuyện gì khó khăn,
Dưới sức mạnh của đại bác, tình huống rất nhanh thay đổi, đại bác bắn đạn đặc ruột đổi mục tiêu bắn vào tường thành.
Tường thành mặc dù chắc chắn, nhưng so ra độ bền cũng kém cửa bọc đồng, cho nên lập tức bị đập vỡ đá văng khắp nơi, tường thành chủ yếu là xây dựng bên ngoài bằng gạch, ở giữa 2 lớp gạch trộn bùn đất và rơm dạ, cho nên sau khi bắn vỡ lớp gạch lập tức có dấu hiệu sụp đổ.
Nên biết những tòa kiên thành, pháo đài nổi tiếng của phương Tây từ khi xuất hiện đại bác đã trở thành dĩ vãng, dưới sức công phá cường đại của súng thần công hạng nặng sụp đổ thành đống gạch vụn chỉ là vấn đề thời gian, cho nên Phương Tây đã bắt đầu thay đổi chiến thuật, ít dựa dẫm hơn vào tường thành rồi, đương nhiên Phương Đông lạc hậu hơn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ.
Dưới mệnh lệnh của Hồng Đĩnh một số đông binh cầm đao, cầm thương dưới sự yểm trợ của đội binh súng, cùng giơ cao mấy cái thang gỗ công thành, chen chúc kéo tới tường thành.
Quan chỉ huy quân Nhai Châu vừa nhìn thấy lập tức la lớn:
- Cung thủ đâu, súng hỏa mai đâu, cmn tiếp tục công kích cho bố, những bộ binh khác chi viện tường thành! Đội trừ bị chuẩn bị bao cát ngăn chặn lỗ hổng cho ta!
Bọn lính công việc bắt đầu lu bù hẳn lên, kẻ lấp ló đứng bắn, kẻ chuẩn bị gỗ đá, chuẩn bị dầu tưới, quyết tâm dạy cho những kẻ công thành một bài học, còn có rất nhiều dân binh được huy động bê bao cát, chuẩn bị lấp lỗ hổng tường thành nếu có nơi nào bị sụp.
Thế nhưng dưới sự công kích bài bản của Vệ Quốc Quân sự cố gắng của quân thủ thành bắt đầu trở nên gian nan hơn bao giờ hết.
Lính súng theo sát bộ binh công thành, bắn tất cả những kẻ ló đầu ra khỏi lỗ châu mai, có tên chỉ vừa mới bê cục đá lên chuẩn bị nện xuống liền lập tức bị bắn xuyên táo, sự áp chế hỏa lực cực mạnh chưa từng có, chiến đấu vô cùng bài bản.
Quan thủ thành bắt đầu khiếp sợ nhụt chí, đánh như vậy hắn vẫn là lần đầu gặp đấy.
Xa xa có pháo bắn sụp từng góc tường, hỏa pháo rền vang làm lòng người run sợ, gần hơn là đội súng đứng sát thành, bắn bất kể kẻ nào nhìn thấy, cuối cùng là bộ binh đao kiếm ào lên như đàn kiến, sự phối hợp bài bản giống như là đàn kiến chăm nhỉ mỗi người một việc, tên quan chỉ huy thủ thành hắn có thể thề: đời này hắn chưa bao giờ gặp trận chiến thủ thành đau khổ như vậy.
Chỉ mới hơn một khắc đồng hồ, Vệ Quốc Quân đã bắt đầu leo lên tới chiếm lĩnh đầu thành.
Chiếm lĩnh đầu thành đội hình bắt đầu được thành lập, bắt đầu chém giết đẩy mạnh, tản ra xung quanh, tấm chắn bảo hộ, giáo dài chĩa ra tua tủa, lính súng đứng phía sau nạp đạn bắn, phòng thủ trên thành bắt đầu có dấu hiệu lung lay.
Gặp quân công thành hùng mạnh như thế tên quan thủ thành bắt đầu run sợ, thế nhưng hắn run sợ nếu như đánh mất thành sẽ bị tên thành chủ Nhai Châu tàn ác kia chém đầu cả nhà hơn.
Dưới sự sợ hãi đó, hắn bắt đầu bất chấp tất cả điều toàn bộ lực lượng có thể điều động lên đầu thành hòng chiếm đoạt lại,
Binh sĩ Nhai Châu dưới sự thúc ép tàn khốc chỉ có thể ngao ngao xông lên, lớp lớp bị bắn chết bị đâm chết bị chém chết lại cứ như ruồi bọ bu đến, Vệ Quốc Quân mới chiếm lĩnh đầu thành, còn chưa đứng vững, lập tức bị sự công kích liều mạng của quân thủ thành làm cho bối rối.
Thật sự thì quân đội Hồng Đĩnh tuy có ra dáng thật đấy, thế nhưng không thể phủ định rằng đội quân này cũng chỉ mới thành quân được chưa bao lâu, ngoại trừ Lữ Đoàn Cận Vệ, số còn lại đều là lính mới, đánh trận thắng thế thì được đều ngao ngao đuổi theo hòng đánh chó rớt xuống nước, ngược lại gặp khó khăn thì đều nhanh chóng chùn bước.
Hơn nữa đội xung phong nhanh nhất lên đầu thành vốn dĩ là đám thổ phỉ mới thu nạp, cho nên ý chí chiến đấu kiên cường không có mấy, gặp sự chiến đầu liều mạng của quân thủ thành bắt đầu lúng túng, lui lại, đè ép đội súng SS cũng đành lui lại theo, phạm vi chiếm đóng trên tường thành bắt đầu thu hẹp lại.
Nhận thấy tình thế không ổn Hồng Đĩnh quyết đoán ra lệnh,
- Kẻ nào lui bước, Trảm
Rồi lệnh cho Đại Đội SS cận vệ lên áp trận, đồng thời phái thêm lính của lữ đoàn cận vệ lên hỗ trợ nhằm đứng vững trên tường thành.
Chiến đấu trên tường thành bắt đầu ở giai đoạn ác liệt, liên tục có người ở cả 2 phía bị đánh chết ngã nhao từ trên tường thành xuống, lại liên tục có người tiến lên bù vào lỗ hổng.
Tại phía trong sau cửa thành chỉ có lưa thưa nhân mã một tiểu đội bảo vệ, cửa thành này không cách nào từ ngoài công phá vào, vì thế quân Nhai Châu tại đây tâm thần ổn định đồng thời cũng làm cho quân Nhai Châu lơ là không chú ý lắm.
Dù sao hiện tại địch quân cũng trực tiếp tấn công lên tường thành.
Hơn nữa cửa thành được đóng chắc, chèn chặt bằng rất nhiều xúc gỗ lớn, rất khó để có thể gỡ bỏ.
Tóm lại cực kỳ an toàn! Cho nên sau khi đội trừ bị rời đi liều mạng bảo vệ tường thành, hiện tại ở phía sau cửa thành này chỉ có một tiểu đội mười người thủ vệ thật ít đáng thương.
Tối hôm qua Kimura đã lẻn vào bên trong thành, thấy một màn này trong lòng hắn mừng như điên.
Hắn phất tay ra hiệu, mấy chục người mặc áo đen bó sát người, thân hình nhỏ gầy, bao đầu bịt mặt, động tác nhanh nhẹn cả đám lập tức vọt theo Kimura đánh về phía cửa thành.
Đúng vào lúc Kimura hành động, bên kia cũng lao ra chừng mười thân ảnh, chẳng qua là những người này y phục rất hỗn tạp, có trang phục của gia tộc quyền thế, cũng có trang phục người hầu, có cả thân ảnh của lưu manh vô lại.
Thấy những thân ảnh này đột nhiên xuất hiện, Kimura giật mình căng thẳng trong lòng, vừa định hạ lệnh giết chết, một gã trong đám kia đã cao giọng la lên:
- Kimura đại nhân! Công lao phá thành này đúng là của chúng ta! Chúng ta đã ẩn núp mấy ngày nay rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...